KIỀU HOA KHÓ DƯỠNG


Editor: hungtuquy
"Bệ hạ, thần thiếp thật sự không có việc gì."
Trong phòng, nữ tử nằm trên giường, cổ tay còn bọc băng gạc màu trắng, rõ ràng chỉ là tay bị thương, lại bị Thẩm Nhược Hàn ra lệnh cưỡng chế nằm ở trên giường không được hoạt động.

Thẩm Nhược Hàn ngồi ở mép giường, gắt gao nhăn mày: "Không được, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi."
Ôn Nguyên Nhu nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Nhược Hàn: "Chỉ cần bệ hạ có thể tới bồi thần thiếp, thần thiếp cảm thấy cái gì cũng không đau."
Nàng mỉm cười ngọt ngào: "Bệ hạ, thần thiếp nhớ ngài."
Tay nàng đem tay hắn chuyển qua trước ngực mình, đáy mắt có vài phần nghiêm túc.

Thẩm Nhược Hàn như là chạm đến đồ vật gì đó, đột nhiên thu hồi tay, trách cứ: "Hồ nháo, nàng hiện tại còn bị thương."
Ôn Nguyên Nhu cắn môi, thấp giọng nói: "Bệ hạ, chỉ có tay bị thương." Lại không có bị thương nơi khác.

Môi Thẩm Nhược Hàn giật giật, nghiêng đầu sang một bên, nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Hiện tại vẫn là ban ngày, nàng......" Rõ ràng nên nói nàng quá không biết xấu hổ, chính là đáy lòng lại cảm thấy bộ dáng bây giờ của nàng thực đáng yêu.


Những lời này, hắn mới không dám nói cho nàng.

Đột nhiên, Ôn Nguyên Nhu nâng mắt lên: "Ý bệ hạ là chỉ cần buổi là được?"
Sắc mặt Thẩm Nhược Hàn tối sầm, đột nhiên từ trên giường đứng lên, có chút xấu hổ ho khan hai tiếng: "buổi tối trẫm lại đến."
Hắn vội vàng rời đi, có chút bộ dáng chạy trối chết.

Khoé miệng Ôn Nguyên Nhu cong cong, dựa vào mép giường, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng hắn cũng cảm thấy thỏa mãn.

Ngự thư phòng.

Đã mười lăm ngày từ lúc phát sinh chuyện ở lãnh cung, mấy ngày này, Thẩm Nhược Hàn suy nghĩ một lần lại một lần, hiện tại đem ý chỉ cuối cùng nghĩ ra tới.

"Truyền ý chỉ của trẫm, nữ tử trong cung, đến từ đâu quay về ở đó." Thẩm Nhược Hàn đem thánh chỉ giao cho lão thái giám, nói năng đầy khí phách.

Hắn quyết định, đời này, chỉ cần một người.

Hậu cung ba ngàn giai lệ cũng không thể thay thế một mình Ôn Nguyên Nhu.

Màn đêm buông xuống, Thẩm Nhược Hàn đúng hẹn đi đến cung Trường Hoa.

Ôn Nguyên Nhu đã ngủ, Thẩm Nhược Hàn chậm rãi đi qua, ngồi ở mép giường cúi đầu nhìn về phía nàng, bỗng nhiên nữ tử trên giường mở mắt ra, nhìn thấy người đến là hắn, liền cười.

"Bệ hạ, ngài đã tới."
Ngón tay Thẩm Nhược Hàn phất quá gương mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Thế nào còn chưa ngủ?"
Ôn Nguyên Nhu dùng mặt cọ cọ tay hắn, nghiêng đầu nói: "Đang đợi bệ hạ."

Thẩm Nhược Hàn đứng lên, nói: "Chờ trẫm trong chốc lát."
Nói, hắn đứng lên, cởi ra quần áo, lại cho người hầu hạ rửa mặt, lúc này mới lên giường, nằm ở bên người nàng.

Ôn Nguyên Nhu đã tìm được vị tria trong lòng ngực hắn, lại gần một chút, nàng ngẩng đầu, nhắm ngay môi hắn hôn lên, nụ hôn dừng lại trên môi, còn mang theo một cổ thanh hương ngọt ngào.

Cái lưỡi đinh hương nhẹ nhàng liếm láp cánh môi hơi lạnh, nửa ngày sau nàng mới ngẩng đầu: "Bệ hạ, thần thiếp chỉ có ngài."
Thẩm Nhược Hàn chấn động, mím môi có chút phức tạp nhìn nàng, đem Ôn Nguyên Nhu ôm vào trong lòng: "Trẫm cũng chỉ có nàng."
Từ nay về sau, vướng bận duy nhất của hắn chính là nàng.

Không khí trở nên ái muội, Ôn Nguyên Nhu ghé vào trên người Thẩm Nhược Hàn, nhẹ nhàng cọ hắn, dục vọng không chịu khống chế liền xuất hiện, ánh mắt Thẩm Nhược Hàn ám ám: "Đừng nhúc nhích."
Ôn Nguyên Nhu lại như cũ làm theo ý mình, hôm nay nàng thật giống như yêu tinh, so với dịu dàng ngày xưa, càng thêm chủ động.

Dùng tay không bị thương túm lấy quần áo hắn sau đó xé rách.

Thẩm Nhược Hàn nhịn không được cười khẽ, nhìn nàng cố sức lại vô cùng nghiêm túc như vậy, liền lên tiếng dỗ dành: "Để Trẫm."
Ôn Nguyên Nhu rất là ủy khuất nhìn hắn: "Bệ hạ, giúp thần thiếp."
Loại chuyện này nếu để nữ nhân chủ đạo, thì hắn còn mặt mũi gì nữa.


Thẩm Nhược Hàn xoay người liền đem nàng đè ở dưới thân, hai tay dễ như trở bàn tay liền đem quần áo cởi ra, lộ ra tảng lớn da thịt trơn bóng nị hoạt.

Tiểu đậu đỏ sôi nổi trào ra, hắn cúi người, một chút liền ngậm trụ, tinh tế liếm láp lên, vốn dĩ tiểu đậu đỏ mềm yếu vô lực, chỉ ở trong miệng jansw một hồi, liền cứng lên.

Tiểu huyệt không chịu khống chế, ướt át lên, hư không kêu gào muốn cự vật tới lấp đầy.

Ôn Nguyên Nhu khó chịu ưm ra tiếng: "Bệ hạ......"
Thẩm Nhược Hàn đem hai tiểu đậu đỏ phun ra, bàn tay to sờ sờ tiểu huyệt, mật dịch tinh oánh dịch thấu dính đầy lòng bàn tay, nhuận ướt ngón tay, khiến hắn cười khẽ ra tiếng: "Thật ướt."
Ôn Nguyên Nhu thấp giọng nói: "Bởi vì là bệ hạ, mới có thể ướt như vậy."
Thẩm Nhược Hàn cảm giác tâm chính mình đều bị nàng lấp đầy, ôm lấy phần eo, dùng sức đem cự vật đẩy đi vào, khoái cảm lập tức bao bọc lấy côn th*t, giống như ngàn vạn cái miệng nhỏ đang ra sức mút vào.

"A..." tay Ôn Nguyên Nhu không chịu khống chế muốn chống đẩy Thẩm Nhược Hàn, Thẩm Nhược Hàn nửa híp mắt, một chút đem tay nàng nâng lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi