KIÊU CĂNG À? ANH ĐÂY THÍCH

Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Trăng sáng trên cao, dưới phố đèn hoa rực rỡ, Ôn Thành ban đêm vẫn mỹ lệ như cũ.

Một chiếc Maybach màu trắng lao vun vút trên đường lớn để lại những ánh đèn lung linh ngoài cửa sổ xe lùi lại phía sau.

Xe chạy được nửa đường, điện thoại của Cố Nam Hề đột nhiên vang lên.

Phó Dĩ Diệu đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở hờ đôi mắt, nhìn qua màn hình di động của cô.

Thầy Chu.

Xưng hô rất cung kính nhưng Phó Dĩ Diệu vừa nhìn đã biết là ai.

Chu Cẩn Niên – một nhà thiết kế trang sức rất nổi tiếng trong hai năm trở lại đây. Lúc chưa nổi thì từng ở W Đại làm một giáo viên chuyên nghiệp, vừa đúng lúc đó Cố Nam Hề chọn đúng lớp của anh ta.

Đại tiểu thư mắt cao hơn đầu Cố Nam Hề này không biết là nhìn trúng tài hoa của hắn ta hay là nhìn trúng người mà lại tỏ ra rất quan tâm. Cô còn sợ hắn mở công ty riêng không đủ tiền nên đã dốc tiền túi ra giúp đỡ.

Kết quả là số tiền tiêu vặt mà Cố đại tiểu thư có dốc ra hết rồi vẫn không đủ.

Cuối cùng vẫn là muối mặt đi vay tiền anh.

Tuy Cố Nam Hề rất được chiều chuộng nhưng về mặt kết giao bạn bè thì lại rất hạn chế. Nếu như bị cha mẹ cô biết cô dốc tiền túi ra giúp một người đàn ông mở công ty, thì xem cô có bị lôi về thẩm vấn ba ngày ba đêm không.

“Thầy Chu, anh về rồi à?” Trong giọng nói của Cố Nam Hề lúc này, bất kỳ ai cũng có thể nghe ra được sự vui vẻ.

Phó Dĩ Diệu lại một lần nữa nhắm mắt lại, bên tai đều là tiếng ồn ào của Cố Nam Hề. Nghe mà thấy phiền lòng.

Cứ như vậy nghe Cố Nam Hề nói chuyện điện thoại tầm mười phút. Phó Dĩ Diệu mở mắt ra, giọng khàn khàn không nặng không nhẹ nói: “Áo ngủ hôm qua em định lấy về hay là để lại chỗ anh luôn?”

Bên trong xe là một mảng yên tĩnh, đến đầu bên kia điện thoại cũng lâm vào trầm tư.

Cố Nam Hề quay đầu qua nhìn Phó Dĩ Diệu. Trong không gian mờ tối, cô cũng không nhìn ra trên mặt Phó Dĩ Diệu có cái gì không bình thường.

Nhưng trong lúc cô và Chu Cẩn Niên đang nói chuyện điện thoại, anh lại phun ra một câu mập mờ ái muội như thế, bảo không cố ý thì ai tin?

Cố Nam Hề giấu đầu lòi đuôi mà giải thích với Chu Cẩn Niên: “Tối hôm qua mưa to quá. Vì vậy em phải ở lại nhà họ Phó một đêm. Thầy à, cứ tạm thời như vậy nhé, ngày mai em mời khách. Chúc mừng thầy giành giải thưởng.”

Chờ cuộc điện thoại kết thúc, cơn giận của Cố Nam Hề ùn ùn bốc lên: “Phó Dĩ Diệu! Anh bị điên à! Tự nhiên vô duyên vô cớ anh nói sảng cái gì chứ?”

Giọng điệu của Phó Dĩ Diệu khinh thường ra mặt: “Hắn là gì của em mà em còn phải giải thích một lượt với hắn nữa chứ?”

“Em giải thích cái gì chứ? Đó vốn dĩ là sự thật mà.”

“Em gái à! Tốt xấu gì thì anh cũng nhìn em lớn lên đó. Chỉ là sợ em bị người ta lừa tài lừa sắc thôi.”

Cố Nam Hề lập tức nghẹn họng, tức giận mà hầm hừ một tiếng, kéo giãn khoảng cách với anh.

Quan hệ giữa cô và Chu Cẩn Niên rất chi là đơn thuần nhưng anh nói như vậy nghe ra rất chi là không đứng đắn đó.

Lúc trước cô vay tiền anh cho Chu Cẩn Niên. Năm ấy, tác phẩm của Chu Cẩn Niên đạt giải thưởng, số tiền thưởng một đồng thầy ấy cũng không dùng mà trả lại cho cô. Còn có ý cho cô cổ phần của công ty nhưng cô đã từ chối. Cô cũng chả cần chiếm tiện nghi của người ta làm gì.

Phó Dĩ Diệu không biết cô thực sự rất thích mảng thiết kế trang sức này. Nhưng do bản tính lười nhác, vì vậy nhiệt huyết trong cô cũng nhanh chóng bị mờ nhạt đi. Chính là nhờ Chu Cẩn Niên đã tốn công ở bên cạnh cô, khai sáng cho cô, cuối cùng mây mù cũng tan hết, ngọn lửa đam mê trong cô lại một lần nữa được nhóm lên.

Xe cuối cùng cũng đã đến chỗ của Thiệu Văn Dật, trong khoang xe vẫn còn tồn tại một cỗ hơi thở áp bức.

Bên kia Phó Dĩ Diệu xuống xe thì bên này Cố Nam Hề cũng mở cửa xe đi xuống. Hai người một trước một sau đi vào, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với đối phương.

Lúc vào đến phòng bao, Thiệu Văn Dật đã nhìn ra được không khí kỳ quái giữa hai người bọn họ. Thiệu Văn Dật thấy thế thì lén lút hỏi: “Cậu lại làm gì chọc giận vị đại tiểu thư này à?”

Phó Dĩ Diệu cười nhạt: “Có thể là cô ấy chọc tôi thì sao?”

“Thôi bỏ đi. Nhìn bộ dạng hù người của cậu, cô ấy có thể chọc được cậu à?”

“Đáng tiếc lại có người không biết tốt xấu.” Phó Dĩ Diệu phóng tầm mắt nhìn Cố Nam Hề ở phía xa xa.

Thiệu Văn Dật cũng tự hiểu mình không thể can thiệp được vào chuyện giữa Cố Nam Hề và Phó Dĩ Diệu. Đôi oan gia này cãi nhau từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành, anh ta cũng chưa thấy hai người tình thương mến thương bao giờ cả.

Thiệu Văn Dật ân cần đưa ly Whiskey đến trước mặt Phó Dĩ Diệu, Phó Dĩ Diệu lãnh đạm nhìn anh ta, hỏi: “Chuyện gì, nói thẳng ra xem nào?”

“Cậu biết Điệp Vũ Lộ không?”

“Cũng có nghe nói. Người này cũng khá nổi tiếng gần đây, xem chừng cũng sắp vượt qua Chu Cẩn Niên rồi.”

Nói đến tên Chu Cẩn Niên, Phó Dĩ Diệu lại lâm vào trầm mặc, cầm ly Whiskey lên uống cạn.

“Cô ấy có một cô em gái tên là Điệp Ngữ Phi. Trên phương diện thiết kế trang sức thì thiên phú cũng không thua kém cô chị là mấy.”

Đôi mắt u ám của Phó Dĩ Diệu liếc nhìn Thiệu Văn Dật, cười nhạo nói: “Mục tiêu tiếp theo của cậu à?”

“Tớ muốn theo đuổi cô ấy nhưng cô ấy cũng không giống với mấy người bạn gái trước đây của tớ. Dù sao thì người ta cũng là con gái nhà lành.”

“À, hóa ra là Thiệu công tử còn có chút lương tâm cơ đấy. Biết là không thể làm hư con gái nhà người ta nữa cơ. Nói đi muốn tôi hỗ trợ cái gì?”

“Ngữ Phi là con ngoài giá thú nhà họ Điệp. Cô chị gái của cô ấy cũng chả mấy thích cô mà trên công việc thực tập của cô ấy lại còn nhiều lần giở trò ngáng chân. Tớ nghĩ đến Phó thị nhà các cậu mỗi năm đều cử đến W Đại mấy thực tập sinh. Cậu có thể mở cho tớ cái cửa sau để cô ấy đến đó rèn luyện được không?”

“Tớ tất nhiên biết rõ. Nếu như cô ấy không có thực lực thì tớ cũng chả có mặt mũi nào mà mở miệng xin cậu đâu.”

Phó Dĩ Diệu ung dung nhìn anh ta: “Nghiêm túc như thế là rung động thật rồi à?”

“Xem như tớ cũng đang giúp cậu có thêm một nhân tài mà.”

“Tại sao lại không để cô ấy vào Thiệu thị? Hai người có thể lửa gần rơm mà.”

“Vậy thì không đúng rồi. Nói về ngành thiết kế trang sức, chỗ nào có thể địch lại với D&L của Phó thị các cậu chứ? Tớ có đem đến mấy bản thiết kế của cô ấy cho cậu xem thử, thực lực thật sự không phải hạng xoàng đâu.”

Phó Dĩ Diệu trầm tư suy nghĩ một lát, tạm thời đồng ý: “Nếu như cậu đã nói như thế thì tớ cũng chỉ có thể làm như thế này. Dưới những người có năng lực ngang nhau sẽ ưu tiên tuyển cô ấy.”

“Công tư phân minh như thế luôn à?”

Phó Dĩ Diệu cũng không phản bác lại gì, chỉ nhìn Cố Nam Hề ở bên kia.

Cô từ nhỏ đã ở chung với họ, mặc dù lúc đó cũng mới năm sáu tuổi nhưng cũng chả có gì khác nhau. Cô lại là cô gái duy nhất trong đám đực rựa bọn họ, đúng là chiếm hết lợi thế và sự chiều chuộng.

Cô vừa vung quyền vừa nói lời thật lòng, làm cho mấy người họ kêu trời kêu đất.

Phó Dĩ Diệu đứng dậy đi vào giữa họ, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Chơi gì thế? Anh chơi với.”

Cố Nam Hề chả thèm cho anh mặt mũi gì, nhẹ thúc khuỷu tay đẩy anh ra, nói: “Anh tránh ra đi.”

Phó Dĩ Diệu híp mắt, khuôn mặt đẹp trai cười như không cười nói: “Lúc có việc thì gọi một anh trai Phó, hai anh trai Phó, gọi đến cực kỳ vui vẻ. Mà mới ngày một ngày hai đã hờ hững tuyệt tình, trở mặt không nhận người quen rồi.”

Nói cho cùng thì hôm qua cũng mới  nhận quà của anh, khí thế của Cố Nam Hề cũng yếu đi không ít, đành dịch mông sang một bên.

Phó Dĩ Diệu nhếch khóe môi, ngồi xuống gia nhập vào cuộc chơi.

Anh không biết quy tắc trò chơi, mới ván đầu tiên đã thua rồi.

Lập tức có người gấp không chờ được mà nói: “Nói thật hay là đại mạo hiểm đây?”

Anh không chút để ý mà cười nói: “Đại mạo hiểm đi.”

“Sao lại chọn đại mạo hiểm chứ? Có lời thật lòng nào không thể cho người ngoài biết được sao?” Có người gặng hỏi.

Phó Dĩ Diệu vẫn rất bình tĩnh mà nói: “Tôi chọn là đại mạo hiểm, không phải là lời thật lòng. Vì vậy tôi không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi này.”

“Đại mạo hiểm thì đại mạo hiểm. Vậy cậu phải mời một cô gái trong phòng bao này, đến đây ngồi trên đùi cậu, dùng miệng bón cho cậu uống hết ly rượu này.”

Cố Nam Hề ngây người, vừa rồi không có chơi lớn như vậy mà.

Cô nhịn không được nhìn Phó Dĩ Diệu, Phó Dĩ Diệu bên này vẫn bày ra bộ dạng bình tĩnh ung dung nói: “Xác định là muốn chơi như vậy? Tôi đây thích ứng với quy tắc trò chơi khá nhanh đấy.”

Ngữ khí tuy bình đạm nhưng trong lời nói có sự uy hiếp rõ ràng.

Quả nhiên có vài người sắc mặt đã trở nên xanh mét: “Chơi cùng cậu đúng là chả thú vị chút nào cả. Nhân lúc cậu chưa hiểu quy tắc trò chơi mà đùa cậu một chút, vậy mà cậu lại định chút nữa quen rồi chơi chết chúng tôi à?”

“Có qua có lại.”

Ý là chơi anh một vố thì chút nữa anh cũng không hạ thủ lưu tình.

Cố Nam Hề chưa thấy ai thông minh cơ trí như Phó Dĩ Diệu, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay anh. Vì vậy mà từ nhỏ đến lớn cô mới phải chịu sự trêu chọc của anh nhiều như thế.

Có vài người hai mặt nhìn nhau, rồi lại nói: “Có thể không chơi như vậy. Nhưng mà có một vài vấn đề, cậu phải thành thật trả lời chúng tôi đó.”

“Tôi vốn dĩ không chọn lời thật lòng.” Cố Dĩ Diệu mặt không đổi sắc, kiên trì với quyết định của chính mình.

“A Diệu, cậu nói như vậy lại càng khiến bọn tôi hiếu kỳ, muốn đem bí mật của cậu đào ra đó.”

Thiệu Văn Dật cũng cảm thấy hứng thú, bắt đầu gia nhập đội hình bức cung: “Làm bạn tốt nhiều năm như thế, lẽ nào cậu còn có cái gì lừa chúng tôi à?”

Phó Dĩ Diệu không nói gì, nâng ly rượu lên uống cạn: “Tôi đến phòng bên cạnh mời một vị đến.”

Thiệu Văn Dật túm lấy Phó Dĩ Diệu, cười chế nhạo nói: “Cái tiết mục trao đổi nước bọt ấy thật không thú vị. Chúng tớ muốn biết bí mật của cậu hơn.”

Phó Dĩ Diệu nhìn bọn họ nói: “Các cậu không thể có tinh thần trò chơi chút à?”

“Mấy vấn đề có thể hỏi cũng chỉ có mấy thứ đó. Chúng ta suy nghĩ một chút xem vấn đề nào có thể làm cậu ta chống cự như thế được chứ?”

“Mối tình đầu? Nụ hôn đầu? Hay lần đầu?”

“Cậu ta đều không có.”

Trên khuôn mặt của Phó Dĩ Diệu vẫn mang theo nét cười làm người ta đoán không ra cảm xúc thật của anh.

Cố Nam Hề thì ngược lại, nghe đến mấy chữ “Nụ hôn đầu” thì hai bên tai đã âm thầm đỏ lên.

Cũng may đèn trong phòng bao ánh sáng chập chờn, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Phó Dĩ Diệu cho nên không có ai để ý sự bất thường bên này của cô.

Cô ở trong bóng tối, đôi mắt trừng lớn nhìn ra phía sau lưng Phó Dĩ Diệu.

Anh luôn luôn như thế. Bất luận là chuyện gì cũng không bao giờ để bản thân mất khống chế.

Một đám người không thể moi ra thông tin gì trên người Phó Dĩ Diệu. Vì vậy mà hậm hực rút lui.

Không còn cách nào khác mà nói: “Nếu như hôm nay A Diệu kiên quyết chọn đại mạo hiểm thì chúng ta cứ kệ cậu ấy đi.”

Phó Dĩ Diệu ngoắc ngoắc ngón tay với Cố Nam Hề: “Em lại đây một chút.”

Cố Nam Hề chớp chớp mắt, có chút ngây ngốc.

“Có đi có lại. Hôm qua anh mua cho em nhiều quà như thế, hôm nay em phải hỗ trợ anh một chút có đúng không nào?”

Cố Nam Hề ngây ngốc mất vài giây mới hiểu ra ý của Phó Dĩ Diệu.

Hóa ra chuẩn bị lấy cô ra làm lá chắn à?

“Đâu có liên quan gì đến em đâu. Em không đi.”

Phó Dĩ Diệu nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Cố Nam Hề, giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai cô: “Lỡ như để bọn họ tra ra nụ hôn đầu của anh bị ai cướp đi thì em có thể tưởng tượng ra bốn vị trưởng bối nhà ta có phản ứng gì chưa? Em gái, em đã chuẩn bị tinh thần gả cho anh chưa đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi