KIỀU HOA KHÓ DƯỠNG


Editor: hungtuquy
Thẩm Nhược Hàn bị nàng kẹp đến lại ngạnh, bất quá bên ngoài núi giả lại truyền đến âm thanh, làm hắn khắc chế dục vọng muốn trừu động.

"Việt Vương điện hạ, ngài đừng như vậy." Một giọng nữ quen thuộc từ bên ngoài núi giả truyền tới.

Là Diệp San!
Thẩm Nhược Hàn trầm khuôn mặt, dừng lại, hai tay ôm lấy Ôn Nguyên Nhu, nghiêng tai lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Ôn Nguyên Nhu cũng ý thức được bên ngoài là cái tình huống gì, Việt Vương không phải là hoàng đệ của Thẩm Nhược Hàn sao, nữ quyến trong cung vô luận là cung nữ hay là phi tử đều là của đế vương, thanh âm ái muội bên ngoài, rõ ràng chính là tư thông.

Bên ngoài núi tải.

Thẩm Tử Tinh vòng tay ôm lấy vòng eo Diệp San, cúi đầu ghé vào bên tai nàng, "Thế nào, hiện tại liền không muốn? Trước đó vài ngày là ai vẫn luôn cầu ta, một chút đều không thành thật."
"Việt Vương điện hạ, bây giờ là ban ngày, ngài..."
Việt Vương lại không thèm để ý nói: "Nơi này không có ai, ngày thường cũng sẽ không có người đến.


Ở chỗ này làm việc đó, không phải càng kích thích sao?"
Ôn Nguyên Nhu nghe được lời này liền mặt đỏ tai hồng, cả khuôn mặt đều muốn bị thiêu đốt, nàng cùng Thẩm Nhược Hàn chính là những người tìm kiếm kích thích trong lời hắn nói.

Nghe được ý tứ của Việt Vương, hiển nhiên hắn cùng Diệp San đã không phải lần đầu tiên ở bên nhau, Thẩm Nhược Hàn rõ ràng là đang bị đội nón xanh.

Ôn Nguyên Nhu nâng mắt thật cẩn thận nhìn Thẩm Nhược Hàn.

Thẩm Nhược Hàn cảm giác được tầm mắt, cúi đầu, liền phát hiện tiểu nữ nhân trong ngực dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn, hắn xả ra một mạt cười nhạt, xoa xoa đầu nàng.

Nhìn thấy một màn này, hắn cũng không sinh khí, cùng Ôn Nguyên Nhu ở bên nhau lâu rồi, đối mặt với các nữ nhân cũng không có cảm giác.

Diệp San cùng Thẩm Tử Tinh liền tính là ở bên nhau, cũng không có việc gì lớn.

Diệp San không thể nghe được tin tức của hắn, cũng tra xét không được những quyết định của hắn ở tiền triều, càng không chiếm được Diệp gia.

Ngược lại sẽ bởi vì hành động của nàng, sẽ khiến cho Diệp gia hổ thẹn.

Thẩm Nhược Hàn nhíu mày, thanh âm bên ngoài càng thêm ái muội mông lung, hắn ở bên trong cũng rất khó không chịu ảnh hưởng.

côn th*t còn ở trong hoa kính ấm áp, dường như giây tiếp theo là có thể tiếp tục luật động.

Tiếng hít thở của Diệp San càng thêm trầm trọng rách nát, nàng kiều kiều chống đẩy thân mình, nhẹ giọng nói: "Đi đến núi giả...!Bên ngoài...!Quá không an toàn."
Hai người bên trong núi giả: "......"
Tâm Ôn Nguyên Nhu đều muốn bị nhắc tới cổ họng, mắt to kinh hoảng nhìn Thẩm Nhược Hàn, quần áo nàng bất chỉnh, chỉ thiếu chút nữa là bại lộ hết cảnh xuân, mà Thẩm Nhược Hàn cũng không tốt hơn là mấy.

Vốn còn tưởng rằng có thể tránh thoát, nhưng lúc này gặp phải tình huống như vậy, rõ ràng hai phương liền muốn đụng nhau!
Mày Thẩm Nhược Hàn cũng vừa nhíu, hắn hơi hơi gục đầu xuống đánh giá tình trạng hai người, đặc biệt là bộ dáng của Ôn Nguyên Nhu.

Chỉ nghĩ đến bộ dáng này bị người khác nhìn thấy, liền hận không thể đem tròng mắt kia móc xuống.


Thẩm Tử Tinh kéo Diệp San lại, thấp giọng dỗ dành: "bên trong núi giả mơ màng âm thầm, sao có thể nhìn thấy thân thể tuyệt mỹ này, nơi này ánh mặt trời rất tốt, để bổn vương hảo hảo xem ngươi."
Ôn Nguyên Nhu quả thực không biết nên cảm thấy tốt hay không tốt, quả thực là ăn gan hùm mật gấu.

Bất quá không tiến vào núi giả, lại làm nàng nhẹ nhàng thở ra.

Diệp San bị hắn nói một chút liền mềm cả người, đầu óc giống như hồ nhão, đột nhiên không kịp phòng ngừa thì quần áo đã bị cởi đến bên hông.

Da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời càng thêm tinh oánh dịch thấu, hồng quả run rẩy thập phần chọc người thương tiếc, Thẩm Tử Tinh cúi đầu ngậm lấy đầu v*, thanh âm mút vào hoàn toàn không thèm che dấu, làm hai người bên trong núi giả nghe được rõ ràng.

Trên mặt Ôn Nguyên Nhu lộ ra biểu tình sắp khóc ra tới, hai tay nàng bắt lấy cánh tay nam nhân, con ngươi đen bóng tràn đầy lên án.

côn th*t trong cơ thể lại trướng đại vài phần, đem nàng căng đến khó chịu.

"Bệ hạ..." Nàng mở miệng ra, không một tiếng động, cắn môi mới có thể khắc chế chính mình không phát ra âm thanh.

Thẩm Nhược Hàn dục hỏa khắp người, muốn hung hăng cắm vào nàng, rồi lại cố kỵ người bên ngoài.

Hắn gắt gao nhấp môi, đáng lẽ ngay từ đầu nên đem những việc này dập tắt.

Tại hoàng cung, hắn cư nhiên còn phải nghẹn khuất nhẫn nại, từ khi hắn đăng cơ tới nay, chưa từng xảy ra việc này bao giờ!
Cự bổng bị hoa huy*t gắt gao bao lấy, Ôn Nguyên Nhu khó chịu muốn Thẩm Nhược Hàn từ bên trong rời khỏi, chính là nàng vừa động, Thẩm Nhược Hàn lại đem côn th*t đẩy đến càng sâu, hoàn toàn không dám động.


Thẩm Nhược Hàn nghiêm túc lắc đầu, nếu không phải bọn họ đang trong tình trạng này, Ôn Nguyên Nhu đều có thể bị biểu tình này lừa.

Hắn rõ ràng rất hưởng thụ, lại còn cố tình làm bộ chính mình lấy đại cục làm trọng, lừa ai vậy.

Núi giả căn bản ngăn không được âm thanh rên rỉ, từ bên ngoài loáng thoáng phiêu tán tiến vào.

Thanh âm bạch bạch không ngừng rung động, Ôn Nguyên Nhu thậm chí đều có thể tưởng tượng đến bên ngoài là cái cảnh tượng gì!
"Không được...!A....!A...!Điện hạ..."
"Bảo bối, lớn không?" Thẩm Tử Tinh đùa giỡn nữ tử, động tác cố ý tăng thêm vài phần.

"Lớn...!Thật lớn...!Điện hạ...!Mau...!Ha..

a...."
Thẩm Tử Tinh vừa lòng cười, "Là bổn vương lớn, hay là hoàng huynh lớn, hửm?"
Ôn Nguyên Nhu run lên, cả người Thẩm Nhược Hàn tản ra khí lạnh, rõ ràng là trời nóng, lại làm nàng cảm thấy có chút lạnh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi