KIỀU PHI BỊ TRÁO ĐỔI


Phát hiện người trong lòng đã tỉnh, Mạc Ảnh Quân thật lỏng cơ mặt nhìn nàng, thấp giọng nói: “ Tỉnh rồi.”
“ Ân!” Hứa Quân Dao chống người ngồi dậy, ánh mắt vẫn còn mơ màng hỏi: “ Bên ngoài là chuyện gì thế?”
“ Không có gì, chúng ta đi thôi” Hắn đưa tay giúp nàng chỉnh lại cổ áo, Hứa Quân Dao cũng bận rộn chỉnh lại tóc.

Lúc nãy để nàng ngủ ngon hơn hắn đã đem trâm cài tóc của nàng tháo xuống, nên giờ lại mất thời gian búi lại.
Vũ Nương chỉnh trang cho Hứa Quân Dao xong, Mạc Ảnh Quân đã xuống xe được một lát rồi.

Nàng từ trong xe ngựa đi ra, hắn vẫn đang đứng ở dưới chờ nàng, đỡ nàng xuống xe.

Xung quanh không có ai cả chỉ còn lính gác ở ngọ môn, Hứa Quân Dao ngơ ngác quay qua hỏi Mạc Ảnh Quân: “ Ta ngủ bao lâu rồi.”
“ Không lâu.”
Không lâu mới lạ đấy.

Nàng quay lại nhìn Vũ Nương, Vũ Nương chỉ cười không nói.

Miên Miên thấy Vũ Nương không nói, cũng im lặng, Vương phi ngủ chừng nửa canh giờ, Vương gia không cho ai làm phiền, nếu không phải với đại nhân hồi nãy đánh tiếng không chừng bây giờ vẫn còn ngủ.
Mạc Ảnh Quân được đặc cách ngồi xe đi vào trong, rất nhanh hai người đã tới nơi tổ chức yến tiệc.

Lúc tới yến tiệc đã qua được hai tuần rượu rồi, hai người vào muộn nhất thu hút không ít ánh nhìn.

Vẻ mặt hồng hào của nàng, nhìn là biết được chăm sóc rất kỹ lưỡng, còn ai tinh tế cũng nhìn ra được nàng hẳn mới được phu quân yêu thương.

Nói ra rất nhiều người hâm mộ vị Thần vương phi này, trước khi gả nàng ta là xấu nữ ai nghe cũng ghét bỏ, sau khi gả nàng lại là Vương phi được Thần vương yêu thương hết mực.


Nàng vừa bị oan ức hôm sau Vương gia liền lấy lại công đạo cho nàng, nàng hạnh phúc khiến người ta chói mắt.
Đối với những ánh mắt nóng bỏng xung quanh, Hứa Quân Dao chỉ có thể căng da đầu cùng Mạc Ảnh Quân hành lễ xin tội vì tới muộn, sau đó Hoàng đế xua tay nói không sao, nàng mới bình tĩnh như không để ý ngồi xuống.

Bởi vì là tiếp đãi sứ thần nên yến tiệc lần này tổ chức rất linh đình nghề sơ sài như trung thu hôm đó, Hứa Quân Dao bất giác nhìn lên cao, hôm nay người ngồi cùng Hoàng đế là một người nàng chưa từng gặp, không phải Quý phi, Nhàn phi hôm nay cũng phải ngồi ở dưới.

Có tổng cộng ba vị phi tần đại diện tham gia yến tiệc, có thể ngồi ngang hàng với Quý Phi là ai vậy chứ.
“ Mạc Ảnh Quân, nàng là ai vậy?” Hứa Quân Dao thu lại ánh mắt của mình hỏi nhỏ Mạc Ảnh Quân.
“ Nàng là Đức phi.” Một trong tứ phi đứng đầu phi vị.
Hoàng Hậu bị phạt cấm túc không thể ra mặt, lý ra sẽ do Quý phi lo liệu nhưng nàng lại vừa bị trách phạt, Hoàng đế không muốn cho nàng ta mặt mũi nên không để nàng ta ra mặt.

Nhàn phi thì lại vượt bậc quá nhiều, vậy nên để một người trong tứ phi ra mặt là chu toàn nhất.

Tứ phi của Hoàng đế đã mất hai người chỉ còn lại, Thục phi và Đức phi.

Đây là lần đầu sau bảy năm Nhị Vương gia bị phạt, Đức phi xuất hiện.

Mọi người không khỏi suy đoán, có khi nào Nhị Vương gia sắp đông sơn tái khởi.
Năm đó Đức phi là người được cho là có địa vị vững chắc nhất hậu cung, nhà mẹ đẻ nhất phẩm Đại học sĩ cần chánh điện, bên cạnh lại có hai hoàng tử.

Tam Vương gia không may bạo bệnh qua đời, Đức phi không màng thế sự, cũng vì thế Lương Quý Phi lúc đó chỉ là Lương Uyển Nghi mới có cơ hội leo lên.

Sau đó không lâu Nhị Vương gia mắc vụ án bỏ độc Thái tử, Đức phi mới xuất hiện lần nữa cầu xin Hoàng đế tha mạng cho hắn.

Cũng từ lúc đó, Nhị Vương gia bị nhốt bảy năm, Đức phi cũng ăn chay niệm Phật bảy năm.

Hứa Quân Dao nghe chuyện xưa của Đức phi trong lòng không khỏi thổn thức, có lẽ đã có một thời gian vị Hoàng đế kia có tình cảm với Đức phi đi.

Nếu năm đó Đức phi không ẩn mình có lẽ Lương quý phi cũng không vẻ vang như bây giờ.

Đức phi rất đẹp, không giống kiểu thanh cao như Nhàn phi Giang Thi Hàm, không giống Lương quý phi sắc xảo, hay như Hoa phi yêu kiều quyến rũ, mà ở nàng luôn có một vẻ hiền hoà dễ mến nhưng nếu ngươi để ý kỹ có thể thấy được, trong mắt nàng không hề có ý cười như thế hoàn toàn là xa cách, lãnh đạm.
Nàng cùng hắn thì thầm nói chuyện hoàn toàn không để ý xung quanh.

Đến khi để ý thì đã cùng mọi người ra ngoài, bên ngoài đã dựng một võ đài.

Nghe nói là Tam công chúa Bắc Nguyệt, A Lan Nhược Mẫn muốn khiêu chiến.

Lên đài đầu tiên là một dũng sĩ của Bắc Nguyệt.
A Lan Nhược Mẫn nói: “ Hắn là dũng sĩ bậc nhất của tộc A Lan ta, vẫn luôn mong muốn cùng dũng sĩ trung nguyên so tài.”
A Lan Nhược Mẫn cũng là một cô nương xinh đẹp, nàng mang đậm nét đẹp của người mandi không hề giống nét đẹp dịu dàng như nữ tử Mạc Hi Quốc.

Mà nét đẹp của nàng phóng khoáng tự do, hai bên chuỗi ngọc châu trên mũ của nàng đung đưa theo gió, bao bọc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.
Hứa Quân Dao thu lại ánh mắt của mình, vô tình nàng bắt gặp ánh mắt của Mạc Phong Tức, ánh mắt của hắn khiến nàng thật sự rất khó chịu.

Ánh mắt của Mạc Phong Tức khiến nàng có cảm giác như hắn đang tiếc nuối, lưu luyến một điều đã bỏ lỡ vậy.

Hôm nay Thời Tịnh Kỳ dưỡng thai không có mặt, nếu không lại nói nàng( Hứa Quân Dao) câu dẫn hắn thì mệt lắm.
Thấy nàng nhíu mày, Mạc Ảnh Quân hỏi: “ Sao vậy?”
“ Không sao, ở đây ồn ta hơi khó chịu một chút.” Mạc Ảnh Quân cũng biết nàng ghét vào cung nên chỉ đành nắm tay nàng an ủi một chút, nếu có thể hắn cũng không muốn đem nàng vào cung.


Bây giờ nàng mới tập trung vào võ đài, đã có hai người tham gia một là thống lĩnh Phi Long Vệ, đại ca của Huệ phi, đã bại trận.

Người thứ hai là Võ trạng nguyên năm nay, võ nghệ không tệ nhưng không được bao lâu cũng bại trận.

Hứa Quân Dao chậc chậc hai tiếng, dũng sĩ Bắc Nguyệt kia ra tay rất độc không hề lưu tình nha.
“ Còn ai muốn ứng chiến không, vẫn luôn nghe nói võ thuật trung nguyên lợi hại, không nghĩ tới cũng chỉ thế thôi.”
“ A Lan Đề Ti không được vô lễ, chỉ là ngươi chưa gặp cao thủ chân chính thôi.”
Nghe thì có vẻ như đang trách mắng thuộc hạ của mình nhưng vẻ mặt lại đầy cao ngạo, vị công chúa này thật là không hề giống với vẻ ngoài ngọt ngào hoạt bát kia.
Hứa Quân Dao chống cằm hứng thú nhìn về phía võ đài, Mạc Ảnh Quân bận xã giao nhưng mắt vẫn không rời khỏi nàng, sợ nàng buồn chán.

Thấy nàng đã tìm được thú vui, cũng yên tâm hơn.
“ Bẩm Hoàng Đế bệ hạ, Nhược Mẫn ở Bắc Nguyệt sớm đã nghe nói, Đại công tử của phủ Hình bộ thượng thư Thời Vân Triệt, phong thái phi phàm võ nghệ tinh thông, không biết có vinh hạnh được chứng kiến không?”
“….”
Hứa Quân Dao:…….

Đang nói Đại ca nàng sao?
Thời Khiêm:…… Con trai ta từ khi nào nổi tiếng qua tận Bắc Nguyệt rồi.
Thời Vân Triệt:……..

Đại công tử Hình bộ thượng thư hình như là ta.
“ Đương nhiên là được, Vân Triệt tới để Tam công chúa thấy phong thái của nam nhân Mạc Hi ta.” Hoàng đế rất nhanh đồng ý đề nghị.
Hoàng đế đã nói ai có thể ngăn cản.

Hứa Quân Dao lo lắng nhìn Thời Vân Triệt, ý của Hoàng đế nàng hiểu, ông ta nói như vậy chẳng khác nào đặt trọng trách cho Thời Vân Triệt, là mặt mũi của toàn bộ nam nhân Mạc Hi Quốc.

Nếu thắng thì không sao, nếu thua…..


Vị công chúa này cũng lạ nữa, Thời Vân Triệt đúng là rất nổi tiếng ở kinh thành nhưng cũng chẳng thể nào vang xa tới tận Bắc Nguyệt đâu, rốt cuộc A Lan Nhược Mẫn này có ý gì.
Điều nàng hiểu người khác đương nhiên cũng hiểu, mọi người không khỏi sâu xa nhìn vị đại công tử Thời gia này.

Rốt cuộc là Hoàng Thượng trọng dụng cậu ta hay là muốn tìm cớ phạt cậu ta đây, nếu là vế sau thì Thời Vân Triệt này coi như là đen đủi khi làm đại cữu nhà vợ của Thần vương.

Hoàng đế sau cùng thì cũng chỉ là nhằm vào Thần Vương thôi.

Mạc Ảnh Quân cũng nghĩ vậy, hắn nhìn Hoàng đế tươi cười bên trên một cái sau đó cụp mắt xuống, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.
Hắn quay đầu vô tình thấy biểu cảm lo lắng của tiểu nương tử nhà mình, hắn lôi kéo bàn tay đang cuộn chặt của nàng, nắm lấy 10 ngón tay đan vào nhau.

Thấp giọng trấn an nàng: “ Nương tử, võ công của đại ca nàng không cần lo lắng sẽ không thua.”
Dù là không thua cũng khiến người ta lo lắng, Thời Vân Triệt hôm nay dù thua hay thắng thì Hoàng đế đều sẽ giăng bẫy để Thời Vân Triệt rơi vào.

Hai cái bẫy này mặc định là Thời Vân Triệt sẽ phải rơi vào một cái, không có đường lui.

Hứa Quân Dao bất đắc dĩ nhìn Mạc Ảnh Quân, nàng không kiềm chế được nỗi lo sợ trong lòng.

Mạc Ảnh Quân nắm chặt tay nàng, giọng trắc nịch đảm bảo: “ Yên tâm, có ta đây.” So với mọi lời nói lúc này, câu này của hắn khiến nàng an tâm nhất.

Chính nàng cũng không hiểu được vì sao mình lại có một loại tin tưởng tuyệt đối với người trước mặt này, nỗi lo sợ được trấn an, nàng nắm chặt tay hắn.
“ Được, ta không sợ.”
Trên đời này có một thứ chứng minh tình yêu gọi là tin tưởng, nàng tin tưởng khiến trái tim khô cằn của Mạc Ảnh Quân như được tưới một dòng nước ấm, sảng khoái đến từng tế bào đều tung tăng vui vẻ.

Còn có cảm giác nào tuyệt vời hơn là khi người mình yêu nhất tin tưởng mình và chịu dựa dẫm vào mình chứ.

Nàng tin hắn, hắn sẽ để cho nàng thấy niềm tin của nàng đáng giá..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi