KIÊU NGẠO VỚI ĐỊNH KIẾN

Quê ngoại của Hoắc Chiêu Lâm ở một thị trấn phía nam, Giang Nam vùng sông nước, ở quê vẫn còn một tòa nhổ cổ niên đại mấy trăm năm, vốn là ông ngoại Hoắc Chiêu Lâm để lại cho anh cũng là thứ duy nhất không để cho Hoắc Long Hanh chiếm đoạt, bây giờ đã chuyển thành tài sản của Hoắc Chiêu Lâm.

Chuyển hai chuyến tàu đến buổi chiều Tần Tranh đã có chút ủ rũ, cả người không lên tinh thần được. Cuối cùng cũng đến nơi cần đến, từ trạm xe lửa đi ra ngoài trời đang lất phát mưa nhỏ, Tần Tranh kéo cao cổ áo, rúc đầu rụt vào trong áo khoác, có chút không quen mùa đông ẩm ướt ở phía nam.

“Sao lại lạnh như vậy, rõ ràng nhiệt độ đã cao hơn rồi mà.”

Hoắc Chiêu Lâm che ô, ôm vai hắn, nhỏ giọng dụ dỗ nói: “Cố gắng một chút, đến nhà anh bảo người giúp việc nấu món ngon cho em.”

Quản gia ở nhà cũ lái xe đến đón bọn họ, Hoắc Chiêu Lâm gọi ông là bác, ông cũng là một người bà con xa của ông ngoại anh. Những năm này cũng chỉ có lão quản gia và vợ của ông ở lại chỗ này giúp Hoắc Chiêu Lâm trông nom nhà cũ, không đến nỗi khiến tòa nhà quá mức hoang tàn.

Lên xe, một đường đi qua ngõ phố hai bên tất cả đều là những bức tường trắng mang hương vị cổ kính đặc trưng ở Giang Nam. Những bức tường cao chót vót quanh co khúc khuỷu nối tiếp nhau liếc mắt không nhìn thấy đáy sâu tạo thành những ngõ hẻm tĩnh mịch, cây cầu đá được lát đá xanh, con kênh nhỏ xuyên suốt thị trấn, con thuyền nhỏ lay động giữa dòng sông. Đây là một thị trấn nhỏ vẫn chưa bị khai thác du lịch quá nhiều, nó vẫn giữ được phần lớn khung cảnh vốn có ban đầu. Lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy nét cổ xưa của Giang Nam cổ trấn khiến Tần Tranh vô cùng thán phục, sự uể oải khi phải đi tàu hỏa cả ngày cũng quên mất.

“Đến, hai vị tiểu thiếu gia xuống xe đi.”

Lão quản gia cười nhắc nhở bọn họ, Tần Tranh đẩy cửa xe ra xuống xe, trước mặt chính là cửa lớn màu đỏ nhìn qua khá trang nghiêm.

Lão quản gia mở cửa giúp bọn họ, dẫn hai người đi vào, đây là một toà nhà cổ mang kiến trúc nhà vườn điển hình, so với những ngôi nhà đã hoặc nhiều hoặc ít có thay đổi sửa chữa có chút lạ trên đường tới đây, hương vị cổ xưa của tòa nhà này đượcbảo tồn gần như hoàn chỉnh nhất, đình đài lầu các, hành lang quanh co, nước biếc óng ánh khiến Tần Tranh trong lúc hoảng hốt có một loại cảm giác như mình đã xuyên tới mấy trăm năm trước.

“Vào thời điểm sớm nhớt, toàn bộ mấy con phố trước sau ở đây đều là địa bàn của gia tộc ông ngoại anh, so với hiện tại ít nhất còn lớn gấp mười lần, sau đó từ thời những bậc cha chú của ông ngoại thì người trong nhà bắt đầu liền lục tục từ nơi này chuyển đến thành phố lớn, những trạch viện khác đều bán chỉ còn lại một tòa có kiến trúc đẹp nhất này giữ lại cho con cháu trong nhà thirng thoảng tới nghỉ ngơi du lịch. Khi còn bé anh và mẹ từng tới mấy lần, mẹ anh rất thích nơi này.”

Hoắc Chiêu Lâm giới thiệu với Tần Tranh, vừa nói vừa thở dài dường như rơi vào trong ký ức nhớ lại chuyện cũ thuở thiếu thời, anh không nhịn được cong khóe môi, trong lòng dường như có chút xót xa. Tần Tranh nghe anh nói liền quay đầu lại nhìn, cách một màn mưa bụi mông lung, cảm xúc trên mặt Hoắc Chiêu Lâm có chút mơ hồ không rõ, nụ cười trên khóe miệng vẫn vô cùng dịu dàng.

Tần Tranh biết anh đang nhớ lại những hồi ức về mẹ, Tần Tranh cũng vẫn nhớ vị phu nhân dáng người xinh đẹp kia, đó là một vị khuê nữ nhà giàu vô cùng dịu dàng hiền lành, lúc nói chuyện luôn nhẹ giọng đáp lời, khi bà cười rộ lên cũng vô cùng xinh đẹp. Hoắc Chiêu Lâm lớn lên giống mẹ anh đến bảy phần, từ trước đó Tần Tranh luôn cảm thấy vị phu nhân kia ghép đôi với Hoắc Long Hanh thực sự là qúa bị chà đạp.

Mẹ Hoắc Chiêu Lâm và mẹ hắn trước đây là bạn thân, tuy rằng Tần Tranh ba tuổi đã mất mẹ, đối với mẹ ruột của mình hắn cũng chỉ còn nhớ một bóng dáng mơ hồ, nhưng hắn thật sự rất yêu quý mẹ của Hoắc Chiêu Lâm. sau này, bà sống ở Hoắc gia chịu nhiều uất ức, bị bệnh một quãng thời gian rất dài, hắn cũng không còn cơ hội gặp bà nhiều nữa, mãi cho đến năm hắn mười bốn tuổi ông nội hắn bị bệnh nặng, anh cả lại đang đi du học, người trong nhà có ý đồ xấu muốn xuống tay với hắn và chị gái nhưng bọn họ vẫn tránh được một kiếp. Cũng chính là nhờ vị phu nhân ấy đã chủ động đón hắn và ông nội trên giường bệnh đi, đưa bọn họ đến Hoắc gia sống tạm một thời gian. trước sau hắn chỉ nhờ được vài chuyện như vậy, nhưng cũng chính nhờ có mẹ của Hoắc Chiêu Lâm mà hắn mới cảm nhận được tình mẫu tử đã lâu không có.

Bạn thân: nguyên gốc raw là « 手帕交 » là “thủ mạt giao” ( “thủ mạt” là khăn tay – “giao” ở đây là kết giao, kết bạn). Đây là ý chỉquan hệ thân mật giữa những người là nữ giới với nhau, cũng tương đương với khuê mật. Tìm hiểu thêm ở đây. Vì không tìm ra được tiếng Việt có từ nào để chỉ từ này nên để tạm là “bạn thân”.

Hắn không thích người nhà họ Hoắc, cũng bởi vì trước đó không ưa cái vẻ hung hăng của họ trước mặt mẹ Hoắc Chiêu Lâm.

Đáng tiếc chính là lúc đó Hoắc Chiêu Lâm đã đi nước ngoài, Tần Tranh cũng không gặp được anh, cũng bởi vậy hắn nhất kiến chung tình với Hoắc Chiêu Lâm bị chậm mất mấy năm.

“Sao lúc mẹ anh qua đời anh cũng không về?”

Tần Tranh hỏi ra câu này liền nhìn thấy trong mắt Hoắc Chiêu Lâm hiện lên sự bi thương, lại có chút hối hận, điều này càng khiến trong lòng hắn có thêm nghi vấn. Khi mẹ Hoắc Chiêu Lâm qua đời, Hoắc Chiêu Lâm lại không quay về tham gia tang lễ, nếu như lúc ấy anh trở về, hắn đã có thể gặp anh sớm hai năm.

“Cha anh… Hoắc Long Hanh, ông ta không nói cho anh. Ông ta cố ý giấu diếm anh tin tức mẹ qua đời, phải mấy tháng sau anh mới biết được tin bà mất.” Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoắc Chiêu Lâm không thể nào tha thứ cho lão, cố ý lừa gạt anh tin tức mẹ qua đời là bởi vì Hoắc Long Hanh chột dạ, mẹ anh chính là bị ông ta phản bội hết lần này đến lần khác mà uất ức dằn vặt đến chết. Mà Hoắc Long Hanh sau khi mẹ anh qua đời không bao lâu liền rước bà Bốn đã sớm có scandal cùng lão có một chân lưu truyền làm dậy sóng khắp thủ đô vào cửa, cho nên bây giờ Hoắc Long Hanh bị vợ bé của lão và đứa con cho đội nón xanh tức đến nỗi tái phát bệnh tim, Hoắc Chiêu Lâm cũng chỉ cảm thấy đây là quả báo, một chút cũng đồng cảm cũng không dậy nổi.

Chẳng trách ở trong tang lễ không nhìn thấy Hoắc Chiêu Lâm, Tần Tranh nghĩ, lúc đó hắn còn cảm thấy mẹ Hoắc Chiêu Lâm số khổ, sinh con trai cũng là cái đồ bạch nhãn lang, cảm thấy không đáng cho bà. Nhưng sau này hắn bị sắc đẹp của Hoắc Chiêu Lâm mê hoặc liền quên mất việc này, bây giờ biết được sự thật lại càng thêm đau lòng muốn chết.

Lão già đáng chết nên sớm chết một chút mới đúng, đời này ông ta làm đúng một việc duy nhất chính là cống hiến một con t*ng trùng sinh ra Hoắc Chiêu Lâm, những chuyện khác thật đúng là vô tích sự.

“Đừng buồn, dì cũng sẽ không trách anh, cũng không phải là anh sai.”

Tần Tranh sẽ không an ủi người khác, nhưng vẫn muốn nói vài câu dễ nghe, hắn cầm tay Hoắc Chiêu Lâm khẽ nắn, muốn truyền cho anh một chút ấm áp. Hoắc Chiêu Lâm bị hành động của hắn làm cho buồn cười, một chút không vui trong lòng cũng tan thành mây khói. Anh ôm vai Tần Tranh nói: “Không nói mấy chuyện không vui nữa, không phải em đói sao? Bác gái đã chuẩn bị xong cơm tối cho chúng ta rồi, mau đi ăn thôi.”

Bác gái là vợ của ông quản gia, hai vợ chồng già cùng nhau trông coi tòa nhà này đã mấy chục năm, cũng coi Hoắc Chiêu Lâm như con trai mình, Hoắc Chiêu Lâm tuy rằng tới đây không nhiều nhưng bác gái vẫn nhớ khẩu vị của anh, nấu một mâm cơm đều là món anh thích.

“Em nếm thử mấy món này, tay nghề bác gái rất tốt, hưng vị rất ngon.”

Hoắc Chiêu Lâm đưa cho Tần Tranh đĩa rau, Tần Tranh ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn nước mưa ngoài cửa sổ đứt quãng chảy dọc theo mái hiên rồi bắn tung tóe ở lên nhữn tảng đá xanh lót đường, mấy mầm non vừa mới nhú trên cây được nước mưa gột rửa tươi sáng hắn không nhịn được mà cười, thở dài nói: “Thật là đẹp.”

“Ngoan, ăn cơm.”

Tần Tranh làm cái mặt xấu với Hoắc Chiêu Lâm rồi cầm đũa lên.

Bác gái nấu món Giang Nam đều rất thanh đạm, nguyên liệu nấu ăn đều là những thứ thường thấy nhưng hình thức lại rất tinh xảo, mùi vị cũng ngon, hoàn toàn không thể so với mấy nhà hàng cao cấp trong thủ đô sử dụng mánh lới dùng đồ ăn Giang Nam để thổi phông mà Tần Tranh từng thử, hương vị càng thêm thuần túy ngon hơn nhiều.

Hơn nữa hắn cũng thật sự đói bụng, buổi trưa ở trên tàu cũng chỉ tùy tiện ăn một ít thứ, tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé bon chen đi tàu hảo để trải nghiệm cuộc sống, mà quả thật là không chịu nổi thật.

“Ăn ngon.”

Tần Tranh đưa ra đánh giá đúng trọng tâm nhất, Hoắc Chiêu Lâm cười khẽ: “Vậy em ăn nhiều chút.”

Tần Tranh cũng gắp rau cho anh: “Anh cũng ăn đi, khách sáo cái gì.”

Sắc trời từ từ tối sầm, tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ vẫn chưa dứt, lão quản gia ở trong sân treo đèn lồng, ánh nến từng điểm lọt vào trong cửa sổ chiếu lên nửa bên mặt Tần Tranh. Hoắc Chiêu Lâm lơ đãng ngước mắt liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp càng thêm tinh xảo dưới ánh nến của hắn trong lòng liền mềm mại.

“Anh nhìn em chằm chằm làm gì? Trên mặt em có dính gì hả?” Ánh mắt của Hoắc Chiêu Lâm quá mức chăm chú, Tần Tranh bị nhìn chằm chằm có chút không hiểu ra sao, còn nhìn nữa là thật sự không hold nổi đâu đấy.

“Không có gì… Nhìn em đẹp thôi.”

“Anh bay giờ mới biết em đẹp hả? Lúc còn ở đại học em là hotboy của trường đó.” Tần Tranh đắc ý nói.

“Hot boy?”

“Đương nhiên.” Hắn một chút cũng không đỏ mặt, trong giọng nói có chút chột dạ cố gắng che giấu.

Hoắc Chiêu Lâm gật đầu: “Thật sự là đẹp.”

Quả thực là đẹp đến quá phận, cái mặt này của Tần Tranh cũng không biết lớn lên thế nào, Hoắc Chiêu Lâm nghĩ anh chưa từng gặp người nào đẹp hơn cả Tần Tranh. Hắn quả thật có tư cách kiêu ngạo, cũng khó trách nhiều người ghen tị với hắn, sinh ra đã là tiểu thiếu gia phú quý lại còn xinh đẹp thì làm sao có thể không khiến người ta ghen ghét. Cũng có nhiều người ái mộ hắn, chính Hoắc Chiêu Lâm cũng là một trong số đó nhưng anh lại khiến hắn để vào trong mắt, ghi vào trong tim, quả nhiên là có tài cán gì.

Nhưng đối với Tần tiểu thiếu gia mà nói, trên thế giới cũng chỉ có Hoắc Chiêu Lâm là có thể khiến hắn nhất kiến chung tình nhớ mãi không quên.

Đêm xuống, bởi vì uống thêm hai chén rượi trái cây tự tay bác quản gia ủ nên Tần Tranh có chút hơi say, hắn nằm ở trên giường nhìn trần nhà cười khúc khích, gian phòng này là nơi Hoắc Chiêu Lâm ở mỗi khi tới. Một bên của căn phòng giáp với sông, không biết từ nơi đâu vọng đến tiếng ai xướng khúc càng thêm lay động lòng người, Tần Tranh nghe không hiểu nhưng lại cảm thấy khúc dân gian này rất mềm mại êm tai.

Hoắc Chiêu Lâm lại gần, chống đầu dựa vào bên cạnh hắn nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt Tần Tranh dời về phía Hoắc Chiêu Lâm chạm đến tia sáng nhỏ vụn trong mắt anh, độ cong trên khóe miệng lan càng rộng. Hắn giơ tay lên, hai tay ôm lấy cổ Hoắc Chiêu Lâm, nhỏ giọng bĩu môi trách móc: “Nơi này thật tốt, không muốn về.”

Giọng Tần Tranh mềm nhũn, nghe rất giống đang làm nũng, Hoắc Chiêu Lâm hôn trán hắn một cái, cười nhắc nhở: “Đừng có giải vờ ngớ ngẩn, chỗ này ngoại trừ phong cảnh không tệ thì còn cái gì, ở thêm mấy ngày là chán ngấy, hơn nữa không phải em ngại chỗ này quá lạnh sao?”

Tần Tranh là không chịu được hiu quạnh làm sao có khả năng sẽ ở lại trấn nhỏ này mãi, Hoắc Chiêu Lâm hiểu rõ hắn đây là uống say nói mớ.

“Nhưng mà có anh, ” Mặt Tần Tranh cong cong, “Chúng ta có thể dùng tình yêu phát điện.”

“Dùng tình yêu không phát điện được.”

“Em nói có là có.”

Hoắc Chiêu Lâm buồn cười gảy gảy mấy cái trên gáy hắn: “Đồ ngốc.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi