KIẾP NÀY TÔI KHÔNG CẦN HẮN NỮA

26

Trời đêm dần lạnh, hương trầm lặng lẽ lan tỏa.

Đầu óc ta tỉnh táo hơn bao giờ hết, bàn tay cầm kiếm không ngừng run rẩy.

Chuyện ngày hôm nay vốn đã là kế hoạch của Cố Tri Hành, một màn “bắt rùa trong chum”.

Chỉ cần bắt được Vệ Đạc, mọi chuyện sẽ sáng tỏ, những vướng mắc kiếp trước cũng có thể được gỡ bỏ.

Tiếng chém giết trong cung thành kéo dài đến bình minh, thay thế bằng sự im lặng chết chóc. 

Ta nín thở, tính toán xem trong cung đã tiến đến bước nào rồi.

Đột nhiên, một bóng người xông vào, mũi kiếm lạnh lùng nhắm thẳng vào ngực tôi.

Trong xe tối mờ,hắn không thấy rõ mặt ta, lạnh lùng nói:

“Rời khỏi kinh thành ngay lập tức.”

Tôi vừa ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, “rầm” một tiếng, Vệ Đạc ngã xuống ván xe, liên tục thở dốc.

Xe ngựa từ từ lăn bánh ra ngoài kinh thành, dần hòa vào dòng người, mặt trời cũng đã lên cao.

Ta vén rèm xe, ánh sáng lọt vào làm Vệ Đạc nhận ra tôi, “Là muội!”

Ta mỉm cười đáp lại, “Vệ Đạc, đã lâu không gặp.”

Vệ Đạc dựa vào vách xe, áo giáp của hắn đầy những vết máu loang lổ, tóc tai bù xù, nhếch nhác đến đáng thương.

Hắn quay mặt đi, cố tìm lại chút tự tôn còn sót.

Bàn tay phải nắm lấy thanh kiếm nhiều lần nhưng không còn chút sức, hắn giận dữ hỏi, “Muội đã làm gì ta?”

Tôi nhìn về chiếc lư hương nhỏ, “Để chào đón tể tướng đại nhân, ta đã thêm vài vị thuốc vào lư hương. 

Yên tâm, thuốc này không độc, chỉ làm người ta tay chân bủn rủn mà thôi.”

Vệ Đạc vùng vẫy nhưng không hiệu quả, lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi xe ra khỏi cổng thành, người thưa dần, chỉ còn tiếng chim cô đơn vọng lại từ núi xa.

Hồi lâu, hắn mở miệng, 

“Muội tốn công chuẩn bị thế này, chẳng lẽ chỉ để gặp ta đơn giản vậy thôi sao?”

“Người xưa gặp lại, hẳn nên ôn chuyện cũ.” 

Ta mỉm cười nhìn hắn

“Vệ Đạc, chúng ta vẫn còn rất nhiều nợ cũ chưa thanh toán.”

Hắn nhắm mắt thở dài, một tiếng gọi “Chi Nghi muội muội” khiến ta đỏ hoe mắt, bao kỷ niệm của tuổi trẻ hiện lên như một cuốn phim quay chậm.

“Vệ Đạc, huynh biết ta thích huynh từ khi nào không?”

Vệ Đạc lắc đầu, ta đáp, “Năm ta sáu tuổi, một mình ngồi trong đình, những người khác đều đi chèo thuyền ở hồ sen, chỉ có huynh đi đến bên cạnh ta.”

Hôm đó là một ngày xuân, ánh nắng nhẹ nhàng.

Mọi người đua nhau chèo thuyền, ta sợ nước nên không đi, ngồi trong đình đợi ca ca.

Thời gian buổi trưa dài đằng đẵng, ta ngồi mơ màng một lúc, tỉnh dậy mà vẫn không thấy mọi người trở về. 

Chán nản, tôi nhặt một chiếc lá xanh, chơi một mình, một mắt nhắm lại, giơ chiếc lá lên che ánh mặt trời chói chang.

Chiếc lá rơi xuống, để lộ một đôi mắt cười dịu dàng, ở khóe mắt còn có một nốt ruồi son.

Hắn cười hỏi, “Sao Chi Nghi muội muội lại ngồi một mình ở đây?”

Ta nói ta đang đợi ca ca, Vệ Đạc ngồi xuống cạnh tôi, “Ta sẽ đợi cùng muội.”

Trời dần ấm, gió thổi mát rượi, chúng tôi ngồi đến khi mặt trời lặn, cuối cùng hắn cõng ta xuống núi.

Chỉ một bóng hình trong ánh chiều tà mà ta đã ghi nhớ suốt nửa đời người.

“Ta muốn biết huynh và Nguyễn Mộc Tình thân thiết từ khi nào.”

Nghĩ lại kiếp trước, tôi thật ngốc đến đáng sợ.

Ngày nào cũng nói tốt về Nguyễn Mộc Tình trước mặt Vệ Đạc, thường kéo hắn đến viện của nhị ca ăn uống, trong mắt hắn, tôi chắc chỉ là một kẻ ngốc toàn vẹn, ngốc nghếch trở thành cái cớ để che giấu cho họ.

Ta hỏi tiếp, “Vệ Đạc, ta rốt cuộc đã làm gì có lỗi với huynh?”.

Đôi mắt Vệ Đạc cũng đỏ lên, hắn lắc đầu đáp, “Chi Nghi, muội không sai, sai là ở ta.”.

“Ta nghĩ rằng mối tình thuở thiếu thời có thể giữ mãi. Nhưng sau này nhận ra, thích và yêu là hai chuyện khác nhau. Ta từng thích muội, nhưng chỉ dừng lại ở mức thích mà thôi.”

Tôi ôm mặt khóc nức nở, “Tình yêu của huynh là gì? Là Nguyễn Mộc Tình? Hay là hủy hoại hạnh phúc của ta?”.

Tôi đã yêu hắn mười lăm năm, đến cuối cùng, tình cảm của hắn dành cho tôi chỉ là tình cảm thương xót đối với muội muội.

“Chi Nghi, cuộc hôn nhân của chúng ta từ đầu đã là một sai lầm. Chính ta đã lỡ dở muội, kéo theo bao thị phi sau này.”

Vệ Đạc thở yếu dần, hắn cố gắng gượng tinh thần nói:

“Người đời đều mắng ta độc ác, nhưng lần đầu tiên giết người ta cũng sợ, cũng bị ác mộng dày vò đến nỗi không ngủ được. Hai bàn tay ta đầy máu tanh, nàng lại quá trong sáng. Ta không muốn để mùi tanh này dính vào nàng, lần nào về phủ cũng đều tắm rửa, dùng hương thông xoa ba lần lên y phục.”

“Đêm trước sinh nhật mười chín của muội, ta vừa xử xong vụ án Hồ Xung, cả nhà ba mươi mấy mạng người, đều chết dưới tay ta và cấm vệ quân. Mẫu thân của Hồ Xung đã quỳ dưới chân ta cầu xin tha cho đứa cháu nhỏ, nhưng thánh chỉ là không để sót một ai.”

“Ta không thể quên ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ đó, khi về phủ mới nhận ra mùi máu tanh khắp người. Ta không dám vào viện của nàng, ngồi trong đình bên hồ chờ người chuẩn bị nước. A Tình tình cờ đi qua, nàng không hề sợ hãi, còn bảo tỳ nữ mang tới một chậu nước ấm, vắt khăn lau mặt lau tay cho ta.”

Vệ Đạc nói xong, ho lên mấy tiếng, bất ngờ phun ra một ngụm máu. 

Hắn bình thản lau đi, tiếp tục trả lời câu hỏi của tôi lúc nãy.

“Nàng mang đến một bát chè khoai môn, nói rằng đồ ngọt có thể xoa dịu tâm trạng xấu, ta ăn hết bát đó. Sau này, mỗi khi mệt mỏi, ta sẽ tìm A Tình, dù chỉ là nhìn nàng từ xa cũng đủ giúp ta bình tâm. Nàng là một giỏi lắng nghe, có thể bao dung những khiếm khuyết của ta, sự tàn bạo của ta. Một ngày nọ, ta đột nhiên nhận ra mình đã yêu A Tình, yêu chính nhị tẩu của ta.”

Vệ Đạc nhìn ta “Chi Nghi, ta thực sự đã nghĩ đến việc từ bỏ nàng ấy. Ta đã cố gắng yêu muội, nhưng tất cả chỉ là vô ích. Sau này ta nghĩ, chỉ cần bảo vệ muội một đời bình an cũng là đủ.”

“Đã sai, tất cả đều đã sai.” Ta lau khô nước mắt, cười lạnh, “Huynh vẫn tự cho mình là đúng.”

Trong lời hắn, hắn trở thành kẻ si tình vì yêu mà không thể vẹn cả đôi đường.

“Huynh dùng cái gọi là bảo vệ để ngăn cách ta khỏi cuộc sống của huynh, lại trách ta không hiểu huynh?”

“Vệ Đạc, sao huynh lại ích kỷ đến vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi