KIỆT XUẤT TRONG GIỚI ĂN VẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Ức chép miệng, “Ngây thơ.”

“Hối hận đã vung mì phải không,” Cố Thanh Trì chỉ chỉ bên ngoài, “Tôi nói cho anh, lúc này anh ra ngoài coi như che dù cũng sẽ bị xối ướt sũng.”

“Tôi vui lòng.” Tống Úc rời ánh mắt, ngoài miệng vẫn ương ngạnh.

“Đưa dù cho tôi đi, tôi đi mua giúp anh,” Cố Thanh Trì xòe lòng bàn tay, “Muốn ăn gì?”

Tống Úc ngẩn người, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, bây giờ anh đã không tiện sai bảo Cố Thanh Trì, “Không cần, tôi tự mua là được rồi.”

Tuy nói vậy, một phút sau anh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Bên ngoài cửa kính, hạt mưa to như hạt đậu bắn phá trên mặt đất như súng máy, lóe lên vô số bọt nước nhỏ, tiếng mưa rơi như trăm ngựa cùng kêu, vội vàng mà nôn nóng.

Một ông chú chạy như điên mà qua đang gào thét với người bên cạnh, “Đậu má, mưa to vậy, đồ lót cũng ướt đẫm rồi!”

Tống Úc không nhịn được bật cười, không đợi anh lấy lại tinh thần, Cố Thanh Trì đã giành lấy cây dù trong tay anh, kéo cửa lớn, chạy ra ngoài.

Tống Úc “Này” một tiếng, Cố Thanh Trì đã tiến vào trong mưa, không quay đầu lại.

Nhìn bóng lưng hắn bị mưa to nuốt chửng từng chút một, trong lòng có cảm xúc nói không ra.

Tính cách của Cố Thanh Trì khiến anh có phần nhìn không thấu.

Khoảng mười phút sau, bóng dáng Cố Thanh Trì lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Chạy rất nhanh.

Cũng may cây dù của anh đủ rộng, nhìn chỉ có chỗ bắp chân ướt một mảng, không thảm như ông chú kia.

Trong tay Cố Thanh Trì không xách gì cả.

Anh hơi cảm thấy kỳ lạ, kéo cửa ra, đứng sang bên cạnh.

“Tôm bóc vỏ bán hết rồi, tôi mua thịt lợn và thịt bò, anh muốn ăn cái nào?” Cố Thanh Trì vọt vào dưới mái hiên, vẫy vẫy nước trên cánh tay, duỗi tay tháo hai cái túi ở nan dù xuống.

Qua cái túi, Tống Úc đã ngửi thấy mùi thơm của bánh bao áp chảo hơi cháy.

“Thịt bò.” Tống Úc rất không biết cố gắng nhận lấy cái túi Cố Thanh Trì đưa tới, cúi đầu ngửi một cái, nước miếng cũng sắp chảy ra, không kịp chờ đợi mà cắn một miếng, phát hiện bên trong là tôm bóc vỏ.

“Hở? Không phải cậu nói không có tôm bóc vỏ sao?” Tống Úc hỏi.

Cố Thanh Trì nhấp một hớp sữa đậu nành, “Chẳng phải anh cứ nói tôi lừa anh à, dù thế nào tôi cũng phải thật sự lừa anh một lần, bằng không thì quá thiệt rồi.”

Tống Úc chép miệng, không nói gì, anh không lên lầu, cứ như vậy đứng song song với Cố Thanh Trì ở cửa ra vào vừa thưởng thức cảnh mưa vừa ăn bánh bao áp chảo.

Cố Thanh Trì ăn cái gì cũng rất nhanh, nhét hai cái bánh bao áp chảo vào miệng, phồng lên nom giống Hamster, Tống Úc khẽ há miệng cũng nhìn ngây người, không nhịn được cười, “Cậu không nghẹn hả?”

Miệng Cố Thanh Trì lại động hai cái, lập tức nuốt đồ xuống, nhấp một hớp sữa đậu nành, “Tôi quen rồi, hồi nhỏ ăn cái gì chậm, sẽ bị bố tôi đánh.”

“Hả!?” Tống Úc hơi kinh ngạc nhướng mày lên, “Đánh thật?”

“Ừ,” Cố Thanh Trì chỉ chỉ vết sẹo ở đuôi lông mày, “Cái này là do bố tôi đánh, lúc đưa đến bệnh viện, mắt tôi đã sưng đến nỗi không nhìn thấy gì, lúc ấy tôi còn tưởng tôi sắp mù rồi.”

“Bố cậu có bị điên không!” Tống Úc khiếp sợ cất cao giọng, “Tại sao ông ấy lại đánh cậu?”

“Quên rồi, có lẽ là trút ra.” Cố Thanh Trì hời hợt nói.

“Cái gì gọi là có lẽ trút ra, đó là bạo lực gia đình!” Tống Úc chỉ nhìn thấy đứa trẻ của gia đình bạo lực gia đình trong tin tức, vẫn là lần đầu tiên gặp được trường hợp chân thực, khiếp sợ đến độ có phần không nói nên lời.

Anh lại nghĩ tới lần trước Cố Thanh Trì nói bố hắn uống rượu phát tiết, lập tức cảm thấy đau lòng với những gì hắn đã trải qua.

Đứa trẻ này đến tột cùng là lớn lên thế này như thế nào!

“Anh tin thật à?” Cố Thanh Trì cười.

Tống Úc trợn tròn mắt nhìn hắn, gật gật đầu, “Ờ.”

Cố Thanh Trì cười nói, “Chẳng phải anh vừa nói, về sau những gì tôi nói ngay cả một dấu chấm câu cũng sẽ không tin sao, tại sao lại tin rồi?”

“Cậu đùa tôi đấy hả?” Tống Úc quả thực bó tay rồi, lập tức thu hồi đau lòng vừa rồi.

Cố Thanh Trì nhếch khóe miệng nhìn bên ngoài cửa, “Tôi nói tôi không đùa anh, nghiêm túc đấy, anh tin không?”

Tống Úc nhìn gò má hắn, không nói gì.

“Lại nghi ngờ phải không,” Cố Thanh Trì quay đầu nhìn anh, giống như cười mà không phải cười, “Bởi vì hình tượng của tôi, gia đình của tôi, quá khứ của tôi, sự thô lỗ của tôi, cùng với mọi thứ vây xung quanh tôi, khiến anh cảm thấy tôi sinh ra đã là tên lừa đảo, tôi trong lòng anh chính là một tên lưu manh chuyên môn ăn vạ, bởi vậy, cho dù tôi nói chân thành bao nhiêu, chỉ cần có một chút biến động nhỏ, anh lập tức sẽ rơi vào trong cảm xúc nghi ngờ.”

“Tôi không cảm thấy cậu sinh ra đã là tên lừa đảo.” Tống Úc phản bác.

“Vậy thì là về sau trở thành tên lừa đảo,” Cố Thanh Trì dựa vào tường đối mặt với anh, “Tôi không biết tối hôm qua rốt cuộc anh đã nhìn thấy gì hoặc là nghe được gì, tôi vẫn muốn rất nghiêm túc nói với anh một lần, tôi không lừa anh, tôi chỉ đến tìm người.”

Tống Úc ngẩn người, mỗi lần Cố Thanh Trì nói chuyện với anh một cách trịnh trọng như thế, giống như đang thêm từng quả cân này đến quả cân khác lên cái cân tiểu ly trong lòng anh, bây giờ cân tiểu ly lần nữa nghiêng về bên tin tưởng Cố Thanh Trì.

Anh đột nhiên nhớ ra tối qua bên cạnh Cố Thanh Trì còn có Mắt Lé theo tới.

Hay là…

Mắt Lé?!

Không biết tại sao, nghĩ đến Mắt Lé chơi gái lại cảm thấy rất bình thường, không hề có cảm giác không hài hòa, nhiều lắm là chậc chậc hai tiếng trong lòng.

“Cậu không giận tôi à?” Tống Úc nhìn chỗ bị đánh trên mặt hắn đã bắt đầu có dấu hiệu xanh đen.

“Hửm?” Cố Thanh Trì không hiểu anh đang chỉ điều gì.

Tống Úc chỉ chỉ má trái của mình.

“Anh muốn xin lỗi tôi hả?” Cố Thanh Trì hơi cong khóe miệng lên.

“Không phải!” Tống Úc lập tức nói, “Tôi chỉ hỏi thế thôi.”

Cố Thanh Trì hơi buồn cười, cố gắng đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, “Rất tức giận, tôi nói rồi, sớm muộn gì tôi cũng phải đánh lại.”

Tống Úc kìm lòng không đậu che mặt mình một cái, thấp giọng mắng một câu, “** má, chẳng lẽ cậu định làm thật hả?”

“Tất nhiên nghiêm túc,” Cố Thanh Trì nói rất chắc chắn, siết chặt nắm đấm, lập tức phát ta tiếng rắc rắc giòn vang, “Anh từng thấy lưu manh vô duyên vô cỡ bị đánh mà không trả thù chưa?”

“Vậy cậu còn nói cho tôi, không phải bình thường đều chơi đánh lén hả?” Tống Úc hơi khó chịu xoa xoa cánh tay.

“Báo động trước cho anh thôi, để anh đề phòng tại mọi thời khắc,” Cố Thanh Trì cười nói, “Lại nói, cho dù tôi cho anh biết anh cũng trốn không thoát, tôi muốn đánh anh một trận là chuyện mọi lúc mọi nơi.”

Tống Úc tưởng chừng như không biết làm sao, lần đầu tiên trong đời anh bị người ta đe dọa như thế, trong vẻ đứng đắn lại mang theo ý trêu đùa, khiến anh không chắc chắn lắm Cố Thanh Trì có thật sự trả thù anh không.

Cơn mưa bên ngoài dần dần nhỏ lại trong lúc hai người tán gẫu, thừa dịp mưa tạnh, Cố Thanh Trì tạm biệt Tống Úc.

“Chuyện đó,” Tống Úc xoa xoa sau gáy mình, khó khăn mở miệng, “Cũng không nhất định phải hai tư giờ, bốn tám giờ cũng được.”

Cố Thanh Trì cười cười gật đầu, “Tôi sẽ in ra cho anh sớm nhất.”

Tống Úc vừa lườm vừa cười, “Tôi đi lên đây!”

“Ừ.” Cố Thanh Trì đẩy cửa ra ngoài.

Tống Úc đi vào thang máy xoay người, phát hiện Cố Thanh Trì vẫn đứng ở cửa, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau Cố Thanh Trì sững sờ, quay đầu chạy luôn.

“Đồ điên.” Tống Úc nhìn bóng lưng của hắn, nhếch khóe miệng chửi một câu.

Cố Thanh Trì trở về sau đó lấy bình tiết kiệm tiền dưới đáy tủ quần áo ra.

Nói là bình tiết kiệm thật ra chỉ là hộp gỗ nhỏ, khi còn bé thôn trên có chú thợ mộc, thời gian rảnh rỗi thường xuyên dùng miếng gỗ khắc vài món đồ trang trí tinh xảo lấy ra đi bán.

Hộp gỗ nhỏ này là hàng có lỗi nhỏ, chú ấy đã cho hắn, hoa văn bên trên chỉ được khắc một nửa, bởi vì bên trong bị mối đục, chú giúp hắn mài ra một khe nhỏ, vừa khéo có thể nhét tiền xu vào.

Trong hộp tiết kiệm tiền là tiền riêng hắn để dành được trong mấy năm qua, nhỏ đến một hào, lớn đến một trăm cũng có.

Lúc còn đi học buổi tối mỗi ngày trước khi đi ngủ hắn đều sẽ đổ tiền xu bên trong ra đếm một lượt, nhưng sau khi lớn lên cũng chỉ ném tiền vào trong không đếm nữa, đến nỗi ngay cả chính hắn cũng không biết bây giờ bên trong có bao nhiêu tiền.

Cố Thanh Trì khóa trái cửa phòng theo thói quen, sau đó ngồi xếp bằng trên giường, trải tờ báo, đổ hết tiền trong hộp gỗ ra.

Khiến hắn bất ngờ đó là ông Mao ở bên trong cũng rất nhiều.

Hắn vừa đến vừa vừa vui vẻ, xếp hơn hai ngàn tiền giấy để qua một bên, vô cùng chăm chú bắt đầu đếm tiền xu.

“2, 4, 6, 8… 102, 104… 202 khà!” Cố Thanh Trì vỗ đùi một cái, đắc ý tiếp tục đếm, “226, 228…”

Tiếng chuông trong túi đầu đột nhiên vang lên dọa hắn giật mình, tay run một cái.

Là Tống Úc gọi.

Cố Thanh Trì cảm thấy hơi bất ngờ, ngồi dựa vào đầu giường, “Sao vậy?”

“Hử?” Tống Úc ngớ ra, “Tôi gọi nhầm.”

“À, được.” Cố Thanh Trì đợi anh tắt điện thoại.

“Cậu ăn chưa?” Tống Úc hỏi.

“Vẫn chưa.” Cố Thanh Trì móc lỗ rách trên đầu gối.

“Cậu ăn gì?” Tống Úc hỏi.

“Cơm thôi, ” Cố thanh Trì nói, “Có phải anh có lời gì muốn nói không?”

Tống Úc bên kia dừng một lát, nghe như là cười một tiếng, “Mì trộn tương chiên buổi sáng kia mua ở đâu vậy?”

Cố Thanh Trì nghe xong không kìm lòng được vui vẻ, “Từ quán mạt chược nhà tôi đi tám trăm mét về phía Nam, chẳng phải có quán mì rất lớn à, bên trong ngõ nhỏ chếch đối diện với quán mì kia có mì trộn tương chiên của nhà thím Chu…”

“Tôi không tìm thấy lại gọi cho cậu.” Tống Úc nói.

“Được.” Cố Thanh Trì nở nụ cười cúp điện thoại, sau khi nhìn thấy hai đống tiền xu trên mặt báo nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm.

“Ôi? Đậu má!” Cố Thanh Trì gãi đầu một cái, lại xoa đùi, “Đếm tới đâu rồi!?”

Khi hắn đếm tới hai trăm lần nữa, điện thoại lại tới, lần này là đầu bóng.

“Chuyện gì?” Cố Thanh Trì đổ nhào xuống giường, lười biếng nói.

“Sinh nhật bạn gái tao, tối nay cùng ăn cơm nhá.” Đầu bóng nói.

“Lại sinh nhật?” Cố Thanh Trì nghĩ ngợi, “Không phải tháng trước vừa qua sinh nhật cô ấy hả? Rốt cuộc cô ấy có mấy cái sinh nhật?”

“Mày nhìn mày xem, đây là khác biệt giữa yêu đương và không yêu đương.” Đầu bóng nói rất kiêu ngạo, “Tháng trước là sinh nhật ngày dương, hôm nay là sinh nhận ngày âm.”

“Được rồi.” Cố Thanh Trì có phần không biết làm sao, hắn ngay cả sinh nhật của mình là lúc nào cũng không nhớ rõ, cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.

“Vậy buổi tối vẫn ở chỗ cũ nhá.” Đầu bóng nói.

“Này, chúng mày chơi đi, tao không đi,” Cố Thanh Trì nhìn chằm chằm trần nhà, “Tao có việc.”

“Theo dõi người?” Đầu bóng hỏi.

“Mày còn chớ Thiên Vương kia không? Cái người nợ lão Tào hơi hai triệu ấy.” Cố Thanh Trì hỏi.

“Tất nhiên nhớ chứ, trước đó chẳng phải còn xử người dưới tay lão Tào à, ” Đầu bóng nói, “Tao đệt. Chẳng lẽ mày đồng ý với lão Tào theo dõi hắn?”

“Chắc chắn xử rồi?” Cố Thanh Trì cau mày.

“Mẹ nó đã mất tích hơn nửa tháng rồi, mày nói xem?” Đầu bóng hơi nóng nảy, “Tao nói mày nghe, mày đừng lội vào vũng nước đục này…”

Đầu bóng còn xả một đống thứ gì đó Cố Thanh Trì đã nghe không lọt tai, cuối cùng “À” một tiếng như có điều suy nghĩ, nói: “Tao biết.”

Sau khi qua loa với đầu bóng xong Cố Thanh Trì gọi điện cho Lý Hồng.

Hắn không muốn lại bị Tống Úc coi như tên lừa đảo.

(bánh bao áp chảo)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi