KIỆT XUẤT TRONG GIỚI ĂN VẠ

Cố Thanh Trì vỗ vỗ đệm ghế sofa, “Không sao, tôi cảm thấy ghế sofa này rất rộng, chắc là sẽ không ngã.”

Trong lòng Tống Úc quả thực có một vạn chữ CMN đang gào thét.

Cố Thanh Trì cmn cậu có thể nhặt trọng điểm không!

Quan trọng là nửa câu đầu hả!

Anh đã ngờ tới Cố Thanh Trì có thể sẽ do dự, cũng đã bỏ đi hai chữ “Nếu không” trước câu “Nếu không hai chúng ta chen một chút”, kết quả vẫn…!!!

Đời này chưa từng thấy ai trong sạch thoát tục đáng đời độc thân cả đời như Cố Thanh Trì!

Tống Úc đỡ trán hít một hơi, chỉ phòng ngủ của mình, “Cố Thanh Trì, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu ngủ ghế sofa hay giường?”

Cố Thanh Trì sờ chóp mũi, không rõ tại sao Tống Úc đột nhiên sa sầm mặt, một lần nữa nhớ lại câu nói vừa rồi kia của Tống Úc.

Có lẽ bởi vì không đồng ý chen chúc với anh ấy?

“Giường.” Lần này Cố Thanh Trì trả lời rất thẳng thắn.

Tống Úc dùng sức cắn môi khống chế được độ cong vểnh lên, vỗ đùi đứng dậy, “Được thôi, tôi đi tìm bộ đồ ngủ cho cậu.”

“À, cảm ơn.” Cố Thanh Trì gật gật đầu, đi vào theo.

Tống Úc kéo cửa tủ quần áo ra, hơi phấn khích cắn móng tay.

Chọn cái nào thì tốt đây?

Áo ngủ của anh đều rất bình thường, cũng không có chỗ nào có thể lộ.

Hầy sớm biết không nói chọn áo ngủ, trực tiếp ngủ truồng chẳng phải xong à!

Thật là.

Cố Thanh Trì đứng bên ngoài tủ quần áo, nhìn anh cắn móng tay cả buổi, không nhịn được hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Hả!” Tống Úc hoàn toàn không phát hiện Cố Thanh Trì theo vào lúc nào, trong đầu vẫn đang suy nghĩ làm sao thừa cơ chấm mút, quay đầu vừa thấy được người ta anh sợ đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt, “Đậu má sao cậu đi vào cũng không ý ử một tiếng!”

“Chủ yếu là thảm trải sàn của anh quá mềm, đi đường cũng không có tiếng.” Cố Thanh Trì đi chân trần giẫm mạnh hai cái lên thảm, phát ra hai tiếng rất yếu ớt.

Tống Úc cúi đầu nhìn thoáng qua.

Làn da của Cố Thanh Trì thật ra cũng rất trắng, có thể thấy rõ ràng kinh mạch trên mu bàn chân, mắt cá chân nhô ra ngoài trông vô cùng gợi cảm.

Tống Úc duỗi tay lấy một chiếc áo ngủ cổ chữ V rất có cảm giác rũ xuống, thừa dịp Cố Thanh Trì không chú ý đã kéo đứt nút áo bên trên, “Ê, mặc tạm cái này đi.”

Anh vốn còn muốn rút luôn đai lưng nhưng cảm giác quá cố ý rồi.

Khi Cố Thanh Trì ôm áo ngủ trong tay liếc mắt đã thấy bên trên lưu lại một đầu sợi nhỏ.

Cầm lên nhìn kỹ một chút, chậc chậc hai tiếng, “Chất lượng áo ngủ này không được, tổng cộng có ba khuy còn mất hết.”

“Làm sao cậu chê à? Chê thì ở trần.” Tống Úc giả vờ muốn cướp.

“Không chê.” Cố Thanh Trì cười ôm lấy áo ngủ, trên quần áo còn có mùi thơm.

Tống Úc dẫn Cố Thanh Trì vào phòng tắm, tìm hai cái khăn mặt mới từ trong tủ ngâm vào nước nóng.

Cố Thanh Trì đứng bên cạnh bồn rửa quan sát xung quanh một chút.

Trang trí của phòng tắm so với phòng khách mà nói, coi như giản lược hơn, chí ít không có vật trang trí nào hắn nhìn không hiểu.

Liếc nhìn trên cơ bản đều là màu trắng, cái duy nhất được xưng là điểm sáng có lẽ là hình dáng của bồn tắm, giống hộp xà bông.

Tắm gội có phòng tắm gội riêng, căn phòng nhỏ trong suốt đối điện với một gương chạm đất to đùng.

Hắn không hiểu cảm thấy hơi buồn cười, “Buồng tắm này là chính anh thiết kế à?”

“Đúng rồi, sao vậy?” Tống Úc muốn xách khăn mặt ra khỏi nước nóng kết quả bị bỏng “Shh” một tiếng.

“Anh tắm rửa còn thưởng thức mình trần như nhộng à.” Cố Thanh Trì đặt áo ngủ lên một cái ghế, xả ít nước lạnh vào bồn.

“Chắc chắn rồi, phải nhìn chỗ nào thêm thịt, chỗ nào săn chắc, còn có… Chỗ nào có ghét chưa chà đi.” Tống Úc cười nói.

Cố Thanh Trì cũng phá lên cười, “Tôi cảm thấy anh sống rất tinh tế.”

“Chà ghét cũng coi như tinh tế?” Tống Úc nhướng mày lên.

“Ê tôi không chỉ cái này,” Cố Thanh Trì quay đầu nhìn anh, “Bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy anh đã cảm thấy anh là người rất tinh tế, từ cách ăn mặc đến kiểu tóc, rất nhiều chi tiết nhỏ đều có thể cảm giác được.”

“Thật hay giả đấy,” Tống Úc vừa nghe Cố Thanh Trì đã để ý từ ánh mắt đầu tiên, trong đầu anh tưởng chừng như muốn nở hoa rồi, “Vậy cậu còn nhớ hôm tôi đâm cậu mặc quần áo gì không?”

Cố Thanh Trì cẩn thận nhớ lại, “Áo khoác len Cashmere màu đen, khăn quàng cổ màu xám nhạt có sọc, quần jean, đôi boot ngắn.”

Ý cười ở khóe miệng Tống Úc hoàn toàn không kìm được, vỗ một phát lên vai Cố Thanh Trì, “Cậu lại để ý tôi thế á!?”

Nói đến anh cũng không nhớ rõ lúc ấy Cố Thanh Trì mặc gì.

Cố Thanh Trì lại nhớ kỹ!

“Đúng rồi, bởi vì lúc ấy nhìn cách ăn mặc của anh cảm thấy anh rất giàu, nhất định có thể giúp được tôi.” Cố Thanh Trì thành thật nói.

Tống Úc bất lực lườm một cái.

Ngẫm nghĩ lại cảm thấy Cố Thanh Trì thật sự là ngay thẳng đáng yêu.

“Vậy theo ý cậu, khi đó nếu tôi mặc rất rách cậu sẽ không hỏi tôi vay tiền à?” Tống Úc hỏi.

“Đó là đương nhiên,” Cố Thanh Trì dừng một chút nói, “Thú thật khi đó tôi còn rất sợ anh không bằng lòng tin tôi.”

“Cậu biết tại sao tôi bằng lòng cho cậu vay tiền không?” Tống Úc hỏi.

“Bị tôi dọa?” Cố Thanh Trì cười một tiếng, “Tôi cảm thấy lúc đó chắc anh rất sợ tôi.”

“Có một phần nhỏ nguyên nhân là bởi vì cái này, nhiều hơn đó là vì ánh mắt của cậu, ” Tống Úc nhìn hắn nói, “Lúc ấy đã cảm thấy ánh mắt của cậu rất chân thành.”

“Thật sao.” Cố Thanh Trì vắt khô khăn mặt mới.

Tống Úc cười, dùng ngón tay so nửa vòng bên hốc mắt hắn, “Cậu biết mắt cún không, ánh mắt của loại lông vàng ấy, nhìn rất ngoan.”

“Tôi còn cảm thấy mắt anh giống Giao Hàng đấy, mắt mèo con, trong veo.” Cố Thanh Trì cũng cười lên.

Tống Úc nghe ấn tượng đầu tiên của Cố Thanh Trì về anh xong, vừa lòng thỏa mãn cười lên.

Cắm điện cho máy nước nóng, trình bày quy trình vận hành cho Cố Thanh Trì, trước khi đi lại như nghĩ đến gì đó, tìm trong ngăn tủ một lúc.

“Tìm gì vậy?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Bàn chải đánh răng, tôi nhó còn có một cái mới,” Nói xong câu này Tống Úc nắm một đồ vật nhỏ quay người lắc lắc với Cố Thanh Trì, “Tìm được rồi.”

Cố Thanh Trì chớp mắt một cái, đó thật sự chỉ là cái bàn chải đánh răng thôi mà.

Tống Úc thay đầu bàn chải mới cho bàn chải chạy bằng điện, nhấn nút mở, bàn chải đánh răng rè rè bắt đầu rung lên.

Cố Thanh Trì thốt ra một câu, “Tuyệt tuyệt lại có thể rung chứ!”

Tống Úc suýt nữa sặc ra một búng máu, “Rung thì rung thôi, chẳng có gì lạ.”

“Vậy tôi còn cần dùng tay chải không?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Không cần, cậu cứ đứng yên đừng cử động, lát nữa có tự động đến miệng cậu.” Tống Úc quả thực muốn trợn trắng mắt.

Cố Thanh Trì nghe ra giễu cợt, nhấn công tắc tắt, bóp kem đánh răng, nhét vào trong miệng, nhấn công tắc mở lần nữa, “Đùa anh thôi, bàn chải đánh răng rung mà, tôi biết.”

“Chạy bằng điện!” Tống Úc sửa lại.

Cố Thanh Trì cởi quần áo tắm rửa, Tống Úc xịt máu mũi xong, trở về phòng sửa lại bản thảo thiết kế.

Phòng ngủ và phòng tắm chỉ cách nhau một bức tường, một mình Tống Úc ở cũng không làm cách âm, lúc này nghe tiếng nước rào rào và tiếng bước chân nhỏ ở cách vách cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh Cố Thanh Trì toàn thân trần trụi dưới vòi hoa sen.

Mang tai hồng hồng.

Tống Úc mẹ nói trong đầu mày đang suy nghĩ gì đấy!

“Hầy ——” Anh vừa thở dài vừa gãi đầu loạn xạ.

Nói thật, mặc dù anh đánh bạo mời Cố Thanh Trì ngủ chung với anh, nhưng anh cũng không dám thật sự làm gì Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì là thẳng nam đơn thuần, anh rất rõ ràng.

Thỉnh thoảng chiếm tí hời sờ hắn hai cái đã rất thỏa mãn rồi, không trông cậy vào việc có thể phát triển chút gì với Cố Thanh Trì, ở chung thân mật khăng khít thế này cũng đã là chuyện lúc trước anh không dám nghĩ.

Hơn mười phút sau, Cố Thanh Trì mang theo hơi nước đi vào phòng ngủ, Tống Úc lập tức quay đầu lại, nhìn ngây người mấy giây.

Vừa rồi anh cố ý chọn cái áo ngủ ngắn nhất, chiều dài cũng không quá đầu gối, có thể thấy rõ ràng hai cái chân thon dài thẳng tắp của Cố Thanh Trì cùng với cơ bắp như ẩn như hiện bởi vì không thể cài khuy.

Tóc Cố Thanh Trì rất ngắn, sau khi tắm xong trực tiếp lau lau coi như xong việc, lúc này bọt nước ở thái dương chảy xuống dọc theo tóc mai, ngực hình như còn bốc lên ít hơi nước.

Tống Úc thấy mà máu nóng sôi trào, đầu cũng sắp nổ bung ra, Cố Thanh Trì hoàn toàn không phát hiện ra bất thường, một chân ngồi xếp bằng trên giường, chân kia rũ xuống bên mép giường, bàn chân chống trên thảm.

Tư thế này khá là tùy ý, lại tràn ngập cảm giác an toàn, giống như mèo con lật cái bụng trước mặt chủ nhân, hắn cảm thấy đặc biệt thoải mái khi ở nhà Tống Úc.

Trong tay Tống Úc cầm bút, ánh mắt đã giống như tia laser quét tới quét lui mấy lần trên người Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì cúi đầu mở vòng bạn bè ra, Mắt Lé một ngày đăng hơn mười trạng thái, đều là ảnh chụp chung với người nhà… Ngay cả con lợn nhỏ trong chuồng lợn cũng không buông tha.

Cố Thanh Trì vừa lướt vừa cười vừa bình luận.

Tống Úc thấy Cố Thanh Trì cũng không phản ứng anh, mếu máo cầm bộ áo ngủ đi vào phòng tắm.

Cố Thanh Trì lướt vòng bạn bè xong đứng dậy ngồi xuống trước bàn sách của Tống Úc, hình ảnh trên máy vi tình mới đầu hắn còn tưởng là ảnh chụp phòng khách, nhưng cận thận nhìn mới phát hiện, cái này có lẽ là bản thiết kế trong truyền thuyết.

Rất thật đến mức hắn suýt nữa tưởng rằng thật sự là phòng khách.

Quá giỏi.

Một bộ bài poker để ở góc bàn, đè lên mấy chục bức tranh màu chì, tranh đều là bài poker, tấm này thật hơn tấm kia, khi lật đến tấm dưới cùng hắn thậm chí cảm thấy chỉ cầm rung một cái lá bài sẽ rơi ra khỏi trang giấy.

Nửa tiếng sau, Tống Úc đắp mặt nạ đi vào phòng ngủ. Cố Thanh Trì quay đầu bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt gấu trúc thì hết hồn.

“Anh… đang đắp mặt nạ hả?” Cố Thanh Trì cũng không dám chắc chắn, hắn chỉ từng nhìn thấy con gái đắp mặt nạ ở trên TV, nhưng cũng không phải hình vẽ như vậy.

“Ờ, chẳng thế thì, vẽ lên mặt à!?” Tống Úc nói không rõ.

Cố Thanh Trì nhìn anh, cảm thấy thêm mỗi một phút ở chung, trình độ tinh tế của Tống Úc ở trong mắt hắn có thể tăng gấp mấy điểm.

“Được rồi.” Cố Thanh Trì đặt bản phác thảo trong tay xuống bàn.

“Cậu có muốn thử không, tôi đi bóc cho cậu một miếng.” Tống Úc nói.

“Không không không không… Không cần.” Hai cánh tay của Cố Thanh Trì xua đến độ sắp bay lên, đêm hôm khuya khắt đội cái mặt động vật quá đáng sợ.

Tống Úc nhỏ giọng “Xì” một tiếng, ngồi xếp bằng dựa vào đầu giường.

Cố Thanh Trì cầm lấy bài poker ngồi đối diện anh, “Tôi làm ảo thuật cho anh nhé.”

“Ừ,” Tống Úc thích thú, duỗi tay với cái gối ôm ôm ở trước ngực, “Cậu còn biết làm ảo thuật à?”

Cố Thanh Trì cười nhạt một tiếng, giơ cánh tay lên, ngón tay hơi cong, bài poker đã rầm rầm trút xuống như thác rước, cuối cùng ngay ngắn rơi vào tay kia.

Tống Úc đã nhìn đến sững sờ, hình ảnh chỉ xuất hiện trong phim ảnh thế mà hiện ra trước mặt mình trong khoảng cách gần!

Ngay sau đó bài poker được chia làm mấy phần, chỉ thấy đầu ngón tay Cố Thanh Trì nhẹ nhàng lướt qua mặt bài, bài poker đã lật ra, động tác tiếp theo nhanh hơn khiến người ta rối mắt, gần như trong hai giây đã hoàn thành động tác lật mấy chục lần, con ngươi thậm chí sắp trợn lồi ra cũng không thấy rõ rốt cuộc hắn xếp bài như thế nào.

Lá bài giống như sinh ra trên tay Cố Thanh Trì, tùy ý xuyên qua xuyên lại giữa ngón tay thon dài của hắn, vừa nhanh vừa ổn, quả thực có thể dùng xuất thần nhập hóa để miêu tả.

Miệng Tống Úc đã không tự giác biến thành chữ O, không nhịn được vỗ gối ôm nhỏ trước ngực một cái, “Giỏi vãi!”

“Này đã giỏi à.” Cố Thanh Trì cong khóe môi, tiện tay lấy một lá bài poker, đột nhiên thoáng bay ra sau lưng, chỉ thấy bài poker dùng đường đi một nửa hình tròn, từ sau lưng hắn vòng qua bên trái, lại vòng về trước người.

Cố Thanh Trì duỗi hai ngón tay dễ dàng kẹp được lá bài kia.

“Đờ mờ…” Tống Úc trợn tròn mắt, kinh ngạc nói tục.

Ngón tay cái của Cố Thanh Trì cọ nhẹ một cái ở mặt bài, cả bộ bài poker biến thành một hình quạt tiêu chuẩn, hơn nữa khoảng cách giữa mỗi lá bài poker gần như đầu giống hệt nhau.

“Rút một là bài đi, đừng nói cho tôi biết anh rút được lá gì.” Cố Thanh Trì nói.

Tống Úc bóc mặt nạ xuống xoa xoa bàn tay, sau đó rút đại một lá.

“Ghi nhớ lá bài anh tìm được, rồi thả lại đi.” Cố Thanh Trì thu bài lại, mở lòng bàn tay ra.

Tống Úc ngoan ngoãn đặt lá bài lên trên cùng.

Cố Thanh Trì lại lại chia bài theo hai kiểu lạ mắt chọc cho Tống Úc vỗ tay mãi.

“Anh chia một lần đi, bớt cho lát nữa anh nói tôi gian lận.” Cố Thanh Trì giao bài cho Tống Úc.

Tống Úc không biết chơi bài cho lắm, tùy tiện xáo một cái rồi trả bài lại cho Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì hướng mặt chính của lá bài trong tay lên trên xòe ra hình quạt lần nữa, sau đó giả vờ xoa xoa lên trán Tống Úc, “Anh tin thuật đọc tâm không?”

“Ừ ừ.” Tống Úc giống như con cún vẫy vẫy đuôi xin cho ăn, rất phối hợp gật đầu.

Cố Thanh Trì được anh chọc vui vẻ, móc ra một con 5 cơ đỏ hỏi: “Là lá này à?”

“Trời **!” Tống Úc vỗ đùi, kích động tới nỗi văng tục lần nữa.

“Xem ra tôi đọc đúng rồi.” Cố Thanh Trì cất lá bài.

“Cậu đọc thế nào hả! ” Có thể nói cho tôi không!” Tống Úc túm lấy cánh tay hắn lắc hai lần.

“Không nói cho anh.” Cố Thanh Trì cong ngón tay búng trán anh một cái.

“Vậy cậu còn biết ảo thuật khác không? Có thể thay đổi hai cái cho tôi xem không!” Tống Úc năn nỉ nói.

Cố Thanh Trì lại đổi mấy ảo thuật đọc tâm cho anh.

Chỉ nhìn kỹ thuận chia bài đa dạng nước chảy mây trôi của Cố Thanh Trì đã rất bội phục rồi, chứ nói gì lần này đến lần khác đọc chuẩn mấy chữ trong đầu, Tống Úc đã sắp thật sự tin Cố Thanh Trì có thể nhìn thấu lòng người.

“Giỏi quá đấy, sao cậu học được những thứ này?” Tống Úc hỏi.

“Đồ chơi hồi nhỏ của tôi chính là lá bài và mạt chược, kỹ thuật chia bài đã luyện nhiều năm rồi, thuật đọc tâm gì đó… Là trời sinh,” Cố Thanh Trì cười nói, “Tôi có thể nhìn thấu anh đang nghĩ gì.”

Tống Úc nghe xong lời này thật ra còn muốn chế giễu hắn đôi câu.

Nhìn thấu cái rắm á!

Cậu có thể nhìn ra tôi thích cậu không!

Tống Úc đến phòng tắm rửa mặt, khi quay lại Cố Thanh Trì đã chúi vào chăn, “Anh đắp xong lại rửa sạch không phải giống như không đắp à.”

Tống Úc lười giải thích với hắn, “Đúng rồi, ai bảo tôi giàu chớ, chỉ thích đắp chơi.”

Cố Thanh Trì nghe được chút trào phúng trong lời nói, chậc chậc hai tiếng.

Tống Úc lục cái gối đầu trong tủ quần áo ra ném cho Cố Thanh Trì, “Cậu nằm bên trái, tôi quen ngủ ở bên phải.”

“Cố Thanh Trì dịch sang bên trái, nhỏ giọng thì thầm, “Hì hì, nam trái nữ phải.”

“Cái quái gì vậy?” Tống Úc nghe không rõ.

“Không.” Cố Thanh Trì ngoan ngoãn kéo chăn qua ngực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi