KIỀU PHI BỊ TRÁO ĐỔI


Bình tĩnh lại Hứa Quân Dao mới nhớ tới Từ thị, bên ngoài trời vẫn tối không biết là qua bao lâu rồi:” Nhạc mẫu mọi thứ đều ổn ta đã đích thân đưa người hồi phủ rồi, nàng đã ngủ một ngày một đêm rồi có đói không?”
Nghe hắn nói nàng quả thật có chút đói, Hứa Quân Dao gật đầu hắn gọi người chuẩn bị thức ăn cho nàng.

Thấy hắn muốn đứng dậy rời đi không biết có phải do còn sợ hãi hay không nàng túm lấy ống áo của hắn, Mạc Ảnh Quân vốn định đứng dậy đi thay đồ một chút từ lúc đưa nàng trở về tới giờ hắn mới chỉ tạm thấy cái áo ngoài, bây giờ nàng đã tỉnh nàng không chê nhưng hắn lại thấy người mình có mùi rồi.
Mạc Ảnh Quân quay đầu thấy ánh mắt nàng hơi hoang mang giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, hắn đưa tay xoa đầu nàng thấp giọng.” Ta chỉ đi tắm rửa thay đồ một chút thôi lát quay lại với nàng nhé!”
Hứa Quân Dao nghe hắn nhắc tới chuyện tắm rửa liền xấu hổ buông tay, nàng giữ hắn là sợ đây là mơ hai lần nguy hiểm trong một ngày đều được cứu nàng thấy không chân thực lắm.

Trông không mặt đỏ mặt vì xấu hổ kia của nàng lại thêm bộ y phục có chút xộc xệch của nàng, theo hướng của hắn có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh tế, Mạc Ảnh Quân mất tự nhiên quay đi nhanh chân đi vào tịnh phòng.

Hắn không khỏi nhớ tới đêm qua hắn muốn để Vũ Nương giúp nàng thay y phục nhưng chính là nàng giữ chặt hắn không buông nên hắn đành phải tự tay giúp nàng thay, bôi thuốc tình huống lúc đó đương nhiên hắn cũng chẳng còn tâm tư gì khác nhưng mà bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy toàn thân như có lửa nóng vậy.
“ Vương phi tỉnh rồi sao?” Trước khi vào tịnh phòng lo lắng nàng vẫn sợ hãi nên hắn đã kêu Vũ Nương vào với nàng.
“ Tỉnh rồi, Vũ Nương Miên Miên với Xuân Hoà đâu rồi họ đều ổn chứ?” Hứa Quân Dao nương theo tay của Vũ Nương xuống giường ra bên ngoài.

Vũ Nương đỡ nàng ngồi xuống bàn ăn xong không nhanh không chậm nhận lỗi.“ Hai người họ đều ổn, nô tỳ thấy họ bị dọa nên đã tự ý cho họ đi nghỉ ngơi, thỉnh vương phi trách tội.”
“ Đứng dậy đi, ngươi làm rất tốt.

Sao chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy một mình ta ăn cũng đâu hết đâu.” Hứa Quân Dao thấy đồ ăn trên bàn rất nhiều nhìn ngoài trời tính toán chắc chưa tới nửa khắc nữa là qua giờ Hợi rồi, giờ này chắc chẳng còn ai chưa ăn tối nữa nhỉ.
” Hồi Vương phi, vương gia từ hôm qua tới giờ cũng chưa ăn gì hết.” Vũ Nương không nói gì thêm theo nàng ta thấy vương gia là thật sự để tâm vị vương phi này, hôm qua đưa người về tới chưa từng rời khỏi nửa bước đêm qua cũng không cần các nàng tự mình chăm sóc bên cạnh, trong lòng nàng ta rất vui nghĩ tới chuyện của Xuân Linh trong lòng không khỏi thở dài.
Hứa Quân Dao nghe hắn từ hôm qua tới giờ cũng chưa ăn gì hết hơi ngơ ngác hắn bận gì sao mà còn chưa ăn? Trong đầu nàng có ít ký ức vụn vặt nàng hôm qua bị dọa sợ không thể ngủ yên, đêm qua có một giọng nói luôn thì thầm an ủi bên nàng không phải là hắn chứ?
“ Ta biết nàng không thích cháo nhưng mà từ hôm qua tới giờ nàng chưa ăn gì hết, ăn một chút cháo lót dạ trước tránh tổn thương dạ dày nhé!” Mạc Ảnh Quân từ tịnh phòng ra ngoài thấy nàng vẫn ngồi ngẩn người, cháo trong bát cũng chưa động liền tiến lên ngồi bên cạnh tưởng nàng không muốn ăn liền nhẹ giọng dụ dỗ.
“ Ồ…Vậy ngươi cũng ăn một chút cháo đi!” Hứa Quân Dao bị giọng của hắn lôi ra khỏi suy nghĩ, nàng tự tay múc một bát cháo đưa tới trước mặt hắn.
“ Được.” Mạc Ảnh Quân cũng không từ chối cùng nàng ăn.
Tới lúc hai người ăn xong đã là nửa canh giờ sau, do trời cũng đã tối hai người cũng không đi dạo tiêu thực mà chỉ uống một chén trà sau đó Hứa Quân Dao đi tịnh phòng tắm rửa, vốn Vũ Nương lo nàng còn sợ hãi muốn đi theo nhưng nàng không cho.

Hứa Quân Dao ngâm mình trong nước nóng ngẫm lại mọi chuyện cứ như là một giấc mộng vậy nhưng những vết bầm tím trên cánh tay và bụng nhắc nhở nàng rằng đó là thật, lúc đó nàng suýt chút nữa thì mạng cũng không còn nếu hắn tới không kịp không biết nàng sẽ lại đi về đâu nữa.
“ Aaa…Mạc Ảnh Quân ngươi…ngươi vào đây làm gì?”

Mạc Ảnh Quân đợi ở bên ngoài đã qua gần ba khắc vẫn chưa thấy nàng ra ngoài, lo lắng nàng xảy ra chuyện nên đi vào không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cảnh hương diêm như vậy.

Trước mặt hắn một tấm lưng tr ắng nõn vẫn còn vương mấy giọt nước, tóc hơi ướt xoã xuống dài tới eo, phía dưới….
“ Khụ…khụ…ta thấy nàng mãi chưa ra nên mới vào xem nếu nàng xong rồi thì ra ngoài đi đừng để cảm lạnh.” Hắn đưa tay lên miệng ho hai cái nói xong lập tức ra ngoài.
Hứa Quân Dao tắm xong vừa bước ra khỏi thùng nước tới giá lấy quần áo đang định quay lại mặc thì thấy hắn đang đứng nhìn mình, nàng nhanh chóng mặc trung y vào trong lòng không khỏi mắng Mạc Ảnh Quân muốn đánh cho Mạc Ảnh Quân thành đầu heo, nàng lớn thế này rồi còn có thể chết đuối lúc tắm sao? Nhưng nể mặt hắn vừa cứu nàng nên thôi, hơn nữa nàng cũng đánh không lại hắn.
Bên ngoài Mạc Ảnh Quân đã uống tới ly trà thứ tư rồi rõ ràng mới mưa xong mà sao hắn lại thấy nóng nhỉ, thấy nàng bước ra hai người chạm mắt đều ngượng ngùng rời mắt ra chỗ khác.” Cũng không còn sớm nữa chúng ta nghỉ ngơi!” Mạc Ảnh Quân lại uống thêm một ly trà xong đó theo nàng lên giường ngủ.

Nàng mới bị dọa nên Mạc Ảnh Quân cũng không tới thư phòng nữa ở lại cùng nàng, có khúc nhạc đệm vừa nãy hai người đều nằm im Hứa Quân Dao quay lưng về phía hắn, hôm nay hắn cũng không thổi đèn hắn nghĩ để như vậy nàng sẽ bớt sợ hơn.

Do nàng ngủ cũng nhiều rồi nên bây giờ căng mắt muốn ngủ cũng không được, không ngủ được lại ngại Mạc Ảnh Quân nàng bắt đầu suy nghĩ miên man, nam nhân gặp nàng ở Bắc Sơn tự kia hắn vậy mà là Lục vương gia Mạc Phong Thành.


Mạc Phong Thành này biết nàng hay là không biết nhỉ? Theo thái độ của hắn hôm đó có lẽ là biết đi vậy tại sao lại giả vờ như không, nàng tiếp nhận ký ức của thân thể này chưa lâu hơn nữa ký ức nguyên thân về Mạc Phong Thành rất ít, ngoài cái tên cũng chẳng có gì đặc biệt nên khi gặp Hứa Quân Dao không hề nhận ra hắn.

Những người muốn bắt nàng hôm đó liệu có liên quan gì tới người này không?
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Hứa Quân Dao rơi vào một vòng tay quen thuộc, hơi thở ấm áp của hắn phát lê n đỉnh đầu nàng.

Hứa Quân Dao hơi giãy giụa muốn nói gì đó nhưng vừa quay đầu liền thấy hắn ngủ rồi, ở khoảng cách gần nàng có thể thấy một vòng xanh tím dưới mí mắt của Mạc Ảnh Quân, nhớ lại tình cảnh lúc mình mới tỉnh lại cộng thêm những lúc nàng mơ hồ bị mộng dọa sợ, có lẽ Mạc Ảnh Quân từ lúc nàng bất tỉnh cũng không có giấc ngủ tử tế đi, hắn ngủ cũng không quá thoải mái mày vẫn nhíu lại.

Hứa Quân Dao nhẹ nhàng đưa tay lên nhẹ xoa giữa hai đầu lông mày của hắn sau đó ngoan ngoãn nằm im trong lòng Mạc Ảnh Quân, nàng nghĩ hắn vừa cứu mình thôi đại phát từ bi cho hắn ăn đậu hũ một chút cũng được, chỉ là như vậy thôi không phải là nàng quen hắn ôm mới ngủ được đâu.

Hứa Quân Dao vừa nghĩ vừa tự phản bác một hồi sau đó ảnh hưởng hơi thở của hắn cũng ngủ say, giấc ngủ này của nàng cực kỳ an ổn không hề bị mộng quấy nhiễu nữa.
…….
“ Phế vật, ta đã nói với các ngươi rồi Mạc Ảnh Quân nhất định có cho ảnh vệ theo bảo vệ nàng ta vậy mà các ngươi còn chủ quan!” Trong tầng thượng của một tửu lâu cách xa kinh thành, một nam tử trẻ tuổi trông không giống người trung nguyên tức giận quát về phía đám thuộc hạ đang quỳ ở dưới.
“ Thuộc hạ thất trách, mong vương tử cho thuộc hạ lấy công chuộc tội!” Tên thuộc hạ cũng biết là hắn chủ quan, hôm đó vốn dĩ hắn cũng tham gia vào việc bắt nữ nhân kia nhưng hôm trước ở thanh lâu uống hơi quá chén nên tới trễ.

Không ngờ lúc hắn tới mấy người được phái đi đã chết không còn một ai, nhưng khi hắn đuổi theo…

“ Vương tử thuộc hạ có một phát hiện!”
“ Còn không nói đợi ta hỏi ngươi sao?” Nam nhân được gọi là vương tử kia tức giận hét.
“ Có một nhóm người nữa cũng nhắm tới vị Thần vương phi đó hơn nữa đám người đó không giống chúng ta muốn bắt nàng mà là muốn…giết nàng!”
“ Thú vị…thật là thú vị! Mạc Ảnh Quân bao nhiêu năm như vậy mới tìm được điểm yếu của ngươi, nữ nhân này theo ngươi cũng thật xui xẻo! Đi điều tra xem phía bên kia là ai?” Tên Vương tử kia cầm bình trực tiếp rót rượu vào miệng mình vừa cười vừa nói.

Tay sờ lên vết sẹo trên mặt mình con mắt giữ tợn, Mạc Ảnh Quân ngươi lấy của ta một con mắt ta sẽ bắt nữ nhân của ngươi đền lại.
“ Không phải trung nguyên các ngươi có câu nói kẻ thù của kẻ thù là bạn sao?”
……….
“ Mạc Ảnh Quân mấy người kia, tại sao muốn giết ta?” Cũng đã xảy ra chuyện được mấy ngày rồi nhưng hôm nay nàng mới có can đảm hỏi hắn.
Mạc Ảnh Quân dừng lại động tác trên tay nhìn nàng.” Họ có lẽ là kẻ thù của ta, nàng là bị liên lụy!” Mấy ngày nay nàng đều ở yên trong phủ loa chuyện hậu viện đêm về phải chờ hắn về mới dám đi ngủ, bây giờ nàng mới hỏi hắn có lẽ là vượt qua được rồi đi.
“ Có thể tìm thấy họ không?” Hứa Quân khuấy bát canh trong tay, ngửng đầu nhìn hắn.
“ Dù bất cứ giá nào ta cũng sẽ tìm ra họ, ta sẽ không để chuyện như vậy phát sinh lần nữa!”
Hứa Quân Dao biết là mình bị liên lụy trong lòng nghĩ không biết sẽ còn phát sinh không bây giờ nghe hắn chắc nịch nói như vậy liền cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, liền nhe răng cười với hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi