KIỆT XUẤT TRONG GIỚI ĂN VẠ

Bữa cơm này hai người ăn rất lâu, lâu đến nỗi ngọn nến trên bàn đã tắt hai người vẫn đang trò chuyện.

Nửa đường Tống Úc kéo Cố Thanh Trì thi đấu quay con quay, lại lừa hắn uống thêm vài ly.

Tống Úc trở tay nhấn công tắc điện, chống cằm tiếp tục nghe Cố Thanh Trì kể chuyện hồi nhỏ bắt cá rơi xuống ao sen.

Anh rất thích ở chung với Cố Thanh Trì, ăn cơm cũng được, đọc sách cũng được, vùi trong ghế sofa cũng được, chỉ cần ở bên nhau, sẽ luôn có chủ đề trò chuyện không hết và sự ăn ý không giấu được.

Là kiểu ăn ý anh vừa ngước mắt Cố Thanh Trì sẽ bật cười.

Anh rất thích nụ cười của Cố Thanh Trì, đẹp đến độ bốc khói.

Tửu lượng của Cố Thanh Trì tốt bao nhiêu hôm nay anh cũng coi như thấy được rồi, uống hai chai giống như không uống, nói chuyện cũng không lắp bắp, thu dọn bát đũa xong thế mà còn có thể đàng hoàng ngồi trên sofa xem bộ sưu tập câu chuyện thành ngữ.

Tống Úc đi tới đụng đụng cánh tay Cố Thanh Trì, “Em tắm trước à?”

“Lúc em về đã tắm rồi.” Cố Thanh Trì ôm tablet, chép những thành ngữ không biết ở bên trong vào cuốn sổ tay của mình.

“Vậy anh đi tắm đây.” Tống Úc thơm mặt hắn một cái, lại xoa đi xoa lại mấy lần sau lưng hắn.

“Đi đi.” Cố Thanh Trì xoay mặt qua hôn mổ một cái trên miệng anh.

“Vậy em cởi hết ra lên giường chờ anh.” Lúc Tống Úc nói lời này thật sự rất ngượng, cố ý dùng giọng điệu giống như nói đùa, tự cười xong sau đó lại không nhịn được hôn tai Cố Thanh Trì một cái.

“Thế nào, anh muốn xoa lưng tinh dầu cho em à?” Cố Thanh Trì nghiêng đầu nhìn anh một cái nở nụ cười, Tống Úc dù là uống ít rượu vang, trên mặt cũng sẽ nổi lên hai mảng đỏ ửng.

Tống Úc cúi đầu vui không ngừng, “Đầu óc em có hố à, em xoa lưng cho anh còn tạm được.”

“Một tiếng hai trăm.” Cố Thanh Trì không hề do dự nói.

Tống Úc quả thực không còn cách nào, nặng nề thở dài một hơi.

“Anh có chuyện thì cứ nói thẳng đi.” Cố Thanh Trì ôm tablet nín cười, có lẽ đoán được ý của anh.

“Hầy… em…” Tống Úc chống cằm lên vai Cố Thanh Trì, vô cùng khó khăn mở miệng, “Không phải ban ngày em hỏi anh… Cái đó…”

“Hả?” Cố Thanh Trì nhướng mày.

“Thôi bỏ đi, không có gì,” Tống Úc cúi đầu xuống đứng lên, “Anh đi tắm.”

“Đi đi Pikachu!” Cố Thanh Trì vỗ lên mông anh một cái.

Tống Úc xoa xoa mông vào phòng tắm, tắm xong cực nhanh, mặc đồ lót đứng trước kính chạm đất cẩn thận tỉ mỉ quan sát bản thân.

Trên mặt, cổ và trước ngực đều hơi hồng, mỗi lần uống rượu xong sẽ vậy, nhưng đầu óc anh rất tỉnh táo.

Cái tên thiểu năng Cố Thanh Trì kia chắc chắn vẫn chưa chuẩn bị kỹ để lên giường với một người đàn ông, chắc hẳn cũng chưa từng nghĩ đến, có điều anh có thể thử tiến hành theo chất lượng, chậm rãi dẫn đường.

“Cố lên!” Tống Úc siết chặt nắm đấm, sau khi xong rồi lại cảm thấy mình quả là đồ ngu dốt.

Anh mặc quần áo tử tế đứng bên cạnh bồn rửa mặt đánh răng, trong đầu lóe qua lóe lại 10GB phế liệu đồi trụy.

Nghe thấy bên ngoài có âm thanh đi lại, anh kéo khe cửa thò nửa cái đầu ra ngoài.

Nhìn thấy Cố Thanh Trì lấy quyển manga Yonkoma trong phòng sách đi ra, sau đó lại cởi dép nằm trên sofa xem.

(Manga yonkoma, là một định dạng khung tranh của manga, thường có các trang gồm bốn khung sắp xếp theo chiều từ trên xuống. Mặc dù từ yonkoma bắt nguồn từ Nhật Bản, phong cách này cũng có thể xuất hiện ngoài nước, như tại một vài quốc gia châu Á cũng như thị trường tiếng Anh)

Đồ đần này còn có thể thanh chính thuần khiết hơn nữa không hả!

Anh đã nói đến mức đó rồi mà vẫn không biết về phòng nằm.

Khiến cho bây giờ anh có cảm giác xấu hổ khi dạy hư em trai trong sáng.

Tống Úc cạo râu rửa mặt xong, như không có việc gì đi tới phòng khách, cố ý không liếc nhìn lên người Cố Thanh Trì, đi thẳng vào phòng bếp vặn chai nước khoáng, uống hết hơn phân nửa chai.

Cố Thanh Trì ngước mắt lên nói: “Em cũng khát.”

“Khát thì em tự lấy.” Tống Úc liếm liếm môi nói.

“Anh lại đây.” Cố Thanh Trì nằm trên sofa không nhúc nhích, nâng một cánh tay lên vẫy vẫy giữa không trung.

“Anh không lại, anh muốn về phòng ngủ.” Tống Úc vặn nắp chai lại đi về phòng ngủ.

“Anh lại đây đi…” Cố Thanh Trì dùng giọng nói mềm mại, ngồi dậy khỏi sofa, “Em có chữ không biết, muốn hỏi anh.”

Tống Úc lại thò chân vào dép lê vừa cởi ra, cười ha ha đi tới, “Chữ gì vậy?”

Cố Thanh Trì thả chân xuống đất, vỗ vỗ ghế sofa, “Ngồi.”

Tống Úc nâng chân phải lên vượt qua hai cái chân dài của Cố Thanh Trì, anh vừa ngồi xuống Cố Thanh Trì đã rút chai nước khoáng sau lưng anh đi.

“Này, em…” Tống Úc véo ngang hông hắn một cái.

Cố Thanh Trì cười đến mặt mày cong cong, một tay ôm eo anh, một tay vặn nắp chai ra uống hết nước còn lại.

Tống Úc nhận lấy chai nước rỗng trong tay hắn ném vào trong thùng rác, đang định đứng lên lại bị một lực kéo về.

“Làm gì?” Tống Úc uốn éo người, chân Cố Thanh Trì cũng lắc qua lắc lại theo.

“Một chữ rộng một chữ túi đọc là bao à?” Cố Thanh Trì hỏi.

(chữ rộng – 广 chữ túi – 包 ghép lại là chữ bào – 庖)

“Một chữ rộng… một chữ túi…” Tống Úc dùng ngón trỏ viết lên ngực Cố Thanh Trì, “Đọc là pao, bào trong Bào Đinh mổ trâu.”

(Bào Đinh (chữ Hán: 庖丁) là một nhân vật hư cấu trong sách Nam Hoa kinh, thiên Dưỡng sinh chủ của Trang Tử. Theo sách, Bào Đinh là đầu bếp của Lương Huệ vương, kỹ xảo mổ trâu vô cùng thành thạo, đến mức có thể làm thành nghệ thuật để thưởng thức. Thành ngữ Bào Đinh mổ trâu (chữ Hán: 庖丁解牛, Hán Việt: Bào Đinh giải ngưu) trở thành từ dùng để chỉ việc làm trải qua thực tiễn, nắm giữ quy luật thì có thể làm mọi việc thuận lợi theo ý muốn. Theo Wikipedia)

“À, Bào Đinh mổ trâu có nghĩa là gì?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Sách giáo khoa tiểu học của em không dạy à?” Tống Úc nhướng đuôi mày cười một tiếng.

“Hình như đã dạy, nhưng em quên từ lâu rồi.” Cố Thanh Trì nói.

Tống Úc vừa giải thích ý nghĩa của từ này cho Cố Thanh Trì, vừa thò tay vào trong quần áo của Cố Thanh Trì, dọc theo xương sườn của hắn vuốt qua vuốt lại, “… Tóm lại đạo lý câu chuyện này muốn nói cho chúng ta đó là mặc dù sự vật trên thế giới này phức tạp, nhưng chỉ cần thực hành lặp đi lặp lại, nắm giữ quy luật, vẫn có thể quen tay hay việc.”

“Hiểu rồi,” Cố Thanh Trì nắm tay kia của anh, đặt lên miệng hôn một cái, “Giống như hôn, hôn nhiều lần sẽ quen tay hay việc.”

“Này,” Tống Úc cười ngặt nghẽo, “Nếu em một hai phải nhắc đến chuyện này anh cũng không có cách.”

“Phải không?” Cố Thanh Trì nhón chân, “Anh nói xem đúng không?”

Tống Úc bị hắn xóc suýt nữa không ngồi vững, rút tay lại bám vào cánh tay Cố Thanh Trì, cười nói: “Đúng đấy, em đúng là học ngay dùng ngay.”

“Vậy có phải em nên học tập tinh thần nghiên cứu khắc khổ của đồng chí Bào Đinh không?” Cố Thanh Trì cười ôn hòa, đồng thời siết chặt cánh tay vòng sau lưng Tống Úc.

Tống Úc lập tức hiểu ý hắn, giật mình, chủ động xê dịch về phía trước, ôm lấy cổ Cố Thanh Trì.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng phác họa tai hắn, trái tim trở nên không bình tĩnh cho lắm.

Cố Thanh Trì giơ tay ôm lấy sau gáy Tống Úc, nghiêng đầu hôn lên, mút mạnh môi dưới của anh một cái, lúc bờ môi tách ra phát ra một tiếng vang rất khẽ lại rất mập mờ.

Ý cười ở khóe miệng Tống Úc cũng chưa kịp dừng, lè lưỡi ra giống như con mèo nhỏ nhẹ nhàng liếm môi hắn, lại tránh ra sau.

Cố Thanh Trì ngước mắt nhìn anh một cái, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc anh, mạnh mẽ ép về phía mình, chỉ trong một bước đẩy kẽ răng anh ra, chạm nhẹ vào đầu lưỡi mềm mại của Tống Úc.

Hơi thở của Tống Úc thoáng dừng lại, hai mắt nhắm nghiền, vô cùng hưởng thụ đáp lại trêu chọc của hắn.

Hơi thở của Cố Thanh Trì rất nóng, còn mang theo một chút mùi rượu, giống như được bao bọc trong tình dục mãnh liệt, một dòng diện nhỏ bé từ ngực vọt thẳng xuống bụng dưới.

Bàn tay của anh vẫn đặt lên lồng ngực phập phồng không ngừng của Cố Thanh Trì, cảm nhận được tần suất đập của tim hắn.

Từng nhịp từng nhịp, càng lúc càng nhanh.

Kỹ thuật hôn của Cố Thanh Trì tốt hơn trước rất nhiều, không biết lại bí mật tìm kiếm bao nhiêu kỹ thuật hôn.

Nghĩ đến đây anh không nhịn được muốn cười, cơ thể hơi run lên.

Cố Thanh Trì vẫn ôm Tống Úc, cũng cảm giác được hình như anh đang cười, mổ nhẹ hai cái sau đó chậm rãi tách răng môi ra, “Anh cười cái gì?”

“Có phải em lén lút tìm kiếm hôn môi với người khác như thế nào không?” Tống Úc ôm mặt hắn, cười đến độ mắt híp lại thành một khe hở cong cong.

“Ừ,” Lúc này Cố Thanh Trì chỉ có thể hào phóng thừa nhận, “Em lại không có kinh nghiệm thực chiến.”

“Thật ra nói thật với em, anh cũng không có kinh nghiệm thực chiến.” Tống Úc cười nói.

“Vậy không phải anh nói anh cái gì…” Cố Thanh Trì ngước mắt nhìn Tống Úc, “Anh lại lừa em?”

“Anh chỉ muốn nhìn em ghen,” Tống Úc lại dịch về phía trước, dứt khoát ngồi xuống bẹn đùi Cố Thanh Trì, hai chân ôm lấy eo hắn, “Trước đó em vẫn chưa đồng ý quen nhau với anh anh đã ghen quá nhiều rồi, răng cũng mềm luôn.”

Cố Thanh Trì đẩy khe môi anh ra liếm một cái, “Cứng quá.”

“Nhưng…” Cố Thanh Trì thò tay vào trong quần áo của Tống Úc, vuốt ve tấm lưng mềm mại dẻo dai của anh, “Eo của anh rất mềm…”

Tống Úc cúi đầu hôi môi với hắn, rất rõ ràng cảm nhận được phản ứng của Cố Thanh Trì, gương mặt vốn hơi hồng vì cồn lần này triệt để đỏ như quả ớt.

Anh dùng chóp mũi cọ xát chóp mũi của Cố Thanh Trì, “Không phải ban ngày em hỏi anh làm sao đây à…”

“Ừ,” Hơi thở của Cố Thanh Trì ngày càng thô nặng, mạnh mẽ vò Tống Úc vào lòng mình, cẩn thận hôn từ bờ môi anh chuyển qua cằm lại dọc theo xương cằm hôn xuống cổ.

Trên người Tống Úc mãi mãi mang theo mùi thơm tươi mát, hắn càng không ngừng liếm mút, đòi lấy, giống như một con thú hoang thô bạo.

Bàn tay vốn đặt ngang hông Tống Úc cũng không tự giác tuột xuống, tiến vào trong quần anh.

“Ưm…” Tống Úc ngẩn người, anh không ngờ Cố Thanh Trì sẽ chủ động sờ xuống dưới, cơ bắp toàn thân nháy mắt căng thẳng lên, tinh thần cũng khẩn trương cao độ, “Em…”

Cố Thanh Trì hôn từ hõm vai về bên tai anh, “Anh cũng có phản ứng.”

Khẽ nói xong lại nhấp nhấp vành tai nóng lên của Tống Úc, “Thật ra em biết phải làm thế nào…”

Tống Úc nhìn chằm chằm gối dựa sau lưng Cố Thanh Trì, không tự chủ nuốt xuống một cái, không nói gì.

Trong giọng nói khàn khàn gợi cảm của Cố Thanh Trì tràn ngập một ham muốn nào đó không cần phải nói, thậm chí sắp thiêu anh rồi.

“Anh ôm chặt em đi.” Cố Thanh Trì khẽ nói.

Trong đầu Tống Úc rất loạn, không biết tiếp theo Cố Thanh Trì muốn làm gì, chỉ vô thức ôm chặt cổ hắn.

Cố Thanh Trì nâng bắp đùi anh, thoáng cái đứng dậy khỏi sofa.

Đột nhiên xuất hiện cảm giác mất trọng lượng dọa Tống Úc giật nảy mình, hai chân nhỏ vòng chặt sau lưng Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì xỏ dép lê đi đến cửa phòng ngủ.

Bởi vì Tống Úc là tư thế đưa lưng về phía phòng ngủ, trước khi vào cửa Cố Thanh Trì còn hơi cong đầu gối phòng ngừa Tống Úc đụng đầu vào khung cửa.

Tống Úc cúi đầu hôn vết sẹo trên trán Cố Thanh Trì, lại nâng cằm hắn lên hôn môi hắn.

Hai chân Cố Thanh Trì giẫm trên mặt thảm mềm như nhung đáp lại lấy lòng của anh, từ từ thả lỏng sức mạnh cơ bắp cánh tay.

Tống Úc cảm giác cơ thể mình không ngừng tụt xuống dưới, Cố Thanh Trì dường như không hề dùng lực nữa.

Anh chỉ có thể liều mạng quấn trên người Cố Thanh Trì giống như con gấu Koala, hít thở cũng ngày càng khó khăn.

Khóe miệng Cố Thanh Trì vểnh lên một cái, một lần nữa ôm lấy hai chân anh, quỳ một gối xuống mép giường, cố gắng đặt Tống Úc xuống giữa giường.

Hai chân và eo Tống Úc trở nên hơi bủn rủn do gắng sức trong thời gian dài, cơ thể mềm như vũng bùn.

Cái mông vừa chạm vào đệm, Cố Thanh Trì đã vô cùng dễ dàng đẩy ngã anh, vươn người đè lên.

Nụ hôn của Cố Thanh Trì dày đặc như mưa rơi, Tống Úc vẫn ôm lấy cổ hắn, có phần thở không ra hơi.

Rất thần kỳ.

Rõ ràng không phải đang hôn môi, thế mà còn có thể thở không ra hơi.

Anh nhắm mắt, có thể cảm nhận được hơi thở của Cố Thanh Trì dọc theo tai anh hướng xuống dưới, đảo qua cổ và hõm vai, cuối cùng dừng ở xương quai xanh.

Nửa người trên và chân phải của Cố Thanh Trì vẫn đặt trên người Tống Úc, nhẹ nhàng cắn cắn xương quai xanh của anh, cảm thấy không vừa lòng, lại liếm mút mạnh mấy lần, để lại một quả dâu tây nhỏ xinh đẹp.

Lúc hắn ngước mắt dùng đầu ngón trỏ nhấn một cái vào quả dâu tây kia, dịu dàng hỏi: “Có thể trồng dâu tây trên người anh không?”

“Ừm,” Tống Úc mở hai mắt ra, hơi thất thần nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà, “Em đã trồng rồi còn hỏi anh có thể không.”

“Em chỉ trồng một quả nhỏ, nếu anh không đồng ý em sẽ không trồng, nếu anh đồng ý… em lại trồng vườn dâu tây.” Cố Thanh Trì vén góc áo anh lên, thò tay vào, xoa bóp qua lại bên hông Tống Úc.

Làn da Tống Úc vừa tắm xong ngửi vào thơm thơm, sờ tới sờ lui vừa mềm lại vừa trơn giống như xoa mèo con.

Trước kia hắn đã rất muốn làm như vậy, nhưng vẫn luôn ngại ngùng.

Bàn tay Cố Thanh Trì giống như mang theo dòng điện nhỏ bé, Tống Úc bị kích thích run lên.

Anh nghiêng người sang, nằm đồi mặt với Cố Thanh Trì, “Chỉ cần là chỗ quần áo có thể che thì được hết.”

Cố Thanh Trì giống như nhận được chỉ thị gì khủng khiếp, cười cong mặt mày, cánh tay ôm eo anh, kéo vào trong lòng mình, hôn cổ, hầu kết, xương quai xanh của Tống Úc… nặng nề mút, gặm cắn bên dưới xương quai xanh…

Tống Úc nâng một chân lên chen vào giữa hai chân Cố Thanh Trì, giống như con rắn lười biếng, liều mang muốn quấn quýt lấy hắn.

Trong không khí tràn ngập mùi rượu trên người Cố Thanh Trì, tràn ngập tình dục, hơi bá đạo, nhưng lại khiến người hân hoan vui vẻ.

Hai tay Cố Thanh Trì không ngừng đi dạo trên người anh, từ bụng nhỏ trượt vào trong quần anh.

Tống Úc nhắm chặt hai mắt, hơi căng thẳng nắm chặt quần áo của Cố Thanh Trì, vùi đầu trong lồng ngực hắn, trầm thấp thở dốc.

Cố Thanh Trì cúi đầu hôn tóc anh, “Bình thường anh cũng tự làm như thế à?”

“Này,” Tống Úc xấu hổi lắp bắp nói, “Cũng… cũng không khác mấy đâu…”

“Vậy, em làm giúp anh, anh có cảm giác hơn, hay là…” Tay kia của Cố Thanh Trì giơ cằm Tống Úc lên, cắn nhẹ vào môi anh một cái, “Anh thích tự chơi?”

Lúc này Tống Úc đã ngại nói chuyện, vùi đầu vào giữa cổ Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì bị sợi tóc mềm mại của anh làm cho hơi ngứa, dùng cằm nhấn đầu anh một cái, cười nói: “Anh không nói thì ngầm thừa nhận là cái trước à?”

Tống Úc vẫn không nói chuyện.

Vấn đề này còn cần phải hỏi ư!

Lúc trước sao anh không phát hiện, da mặt Cố Thanh Trì dày đến vậy!?

“Có phải không?” Cố Thanh Trì tăng thêm lực ở đầu ngón tay.

“Này…” Cơ thể Tống Úc bỗng nhiên co rụt một cái, toàn thân nóng đến độ sắp bốc cháy, thực sự là bị hỏi đến không biết làm sao, mới cựa quậy cái cổ cứng ngắc, dùng âm thanh nhỏ khó mà nghe được “Ừ” một tiếng.

Khóe mắt Cố Thanh Trì ngậm cười hôn anh một cái.

Tống Úc cũng hết sức phối hợp kéo khóa quần hắn ra.

Dưới sự kiên nhẫn tỉ mỉ đồng thời lại không cần mặt mũi của Cố Thanh Trì, Tống Úc không kéo dài bao lâu đã tước vũ khí đầu hàng.

Dù sao cũng không phải là tay của mình…

Sau đó Tống Úc giống như an ủi mình, nhưng độ bền bỉ của Cố Thanh Trì lại làm anh rơi vào nghi ngờ bản thân.

Tống Úc mang gương mặt đỏ bừng, thực sự không nhịn được chửi một câu, “Con mẹ nó có phải em cắn thuốc không hả!”

Cố Thanh Trì như vậy khiến anh rất mất mặt.

“Có lẽ là…” Cố Thanh Trì siết chặt cánh tay mạnh mẽ nhốt người vào lòng, “Uống nhiều rượu giả quá.”

Tống Úc há miệng cắn mạnh một cái vào đầu vai hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi