KIỀU HOA KHÓ DƯỠNG


Editor: hungtuquy
Bốn ngày này, Nguyên Sắt Vi đã ý thức được cái gì kêu là dã thú nam nhân.

Bất luận ban ngày hay là đêm tối, Thôi Dịch Hàn giống như là tiêm máu gà, thao cô đến nhịn không được phải khóc lóc, thế mà hắn cũng không dừng lại, ngược lại bởi vậy mà càng thêm dũng mãnh.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, Nguyên Sắt Vi cảm thấy Thôi Dịch Hàn có chút không thích hợp, giống như là liều chết triền miên.

Mấy ngày nay, trừ bỏ ngày thường ăn uống có thể làm cô nghỉ ngơi một chút, còn lại thời điểm đều cùng Thôi Dịch Hàn làm tình.

Nguyên Sắt Vi có chút hưởng thụ loại cảm giác này, đây là ở trong tổ thanh thuỷ văn không cảm thụ được.

Một ngày cuối cùng ở sơn động, Nguyên Sắt Vi nằm trên đệm giường giản dị của Thôi Dịch Hàn, ngoài dự đoán chính là, Thôi Dịch Hàn hôm nay cũng không có muốn cô, ngược lại ôm thân thể của cô, thập phần ôn nhu vây quanh cô.


"Dịch hàn...!Anh có phải hay không có cái gì sự tình gạt em?" Nguyên Sắt Vi lòng hơi bất an, nhẹ nhàng mà nắm chặt quần áo nam nhân trước ngực.

Thôi Dịch Hàn cười khẽ ra tiếng, bàn tay to sờ sờ đầu Nguyên Sắt Vi, nở nụ cười: "Muốn cho em nghỉ ngơi một chút, xem ra là ta sai."
Vừa dứt lời, Thôi Dịch Hàn liền bắt đầu cởi quần áo Nguyên Sắt Vi ra.

Thái dương Nguyên Sắt Vi nhảy dựng, vội vàng ngăn chặn tay nam nhân, nhận sai liên tục: "Không, không đúng, em muốn nghỉ ngơi......"
Thôi Dịch Hàn ôm lấy bả vai Nguyên Sắt Vi, làm cô cả người nằm ở trong lồng ngực chính mình, cảm nhận được hô hấp của cô dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt cất giấu một mạt tình yêu.

Thời gian nghĩ phép của hắn đã kết thúc, chờ sau khi tập huấn này xong hắn phải rời khỏi trường quân đội Escobar, trở về chiến trường.

Nếu là trước đây, hắn có lẽ cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy, cho dù là chết ở trên chiến trường, hắn cũng hoàn toàn không hối hận.

Chính là hiện tại, hắn để ý một cô gái, hắn trân trọng cô, ý tưởng trước kia trong khoảnh khắc liền thay đổi.

Hắn muốn tồn tại trở về, cùng Nguyên Sắt Vi trở thành vợ chồng, xây dựng một gia đình hạnh phúc.

Nhưng đồng thời, hắn cũng biết, nếu như đem tin tức này nói cho Nguyên Sắt Vi biết, cô quật cường như vậy tất nhiên sẽ lựa chọn cùng hắn lao tới chiến trường, cùng hắn chiến đấu.

Thôi Dịch Hàn không muốn Nguyên Sắt Vi cùng hắn gia nhập vào chiến tranh, cũng có một ngày hắn biết sợ, sợ hãi năng lực của hắn không thể bảo hộ được bảo bối trong lòng ngực, tâm tình lo được lo mất khiến hắn không yên lòng.

Đêm nay qua đi, hắn sẽ tìm một lý do để rời đi, hy vọng, cô có thể chờ đến hắn trở về, sau đó sẽ cùng hắn tổ chức hôn lễ long trọng.


Thôi Dịch Hàn nhìn chăm chú đỉnh đầu của Nguyên Sắt Vi, đem cằm đặt lên đỉnh đầu của cô, như là muốn đem Nguyên Sắt Vi tiến vào thân thể dung nhập vào nhau, vĩnh viễn không chia lìa.

Ngày hôm sau
Nguyên Sắt Vi khó có khi dậy thật sớm, trên người tuy rằng còn có chút bủn rủn, bất quá không ảnh hưởng đến hoạt động.

Thôi Dịch Hàn đã đem đồ vật thu thập toàn bộ, giờ phút này đứng ở ngoài sơn động nướng thịt.

Ngửi được hương thơm, Nguyên Sắt Vi sờ sờ bụng, đi qua: "Dịch hàn...!em muốn ăn."
" Mở miệng." Thôi Dịch Hàn sắc mặt bình tĩnh, chỉ là đáy mắt hiện lên một tia ý cười, nhìn thấy Nguyên Sắt Vi há miệng, đem thịt đã nướng chín bỏ vào trong miệng cô.

Nguyên Sắt Vi hô hô phun ra nhiệt khí, thịt nướng hương vị thật là ngon, làm nàng nhịn không được muốn ăn thêm một miếng nữa.

Liên tiếp ăn vài khối, thẳng đến khi phát hiện thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới liếm liếm ngón tay, đứng lên.

.


||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
Hai người cõng ba lô, đem đồ vậy thu thập thật tốt, hướng tới đường cũ trở về.

Tới trước phi thuyền, đã có gần ba trăm cái học sinh đã trở lại, ngay ngắn trật tự ngồi ở một bên.

Khi nhìn thấy người đến là huấn luyện viên Nguyên Sắt Vi cùng thiếu tướng Thôi Dịch Hàn, đều nhịn không được tò mò: "Thiếu tướng, huấn luyện viên, hai người là trốn đi đâu vậy? Chúng ta cũng chưa bao giờ thấy các ngươi."
Vốn dĩ còn tính toán mười mấy người kết đồng minh để công kích hai người chiếm tích phân, thế mà đến cuối cùng một bóng người cũng chưa nhìn đến, thế nào còn có thể đoạt tích phân.

Nguyên Sắt Vi nhướng mi, khóe miệng mang theo cười nhạt, nói: "Chúng ta vẫn luôn ở các ngươi bên người."
Một câu nói làm học sinh vừa mới hỏi chuyện lập tức câm nín, Thôi Dịch Hàn nhìn cô bộ dáng mèo ăn vụng còn khoe khoang, khóe miệng nhịn không được nhếch lên mang theo ý cười đầy sủng nịch.

Bọn học sinh đang lục đục trở lại, khoảng học sinh bị loại bỏ rất ít, bọn học sinh có bị thương, nhưng là lại không có tử vong, trận tập huấn này thật thuận lợi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi