Đêm lạnh như nước, mây đen che trăng.
Sắc mặt Bùi Vân Khiêm so với bầu trời đêm nay còn âm trầm hơn, vẻ u ám trong mắt khiến cho người ta sợ hãi.
Khôi phục lại tinh thần, Bùi Vân Khiêm cụp mắt, vẻ lạnh lẽo trong mắt không hề giảm chút nào, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng lộ ra ý lạnh thấu xương khiến người ta ghê sợ, “Phái ám vệ Bùi phủ ra ngoại thành tìm kiếm, thêm một đội nhân mã lục soát từng nhà.”
Nói rồi, đầu ngón tay Bùi Vân Khiêm siết chặt lệnh bài trên tay, đáy mắt bị màu đỏ phủ kín, gằn từng chữ, “Dù phải đào ba thước cũng phải tìm được phu nhân cho ta!”
Chu Tước gật đầu lên tiếng, “Thuộc hạ nhận mệnh!” Nói xong lập tức xoay người tiến vào trong bóng đêm.
Mà tại chỗ, Bùi Vân Khiêm vẫn đứng đó, đáy mắt đỏ ngầu, hắn nghiêng người híp mắt, toàn thân bị sát khí vây lấy.
Họ Phùng, ngươi tìm chết rồi.
Tuy rằng bây giờ đã là tháng 5, nhưng trong đêm vẫn khiến người ta lạnh run, trên người Thẩm Xu vẫn là bộ váy lưu tiên bằng gấm Tứ Xuyên và vải Yên La chế thành, bộ đồ mỏng manh mặc ban ngày có ánh nắng còn đỡ, nhưng ban đêm gió thổi như xuyên thấu vào tận cơ thể, có mặc đồ cũng không thể ngăn cản cái lạnh.
Mà trên người Thẩm Xu còn đang bị trói chặt không thể động đậy, ngay cả giúp bản thân sưởi ấm nàng cũng không làm được.
Gió lạnh bên ngoài từ cửa sổ thổi vào, khiến cánh cửa sổ cũ nát không ngừng phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, trong miếu cũ đổ nát vô cùng quỷ dị.
Nếu như trước đây, một mình Thẩm Xu bị trói trong rừng núi hoang vắng thế này, chắc chắn nàng sẽ sợ hãi tới mức run rẩy lẩy bẩy, nhưng bây giờ nàng là người đã từng chết một lần, còn có gì đáng sợ nữa chứ?
Mãi cho tới khi Thẩm Xu nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng xa, nàng mới bắt đầu động tay tháo dây thừng.
Lúc Thẩm Xu cởi bỏ dây thừng xong xuôi cũng đã quá canh ba, nàng không nhúc nhích, mãi cho tới khi người ngoài cửa không trở về xem xét nữa, Thẩm Xu mới đưa tay kéo miếng vải che mắt xuống.
Quả nhiên, như nàng dự đoán, nàng thật sự bị nhốt ở ngôi miếu đổ nát cũ ngoài thành.
Thẩm Xu cẩn thận đi tới bên cửa sổ, chờ người trông chừng bên ngoài không nhịn được ngủ mất, nàng mới lạnh lẽ trèo ra khỏi cửa.
Trời đã dần dần sáng, Thẩm Xu có được ký ức đời trước, chạy dọc theo rừng cây hướng đông, một chút cũng không dám dừng lại, tính toán canh giờ, lúc này hẳn là hai người kia đã phát hiện nàng biến mất.
Còn chưa đợi Thẩm Xu chạy ra khỏi rừng cây đã nghe thấy tiếng mắng chửi từ phía sau truyền tới.
“Đều tại ngươi, bây giờ người chạy mất lấy gì để báo cáo kết quả với Phùng đại nhân!”
“Không tìm thấy người thì chờ Phùng đại nhân lột da các ngươi đi!”
“Còn không mau đi tìm nhanh! Các ngươi muốn chết nhưng mà ông đây vẫn muốn sống!”
Thẩm Xu sợ tới mức trái tim run lên, bước chân hoảng loạn, cùng lúc đó cũng không dám phát ra một tiếng động nào, sợ kinh động đến bọn người đằng sau.
Mắt thấy mấy người phía sau sắp đuổi đến, trước khi sức lực Thẩm Xu cạn kiệt, nàng trông thấy phía xa xa có một thân ảnh mặc đồ trắng đang thúc ngựa tới đây.
Hô hấp Thẩm Xu cứng lại, biểu tình trên mặt cũng thay đổi từ hoảng loạn sợ hãi biến thành khiếp sợ, tựa như không thể tin được người trước mắt và người trong suy nghĩ của nàng là cùng một người.
Một lát sau, thiếu niên thúc ngựa phi qua bắt lấy cổ tay Thẩm Xu, kéo nàng lên ngựa, xuyên qua rừng cây, một hồi lâu sau mới dừng lại.
Thẩm Xu xoay người xuống ngựa, khó có thể tin nhìn thiếu niên bạch y trước mặt, chóp mũi cay cay, khoé mắt đỏ bừng.
Hai đời rồi, Thẩm Xu không nghĩ tới mình vẫn có cơ hội gặp lại được thiếu niên ôn nhuận như ngọc trong trí nhớ kia.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu đưa tay nắm lấy ống tay áo thiếu niên, giọng nói nức nở kêu một tiếng, “Ca ca?”
Người tới đúng là thế tử Tĩnh Hà vương, cháu trai ruột của mẹ đẻ Thẩm Xu – Tô Ngự.
Tô Ngự không nghĩ tới, nhiều năm trôi qua như vậy, lần nữa gặp lại người mà hắn ngày nhớ đêm mong sẽ là cảnh tượng chật vật như vậy.
Nhìn khuôn mặt Thẩm Xu phủ kín nước mắt mang theo chút bụi bặm, Tô Ngự càng tự trách bản thân mình, hầu kết hắn chuyển động, đáy mắt bi thương, một lúc sau mới mở miệng an ủi, “Ca ca đã trở lại rồi, Xu Nhi đừng sợ.”
Nói rồi, Tô Ngự nâng tay lên cẩn thận lau sạch nước mắt và tro bụi dính trên mặt Thẩm Xu.
Hiện giờ, thiếu nữ hoảng loạn bất an mặt đầy tro bụi kia, nếu không nhìn kỹ thì kém xa tiểu công chúa ngây thơ đáng yêu trong trí nhớ của hắn, không cần nghĩ cũng biết, mấy năm nay nàng ở trong cung lẻ loi một mình chắc hẳn đã bị người ta lừa gạt không ít.
Nghĩ vậy, đáy lòng Tô Ngự lại cảm thấy chua xót.
Mà bây giờ, cho dù Tô Ngự đã đứng trước mặt nàng, Thẩm Xu vẫn cảm thấy không thể tin được.
Nàng nhìn thiếu niên trước mắt, lông mi vẫn run rẩy, nước mắt từng chút một rơi xuống trong lòng bàn tay Tô Ngự, nóng đến mức trái tim hắn cũng run theo.
Một lúc lâu sau, Tô Ngự giơ tay thay Thẩm Xu lau nước mắt, “Đừng khóc, ca ca đã trở lại rồi, sau này ca ca sẽ bảo vệ muội.”
Nghe vậy, Thẩm Xu mới như khôi phục tinh thần, nắm chặt cổ tay Tô Ngự, đôi mắt hoảng loạn, “Ca ca trở về từ lúc nào? Bệ hạ có biết huynh tự ý hồi kinh không?”
Thấy dáng vẻ của Thẩm Xu, Tô Ngự càng cảm thấy chua xót, trong lòng tự trách càng nhiêu, hắn dịu dàng nói, “Bệ hạ biết rồi, đúng lúc ta cũng đang hồi kinh báo cáo công việc, sau này sẽ không đi nữa, một thời gian nữa thôi, phụ thân cũng sẽ hồi kinh.”
Thẩm Xu ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt mang theo chờ mong, “Cữu cữu cũng không đi sao? Sẽ ở lại Sở Kinh luôn sao?”
Tô Ngự gật đầu, “Không đi nữa, sẽ không bao giờ đi nữa.”
Một lúc sau, hắn mới nhớ tới chính sự, Thẩm Xu không phải nên ở trong cung sao? Tại sao sáng sớm tinh mơ đã xuất hiện tại vùng đất hoang vu, dáng vẻ lại còn chật vật như thế này? Nếu không phải hắn cưỡi ngựa tới, từ xa trông thấy thân ảnh quen thuộc, sợ rằng hôm nay đã bỏ lỡ nàng rồi.
Nghĩ vậy, Tô Ngự hơi hơi nhíu mày, giọng nói không vui, “Sáng sớm tinh mơ sao muội lại xuất hiện trong rừng núi hoang vắng thế này? Là Phùng Thái hậu hại muội sao?”
Nghe vậy, nỗi chua xót hai đời trong lòng Thẩm Xu lại dâng lên, kéo ống tay áo Tô Ngự khóc không thành tiếng.
Đời trước, khi nàng bị bắt đi hoà thân ở Hung Nô xa xôi, Tô Ngự còn đang ở đất Thục, mãi cho tới sau khi nàng chết cũng chưa thể gặp lại người thân duy nhất này trừ Thẩm Việt.
Bây giờ gặp lại, trách không được có vài phần cảm giác giống như đã trôi qua cả một đời.
Thẩm Xu đè nén cảm xúc nức nở của mình, há miệng thở dốc nhưng yết hầu giống như bị thứ gì đó bóp chặt, nửa chữ cũng không nói thành lời.
Nàng hết gật đầu rồi lại lắc, chua xót ấm ức không biết nên bắt đầu nói từ đầu, nước mắt như tràn bờ đê không ngừng rơi xuống.
Thấy Thẩm Xu như thế, Tô Ngự không cần nghĩ cũng biết ngày tháng của nàng trong cung mấy năm nay ra sao.
Phùng Thái hậu trước đây đố kỵ với mẹ đẻ của Thẩm Xu, coi Thẩm Xu và Thẩm Việt là cái gai trong mắt.
Mấy năm nay không có ai giúp đỡ, Thẩm Xu là một nữ tử yếu đuối, sống sót được trong cung cũng đã gian nan lắm rồi, huống chi còn phải chăm sóc một đệ đệ thần trí không được đầy đủ nữa.
Trước khi Tô Ngự đi tới đất Thục đã muốn đón Thẩm Xu và Thẩm Việt ra khỏi cung, nếu không phải Thẩm Xu vì muốn hoàn thành di nguyện của mẹ đẻ nên mới từ chối, thì với thế lực của Tĩnh Hà vương sao có thể để Thẩm Xu và Thẩm Việt rơi vào tình cảnh đau khổ như thế.
Nghĩ vậy, vẻ đau lòng và tự trách trong mắt Tô Ngự ngày càng rõ hơn, hắn nắm tay Thẩm Xu rồi xoay người lên ngựa, “Xu Nhi, muội không cần phải nói, huynh đưa muội tiến cung diện thánh, hôm nay nhất định huynh phải đưa muội và Thẩm Việt hoàn hảo ra khỏi cung! Muội đừng cản huynh!”
Thấy thế, Thẩm Xu nhanh chóng ngăn ản hắn, nàng giữ lấy ống tay áo Tô Ngự, trong mắt còn có hơi nước, “Ca ca đừng… muội… hiện tại muội không còn ở trong cung nữa rồi.”
Thẩm Xu cúi đầu nắm lấy ống tay áo, hơi hơi mím môi, tay chân không biết nên đặt nơi nào.
Trùng sinh, hoà thân, vì né tránh hoà thân và ân tình đời trước mà gả cho Bùi Vân Khiêm, cùng với chuyện bây giờ này thật tình thích quyền thần ‘máu lạnh vô tình’ trong lời thế nhân đồn đãi kia, tất cả mọi chuyện khiến nàng nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu cũng mới nhớ tới, không biết lúc này Bùi Vân Khiêm đã hồi phủ hay chưa, lỡ như hồi phủ không thấy nàng ở đây, nhất định hắn sẽ sốt ruột.
Thẩm Xu ngẩng đầu lên lần nữa, kiên định nói, “Ca ca, chúng ta về trước đi, có một số chuyện nhất thời không thể nói rõ hết được, chờ sau khi trở về gặp được phu quân của muội, muội sẽ kể cho ca ca nghe.”
Nghe thấy Thẩm Xu nhắc tới hai chữ ‘phu quân’, trái tim Tô Ngự giống như bị người ta siết chặt, cả nửa ngày sau cũng chưa thể khôi phục lại tinh thần.
“Muội nói cái gì… Phu quân?”
Thẩm Xu không nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt Tô Ngự, nàng gật đầu kéo theo Tô Ngự rồi nói, “Chúng ta mau trở về thôi.”
Tô Ngự nhắm mắt, một lúc sau mới tiếp nhận được sự thật rằng Thẩm Xu đã gả cho người khác, nhìn dáng vẻ của nàng giống như còn rất để ý tới vị phu quân này, nếu như Thẩm Xu đã có một chốn về hạnh phúc, vậy hắn cũng chỉ có thể thành tâm chúc phúc cho nàng.
Nghĩ vậy, Tô Ngự ủ rũ, khoé miệng xẹt qua một nụ cười châm chọc.
Ai kêu hắn tới quá muộn chứ.
Mà khi xe ngựa chậm rãi dừng ở trước cửa phủ ‘Trấn Quốc đại tướng quân’, sắc mặt Tô Ngự lập tức thay đổi.
Hắn nhíu mày, “Phu quân trong lời muội chính là Trấn Quốc đại tướng quân Bùi Vân Khiêm?”
Thẩm Xu tự biết không giấu được, chỉ đơn giản mà gật đầu.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Ngự âm trầm, toàn bộ Bắc Lâm không ai là không biết thanh danh tàn nhẫn nham hiểm độc ác của Trấn Quốc đại tướng quân Bùi Vân Khiêm.
Đôi mắt Tô Ngự mang theo vài phần tự trách, “Xin lỗi Xu Nhi, là ca ca về trễ, đã để muội chịu khổ rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Xu lắc đầu, nhìn thần sắc Tô Ngự là biết được suy nghĩ trong lòng hắn.
Thẩm Xu dịu dàng trấn an, “Tướng quân đối xử với muội rất tốt, ca ca không cần lo lắng như thế đâu.”
Nhưng lúc này, Tô Ngự đang tự trách trong lòng, sao còn có lý trí suy nghĩ về lời nói của Thẩm Xu, hắn rất tự nhiên cảm thấy Thẩm Xu phải chịu ấm ức lớn ở trong phủ Bùi Vân Khiêm, nếu không hôm nay nàng cũng sẽ không xuất hiện trong rừng núi hoang vắng.
Nếu như Thẩm Xu thật sự tìm được một người phu quân tốt, chắc chắn hắn sẽ lui về làm ca ca của nàng cả đời này, nhưng hôm nay vừa nhìn đã biết không chỉ đơn giản như thế.
Dường như Thẩm Xu nhìn ra trong lòng Tô Ngự đang suy nghĩ điều gì, lại sợ ở ngoài phủ bị người ta bắt gặp không tránh khỏi lời đồn đãi tứ phía, nàng mở miệng, “Không bằng ca ca cứ theo muội vào trước, muội sẽ từ từ giải thích mọi chuyện từ đầu tới cuối cho huynh nghe, được không?”
Tô Ngự quay đầu nhìn Thẩm Xu một cái, thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng, Tô Ngự cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đáp ứng.
Đi vào trong cũng được, nếu đã quyết tâm đưa Thẩm Xu rời đi, tất nhiên hắn sẽ phải gặp mặt người nọ, thầm tính trong lòng, cũng đã lâu lắm rồi hắn và Bùi Vân Khiêm không gặp nhau.
Bùi Vân Khiêm mới từ miếu cũ đổ nát ngoài thành trở về đã nghe hạ nhân nói phu nhân đã quay lại, còn đi cùng một nam nhân trước nay chưa từng gặp.
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, không khí quanh thân càng thấp.
Nhưng mà, Thẩm Xu có thể bình an trở về vẫn là điều quan trọng nhất.
Sau khi hỏi Thẩm Xu ở đâu, Bùi Vân Khiêm không hề trì hoãn lập tức chạy tới phòng tiếp khách phía hậu viện Bùi phủ.
Mới vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng nói dịu dàng của Thẩm Xu truyền ra, “Muội biết huynh rất tốt với muội, nhưng vào lúc muội tuyệt vọng nhất, chỉ có Bùi Vân Khiêm chịu ra tay giúp đỡ, cũng không phải chỉ cứu muội có một lần, làm người không thể vong ân phụ nghĩa được.”
Bước chân Bùi Vân Khiêm dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mang theo vài phần lạnh lẽo.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy một giọng nam lãnh đạm, ngữ khí gấp gáp nhưng lại không hề mất phong độ, “Xu Nhi, muội còn nhỏ, Bùi Vân Khiêm là người tàn nhẫn độc ác lại hỉ nộ vô thường, nếu muội muốn trả ơn thì có rất nhiều cách, không cần phải lấy chính bản thân mình ra để đền đáp.
Nghe lời huynh, huynh đưa muội đi gặp bệ hạ, hôm nay nhất định huynh sẽ đón muội và Thẩm Việt ra khỏi hoàng cung.”
Xu Nhi? Bùi Vân Khiêm nhíu mày.
Vừa định đẩy cửa đi vào, đuôi mắt đã lơ đãng nhìn thấy nam nhân trước mặt Thẩm Xu.
Đỉnh đầu buộc tóc đuôi ngựa một nửa, mái tóc đen dài tuỳ ý buông xoã, dưới mí mắt có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, trên người mặc bạch y còn trắng hơn cả tuyết, bên hông thắt dây lưng bạch ngọc kèm theo một khối hoàng ngọc.
Ôn nhuận như ngọc, cử thế vô song.
Hình như là con trai độc nhất của Tĩnh Hà vương.
Bùi Vân Khiêm nhíu mày nhỏ tới mức không thể phát hiện, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh tượng ngày ấy khi Thẩm Xu ở trong thư phòng với hắn, Thẩm Xu nhìn hắn, vẻ mặt mang theo thần sắc si mê, đó là vẻ mặt từ đó tới nay hắn cũng chưa từng nhìn thấy.
Mà ngày ấy, hắn cũng ăn mặc như thế này.
Cách một bức tường, Bùi Vân Khiêm lạnh lùng nhìn Thẩm Xu, chỉ cảm thấy toàn bộ đại não giống như tê dại, máu toàn thân chảy ngược, trong nháy mắt rơi vào trong hố băng ngàn năm.
Đáy mắt đỏ ngầu của Bùi Vân Khiêm như sắp rơi máu tới nơi, áp chế sát khí nồng đậm, cánh tay dưới ống tay áo đã siết chặt tới mức run lên, cố gắng khắc chế xúc động muốn vào bên trong giết người.
Thẩm! Xu!