KIẾP NÀY TÔI KHÔNG CẦN HẮN NỮA

Ta đề nghị nhường phòng cho Cảnh Minh, bản thân lại sang chen chúc với Xuân Hoa, Thu Thực. 

Hắn không đồng ý, nói rằng muốn ngủ ở cửa.

Sau khi tranh cãi tới lui, ta ngủ trên giường còn hắn ngủ dưới sàn.

Ban đêm, một nam một nữ ở chung một phòng, bầu không khí có chút kỳ quái.

Ta lấy cớ muốn ngắm trăng để ra sân đi dạo, lợi dụng làn gió mát xoa dịu cái nóng trên mặt. 

Đột nhiên ta nghe thấy tiếng nói chuyện từ sân bên cạnh.

Nghe lén là một thói quen xấu, ta đang định rời đi thì chợt nhận ra giọng nói của Nguyễn Mộ Tình.

Cô ta nói: “Nếu chàng thực sự thích ta sẽ không ép ta làm điều ta không muốn làm... Đây không phải là tình yêu mà chỉ là sự chiếm hữu.”

“Mộ Tình...”

Đây không phải Vệ Đạc, không phải ca ca, cũng không phải Vệ Quân.

Ta nín thở, nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt. Một lúc sau, cô ta mới nói: “Ta chỉ muốn tìm một người hiểu và yêu ta, cùng ta bên nhau đến bạc đầu. Chàng đã thành thân và có vô số nữ nhân, mà ta cũng không muốn vào cung, cho nên mỗi ngày chỉ có thể chờ đợi sự thương xót của chàng…”

Ta lập tức choáng váng, dường như ta vừa nghe được một bí mật to lớn.

Người đàn ông đó chỉ thở dài, im lặng không lên tiếng.

Ta lặng lẽ trở về phòng, trong lòng vẫn còn hoảng loạn, chợt cảm thấy mọi thứ trên đời đều có chút thần kỳ, thật thật giả giả, hư hư thực thực.

Chẳng lẽ ta vẫn chưa tỉnh dậy từ trong giấc mơ?

Ngày hôm sau trong chùa có một vài động thái kỳ lạ, Cảnh Minh cực kì cảnh giác. 

Sau khi đưa lệnh bài của mình cho vị sư xem, hắn muốn rời đi ngay lập tức.

Hắn nhờ người đưa chúng ta về phủ trước, ta cùng mẫu thân mỗi người một chiếc xe ngựa. Đi được nửa đường thì xe lắc lư dữ dội.

Ta bị ngã trong xe, mới vừa lấy lại được phương hướng thì một con dao găm đã kề vào cổ.

Hắn ta bịt mặt bằng vải đen, dùng ánh mắt hung dữ đe dọa Xuân Hoa Thu Thực:

“Không được động đậy, nếu không ta sẽ cắt đứt cổ phu nhân nhà các ngươi.”

Chóp mũi chợt nghẹn ngào, mùi tùng hương hòa lẫn với mùi máu này là thứ ta không thể quen hơn được!

Ngay lúc ta đang định quay đầu lại để xác nhận thì con dao găm đâm vào một chút, hắn hét lên: “Không được động đậy!”

Xuân Hoa Thu Thực đã sợ hãi đến mức không dám cử động. 

Ngoài xe có tiếng bước chân vội vã, có người đến nói chuyện với phu xe và hỏi có thấy ai khả nghi không.

Vệ Đạc cũng nín thở lắng nghe cuộc trò chuyện, ta âm thầm chớp lấy thời cơ, dùng cả hai tay bắt lấy cổ tay hắn, dùng sức hất đầu ra sau.

Hắn kêu lên một tiếng, vừa thả tay ra, ta lập tức lăn sang một bên, rút chiếc kẹp tóc ra đâm vào vết thương của hắn, hét lên: 

“Có sát thủ! Có sát thủ!”

Sự thay đổi đột ngột khiến hắn hoảng sợ trong giây lát. Ta rút con dao găm giấu dưới ghế ngồi ra, giơ đôi tay run rẩy về phía hắn.

Ta nhớ tới lời của Cảnh Minh, tấn công là cách phòng thủ tốt nhất…

Hắn nhìn chằm chằm ta một lúc, nhân lúc thị vệ đang vén rèm thì nhảy ra ngoài.

Bên ngoài truyền đến âm thanh một trận hỗn loạn, Xuân Hoa chỉ vào cổ ta kêu lên. 

Ta sờ vào thì phát hiện trên đầu ngón tay có mấy chấm đỏ.

Phần 5:

17.

Xe ngựa tiến vào trong thành liền chạy thẳng tới y quán. 

Sau khi đại phu xử lý xong vết thương, ông cẩn thận dùng băng gạc quấn quanh cổ ta, rồi trầm ngâm một hồi nói:

“Nếu như sâu thêm ba phân nữa thì e rằng khó có thể giữ được tính mạng “.

Nghe vậy, trong lòng mẫu thânlo lắng không nguôi, bà khuyên ta đến Hầu phủ để tĩnh dưỡng.

Lúc đầu, ta dự định sẽ báo cho phụ thân và Cố Tri Hành về chuyện của Vệ Đạc, nhưng suốt mấy ngày qua vẫn chẳng hề thấy bóng dáng của hai người họ, đến lúc hỏi ra mới hay rằng họ đã rời khỏi kinh đô từ hôm trước rồi.

Ta cũng đã thăm dò về chuyện của Tương Quốc Tự vài lần nhưng người thì không biết, người lại giữ im lặng không tiết lộ bất cứ điều gì. Mẫu thân lại khuyên ta rằng đó không phải là chuyện mà phận nữ nhi nên can thiệp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi