Giọng nói lạnh lùng mang theo vài phần không vui, lại lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Nghe vậy, Thẩm Xu vội ngẩng đầu, đột nhiên không kịp phòng bị chạm phải đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Bùi Vân Khiêm, khiến nàng sợ hãi tới mức đứng dậy.
“Tướng quân, ngươi đã tới rồi.
”
Bùi Vân Khiêm khoanh tay đứng trước mặt Thẩm Xu, trên mặt không hề có chút biểu tình dư thừa nào, một lúc lâu sau mới không mặn không nhạt ‘ừm’ một tiếng, “Công chúa còn chưa trả lời bổn tướng quân đâu đó.
”
“Hả?” Thẩm Xu ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Bùi Vân Khiêm khẽ nhíu mày, thấp giọng nói, “Không phải bảo nàng đợi ta ở doanh trướng sao, sao lại chạy trước một mình rồi?”
Lúc hắn xử lý xong công việc quay lại doanh trướng, bên trong đã không còn một bóng người, hơn nữa lần này Phùng Thái hậu và Phùng thượng thư đều có mặt, Bùi Vân Khiêm đột nhiên hoảng sợ, nếu không phải Chu Tước để lại người báo với hắn nàng đã đi trước, sợ rằng hắn đã cho ám vệ lục soát tìm người.
Thấy sắc mặt nghiêm trọng của Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu hơi cúi đầu, mỗi khi thấy hắn tức giận, nàng đều không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Thẩm Xu mím môi, trong lòng cân nhắc nửa ngày mới chậm rãi mở miệng khẽ nói, “Doanh trướng chán lắm, ta chỉ đi ra đây tản bộ thôi mà, huống chi còn có Chu Tước đi cùng, ta sẽ không gặp cái gì nguy hiểm đâu.
” (EbookTruyen.
Net)
Nghe vậy, vẻ tối tăm trong mắt Bùi Vân Khiêm tan đi không ít, tính ra nàng cũng không quá ngốc, biết rằng đi đâu cũng phải mang theo Chu Tước.
Khôi phục lại tinh thần, sắc mặt Bùi Vân Khiêm có chút mất tự nhiên, hắn quay mặt qua chỗ khác, bàn tay nắm lấy ống tay áo, ra vẻ lạnh nhạt nói, “Bổn tướng quân cũng không lo nàng gặp nguy hiểm hay không, nói nhiều như thế làm gì.
”
Nói xong, Bùi Vân Khiêm như nhớ tới gì đó mà nhíu mày, lại rầu rĩ nói thêm một câu, “Huống hồ còn có Chu Tước đi theo.
”
Đây không phải lần đầu tiên Bùi Vân Khiêm nói chuyện không giống với lòng, lại là lần đầu tiên khẩn trương tới mức cả người không được tự nhiên.
Có lẽ là do báo ứng của nói dối, Bùi Vân Khiêm vừa dứt lời, phía sau đã ánh lên ánh huỳnh quang, trong nháy mắt chiếu sáng khắp mặt cỏ.
Mắt thấy đom đóm bay đầy trời phía sau lưng Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu không tự giác thất thần.
Bầu trời tràn ngập ánh sáng đom đóm, điểm xuyết ánh sao, ngân hà xán lạn.
Bùi Vân Khiêm mặc một thân cẩm y xanh sẫm được chiếu sáng trong đêm tối, ngọc thụ lâm phong, mái tóc đuôi buộc cao được cài bằng phát quan ngọc trắng, đôi mắt tinh xảo phản chiếu bóng dáng của Thẩm Xu, đa tình lại lạnh nhạt, khoé miệng cong lên nhìn Thẩm Xu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt hạnh ướt át của Thẩm Xu nhìn hắn không chớp mắt, càng nghĩ càng cảm thấy trên đời này không tìm ra nam tử thứ hai đẹp được như Bùi Vân Khiêm, ngay cả nàng được nhìn hoài cũng không thấy chán.
Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm thu hồi suy nghĩ, nhìn Thẩm Xu cong môi cười, đáy mắt tràn đầy ý cười, không chút để ý nhắc nhở, “Công chúa đã nhìn đủ chưa?”
Thẩm Xu khôi phục tinh thần lại trong nháy mắt, hậu tri hậu giác mới phát hiện mình đã nhìn Bùi Vân Khiêm lâu lắm rồi.
Không đợi nàng nói chuyện đã nghe thấy Bùi Vân Khiêm lên tiếng, lời nói rất có ý quyến rũ người ta.
“Nếu thấy không đủ, thần cũng không ngại công chúa mang thần về chậm rãi ngắm nhìn đâu.
”
Nghe vậy, khuôn mặt Thẩm Xu bỗng chốc đỏ bừng, nàng mím môi, một lúc sau mới mở miệng nghiêm túc nói, “Tướng quân hiểu lầm rồi, bổn cung chỉ đang ngắm đom đóm thôi mà.
”
Bùi Vân Khiêm nhướn mày, tầm mắt dừng trên mặt Thẩm Xu, khoé miệng như cười như không ‘ồ’ một tiếng, tiếp đó chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn qua bầu trời đom đóm, không chút để ý, “Thế sao?”
Đương nhiên hắn không tin.
Thẩm Xu không đáp lại hắn, giơ tay bắt một con đom đóm vào trong tay, khuôn mặt tươi cười, “Đom đóm này là tướng quân bắt cho ta sao?”
Bùi Vân Khiêm không nói chuyện, hắn nhìn Thẩm Xu một lúc mới ‘ừm’ một tiếng.
Nghe vậy, Thẩm Xu múa may hai tay vất vả lắm mới bắt được thêm một con đom đóm nữa trong không trung, nàng nghiêng người khum tay bao bọc lấy con đom đóm rồi đưa tới trước mặt Bùi Vân Khiêm, mặt mày mang theo ý cười dịu dàng nói, “Cảm ơn tướng quân.
”
Nhìn đôi mắt hạnh vui vẻ của Thẩm Xu, sắc mặt Bùi Vân Khiêm cũng ôn hoà hơn, hắn cong môi cụp mắt, giọng nói trầm thấp dịu dàng.
“Thích là tốt rồi.
”
Không tới một nén nhang, đom đóm đã tản đi hết, Bùi Vân Khiêm giơ tay nắm lấy đôi tay của Thẩm Xu còn đang vơ loạn trên không trung bắt đom đóm, “Đều đã bay hết rồi, nếu nàng thích, ngày khác ta lại bắt cho nàng.
”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm tự nhiên mà dắt tay Thẩm Xu đi tới phía con ngựa bên kia, “Đi thôi, dạy nàng cưỡi ngựa.
”
Thẩm Xu ‘ừm’ một tiếng đi theo phía sau Bùi Vân Khiêm, thấy hai người đi tới, Chu Tước đưa dây cương cho Bùi Vân Khiêm rồi khom lưng lui xuống, chỉ còn lại hai người Thẩm Xu và Bùi Vân Khiêm.
Bùi Vân Khiêm nhận lấy dây cương rồi dắt hai con ngựa đi tới bãi đất trống, nhìn hai con ngựa cao hơn mình một cái đầu, Thẩm Xu đột nhiên cảm thấy khó khăn muốn rút lui.
Nàng mím môi nhìn thoáng qua con đường phía sau Bùi Vân Khiêm, “Cái đó… Tướng quân, ta thật sự phải học sao?”
Nghe vậy, ngón tay đang nắm dây cương của Bùi Vân Khiêm dừng lại, chậm rãi xoay người nhìn Thẩm Xu.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy dường như hắn đang nói: Bổn tướng quân tự mình dạy mà nàng không dám học?
Nghĩ vậy, Thẩm Xu nhịn không được nuốt nước miếng, tức khắc cảm thấy sống lưng có chút lạnh lẽo.
Nàng đã sớm nghe nói thuật cưỡi ngựa đỉnh cao của Bùi Vân Khiêm, trước kia Tây Vực tiến cống cho phụ hoàng một con bảo mã hãn huyết tuyệt thế, tuy rằng ngựa tốt nhưng tính tình lại ác liệt, một ngày đá mấy người thuần hoá ngựa bị thương, cuối cùng vẫn là Bùi Vân Khiêm năm ấy 17 tuổi ra tay hàng phục.
Chẳng qua khi đó nàng không có ở đó, hiện giờ biết được cũng chỉ là tin đồn, chỉ là hôm nay biết được kết quả cuộc thi săn thú, hẳn là không phải không có căn cứ.
Thấy Thẩm Xu khá lâu không nói gì, Bùi Vân Khiêm nhướn mày nhìn nàng rồi nhàn nhạt nói, “Không phải nàng muốn cưỡi ngựa sao?”
Thẩm Xu, “?” Bổn cung nói khi nào thế?
Vừa định phản bác đã thấy tầm mắt Bùi Vân Khiêm dừng trên người nàng, giống như nếu nàng nói ra nửa câu hắn không thích nghe, ánh mắt hắn sẽ lăng trì nàng ngay vậy.
Khát vọng sống cao cả, Thẩm Xu cứng đờ gật đầu, “Học, ta học, là ta muốn học.
”
Lúc này Bùi Vân Khiêm mới thu hồi ánh mắt giết người của mình, giơ tay nói, “Lại đây, ta đỡ nàng lên ngựa.
”
Thẩm Xu chậm rãi dịch bước đi tới trước mặt con ngựa, Bùi Vân Khiêm đỡ nàng lên trên.
Con ngựa biết có người leo lên lưng mình, Thẩm Xu vừa mới leo lên nó đã cử động khiến nàng sợ hãi nắm lấy dây cương, kinh hô thành tiếng.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm giơ tay giữ lấy con ngựa Thẩm Xu đang cưỡi, sau khi ổn định con ngựa mới nói, “Giữ chắc dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa.
”
Nhưng mà, Thẩm Xu đang ngồi trên lưng ngựa nửa người ghé vào lưng nó, một tay giữ chắc dây cương, một tay khác ôm chặt cổ ngựa.
“Hu hu hu, tướng quân, ta sợ độ cao.
”
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm sửng sốt, trong giây lát, hắn thấp giọng nói, “Đừng giả vờ nửa, ngồi thẳng người.
”
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Thẩm Xu trước kia cũng do hắn tự tay chỉ dạy, lần đầu dạy nàng cưỡi ngựa, nàng cũng làm bộ làm tịch như vậy để lừa hắn.
Chẳng qua, lần đầu thì hắn tin, còn tới lần này, liếc một cái Bùi Vân Khiêm đã nhận ra Thẩm Xu giả bộ.
Thấy tâm tư nhỏ của mình bị Bùi Vân Khiêm vạch trần không chút lưu tình, ánh mắt Thẩm Xu ai oán nhìn hắn một cái rồi ngồi thẳng người.
Bùi Vân Khiêm nhìn nàng một cái rồi thu hồi ánh mắt, khoé miệng như cười như không, không mặn không nhạt nói, “Ngồi ổn định, nắm cho chặt dây cương.
”
Thẩm Xu không tình nguyện ‘ừm’ một tiếng, đôi tay nắm lấy dây cương khống chế phương hướng con ngựa, nhưng thật ra phần lớn vẫn do Bùi Vân Khiêm khống chế được.
Thẩm Xu học khá nhanh, Bùi Vân Khiêm chỉ nói mấy động tác cơ bản là nàng có thể nhớ kỹ còn có thể sử dụng một cách linh hoạt, Bùi Vân Khiêm giúp nàng dắt ngựa đi hai vòng là nàng có thể ngồi vững trên lưng ngựa và có thể khống chế được phương hướng đi của nó.
Sau khi đi hai vòng, Bùi Vân Khiêm đưa nàng dây cương, xoay người nhảy lên lưng Cựu Phong, một tay khác lôi kéo ngựa Thẩm Xu rồi chỉ huy, “Eo dựng thẳng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, kéo dây cương cho chắc.
”
Thẩm Xu làm theo lời Bùi Vân Khiêm nói, cố gắng không sai bước nào, nửa canh giờ sau nàng phát hiện dường như mình đã có thể khống chế được ngựa.
Nghĩ vậy, con ngươi Thẩm Xu sáng lên, khoé miệng cũng có ý cười, có phải điều này chứng minh nàng rất có thiên phú cưỡi ngựa đúng không?
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm dần buông dây cương để Thẩm Xu tự mình luyện tập, bản thân cũng không xa không gần đi theo phía sau Thẩm Xu, thời thời khắc khắc bảo vệ an toàn của nàng.
Sở dĩ hắn yên tâm để Thẩm Xu cưỡi ngựa một mình là vì trước khi nàng mất trí nhớ đã biết cưỡi ngựa, kỹ thuật đó cũng do hắn vô số đêm tự mình chỉ dạy, khắc sâu trong xương cốt, cho dù ký ức không còn nhưng thói quen không hề biến mất.
Mà sự thật thì đúng là thế.
Mãi cho tới khi Thẩm Xu tự mình cưỡi ngựa được hai vòng mới hậu tri hậu giác phát hiện Bùi Vân Khiêm đã nới lỏng dây cương từ lúc nào, không biết về sao trong lòng nàng bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa không tên.
Mới lần đầu nàng học cưỡi ngựa mà Bùi Vân Khiêm dám buông tay mặc kệ, cũng không sợ lỡ như nàng ngã từ trên ngựa xuống gãy tay gãy chân thì phải làm sao à?
Nghĩ vậy, Thẩm Xu thả chậm tốc độ quay đầu tìm Bùi Vân Khiêm, thấy hắn thảnh thơi cưỡi ngựa theo sau, hoàn toàn không có ý lo lắng, ngọn lửa trong lòng Thẩm Xu ngày càng bừng lên, quay đầu gia tăng tốc độ cưỡi ngựa chạy về phía trước.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm khẽ nhíu mày, sao đột nhiên ngựa lại chạy nhanh như vậy chứ?
Còn chưa kịp suy nghĩ, Bùi Vân Khiêm đã vội vàng thúc ngựa đuổi theo.
Không biết vì sao, con ngựa càng chạy càng nhanh giống như nổi cơn điên vậy, Thẩm Xu ngồi trên lưng cảm thấy bản thân như bị đánh cho xơ xác, thân mình vốn dĩ ngồi vững cũng bắt đầu lung lay, chân không kẹp nổi bụng ngựa, trong lòng nàng hoảng loạn, chỉ có thể giữ chặt dây cương.
Thấy thế, trái tim Bùi Vân Khiêm run rẩy, thúc ngựa đuổi theo lớn tiếng nói, “Thẩm Xu, nắm chặt dây cương, đừng có buông tay!”
Nhưng lúc này Thẩm Xu nào có thể nghe thấy lời hắn nói được nữa, cả người rơi vào trạng thái hoảng loạn thất thần, khuôn mặt nhỏ sợ hãi tới mức tái nhợt, mái tóc tán loạn rụng rời ở hai bên sườn mặt.
Bùi Vân Khiêm vật vả lắm mới cưỡi ngựa ngang tầm Thẩm Xu, hắn nhíu mày nghiêng người đưa tay ra phía nàng, “Đừng sợ, ta ở đây, mau lên, nắm lấy tay của ta.
”
Thẩm Xu quay đầu nhìn Bùi Vân Khiêm, nàng biết bây giờ không phải lúc chơi đùa, một tay thả lỏng dây cương nghiêng người về phía tay Bùi Vân Khiêm, một cái tay khác vẫn cố giữ chắc dây cương.
Thân mình Thẩm Xu ngồi trên con ngựa điên lắc trái lắc phải, mỗi khi sắp bắt được tay Bùi Vân Khiêm là lại loạng choạng, cuối cùng Bùi Vân Khiêm lại nhích ngựa sát gần, duỗi tay mãi mới miễn cưỡng bắt được cổ tay nàng, dùng sức kéo nàng lên ngựa.
Mùi gỗ đàn hương quen thuộc lập tức rơi vào khoang mũi, Thẩm Xu theo bản năng siết chặt xiêm y của Bùi Vân Khiêm, có lẽ là cảm nhận được động tác nhỏ của nàng, Bùi Vân Khiêm khẽ xoa đầu nàng rồi ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành, “Không sao rồi, ta đưa nàng trở về, chúng ta không học nữa.
”