KIỀU SỦNG VI THƯỢNG


Thẩm Xu chỉ cảm thấy cơ thể không ngừng rơi xuống, xung quanh tối tăm lạnh lẽo thấu xương, âm thanh ong ong bên tai dần trở nên lớn hơn.

“Người đâu, mau tới đây, mau lấy nước, lấy nước tới Vị Ương Cung, mau tới đây!”
Âm thanh bên tai dần trở nên rõ ràng, trong sự ồn ào đó, Thẩm Xu nghe rõ nhất chỉ có câu này.

Trái tim Thẩm Xu dần trở nên nặng nề.

Vị Ương cung là tẩm cung của mẫu phi nàng.

Nhưng tại sao nàng không nhớ rõ Vị Ương Cung cần nước lúc nào?
Sự ồn ào bên tai vẫn còn đang tiếp tục, nàng nhíu mày, mất sức lực nửa ngày sau mới có thể mở mắt.

Trước mắt là tăm tối, hình ảnh vừa chuyển, nàng nhìn thấy một đám lửa lớn.

Lại là giấc mộng kia.

Chẳng qua lúc này, nàng lại nhìn thấy rõ ràng hơn những lần trước.

Thẩm Xu chạy về phía đám lửa cách đó không xa, thần sắc ai nấy đều vội vàng, ngoài miệng thì kêu đi lấy nước nhưng lại không có một người tới giếng múc nước.

Thấy thế, Thẩm Xu nhíu mày, nhịn không được muốn đưa tay giữ chặt một cung nữ, “Vì sao không dập lửa?”
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Xu đã phải trơ mắt nhìn tay mình xuyên qua cánh tay cung nữ kia, mà cung nữ kia dường như cũng không nhìn thấy nàng, không hề dừng lại vội vàng chạy ra sau.

Thẩm Xu cụp mắt nhìn tay mình, đây là trong mơ, sao nàng lại quên mất chứ.

Không đợi nàng khôi phục tinh thần, bên tai lại truyền tới giọng nói rất quen thuộc đang khóc lóc kêu lên.

“Người đâu, mau tới dập lửa, quý phi nương nương vẫn còn ở trong tẩm điện.


Nghe vậy, Thẩm Xu đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng loạn, “Mẫu phi!”
Bước chân Thẩm Xu lảo đảo, vất vả lắm mới vọt qua đám người, sau đó lại dừng chân trong nháy mắt.

Nàng thấy chính bản thân mình.

Nàng ngồi dưới đất nước mắt đầm đìa, thần sắc hoảng loạn, ánh mắt dại ra, “Không phải ta, không phải ta, ta không có.


Thẩm Xu giật mình, khôi phục lại tinh thần tiến về phía trước vài bước, ý đồ kéo bản thân ra khỏi giấc mộng, nhìn ánh lửa đầy trời và đám người ngoài cửa Vị Ương Cung, lần đầu tiên Thẩm Xu cảm nhận được sự bất lực.


“Người đâu, mau mang nước tới đây!”
“Bây giờ sao lấy nước kịp nữa, mùa đông khắc nghiệt, nước đã chuẩn bị sẵn đề phòng cháy ở Vị Ương Cung sớm đã đóng băng hết rồi, đập cũng không tan băng.


“Vậy mau tới giếng múc nước ngay! Tới Ngự Thiện Phòng lấy nước!”
Trước mắt Thẩm Xu mơ hồ, không nghe rõ giọng nam đang nói chuyện là ai, chỉ có thể nghe thấy âm thanh.

Một lát sau, bên tai vang lên giọng nói của Lâm Lãng, “Công chúa, công chúa người làm sao vậy? Người đâu, mau kêu thái y tới!”
Thẩm Xu cụp mắt nhìn bản thân đang hôn mê trên đất, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.

Sau đó, Vị Ương Cung vốn dĩ huy hoàng tráng lệ nháy mắt biến thành phế tích, mà tiếng ồn ào bên tai lại vang lên một lần nữa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm.

Thẩm Xu nhíu mày, không đợi nàng đi tới phía trước đã nhìn thấy cung nhân bê nước đi dập lửa chạy trốn khắp nơi, “Bệ hạ băng hà, binh biến, Bùi tướng quân đã trở lại.


Cũng chính là những lời này đã khiến Thẩm Xu của năm đó hiểu lầm.

Hình ảnh thay đổi, nàng thấy Bùi Vân Khiêm cả người mặc áo giáp đẫm máu, cùng với bản thân đang cầm kiếm đối đầu với hắn.

Khi đó, Bùi Vân Khiêm không giống với bây giờ, nhiều hơn vài phần khí chất thiếu niên, bớt đi một chút tàn nhẫn của hiện tại, điều duy nhất giống nhau chính là ánh mắt của hắn khi nhìn nàng.

Dịu dàng, sủng nịch.

Bất kể là trước kia hay bây giờ, chưa từng thay đổi.

Bùi Vân Khiêm cụp mắt nhìn tay nàng đang chĩa kiếm vào mặt hắn, thần sắc không hề thay đổi.

“Xu Nhi?”
“Ngươi là người của Phùng Thái hậu?”
Bùi Vân Khiêm không động đậy, chỉ chậm rãi ngước mắt nhìn nàng.

Hầu kết hắn chuyển động, giọng nói khàn khàn, “Ta có thể giải thích.


“Giải thích cái gì? Giải thích ngươi mang quân trở lại Sở Kinh, nhân lúc phụ hoàng ta bệnh nặng trợ giúp Thẩm Đình đoạt vị?”
Lúc đó, Thẩm Xu vẫn chưa chắc chắn, mà tất cả đều do Phùng Thái hậu đã tính kế sẵn, sau khi Thẩm Xu tỉnh lại đã sớm quên sạch mọi chuyện ở Vị Ương Cung, mới tỉnh lại ở Thái Y viện đã có người nói cho nàng biết, phụ hoàng nàng băng hà, mẫu phi chết trong biển lửa, mà Bùi Vân Khiêm vốn dĩ xuất chinh lại trở về kinh thành.

Một lát sau, Bùi Vân Khiêm chậm rãi ngước mắt, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Xu, môi mỏng khẽ mở, “Xin lỗi.


“Đừng nói nữa!”

Thanh kiếm trên tay Thẩm Xu trực tiếp đâm vào cánh tay Bùi Vân Khiêm.

“Ta mong rằng mình chưa bao giờ gặp ngươi!”
Nàng hối hận, hối hận vì quen biết Bùi Vân Khiêm, hối hận vì yêu Bùi Vân Khiêm, nếu không, thanh kiếm trên tay đã đâm thẳng vào trái tim Bùi Vân Khiêm rồi.

Thẩm Xu đứng tại chỗ trơ mắt nhìn mình của trước đây huỷ đi cánh tay Bùi Vân Khiêm, đoạn tuyệt quan hệ với hắn.

Chứng kiến hết thảy như một người ngoài cuộc khiến nàng gần như phát điên.

Nàng chỉ cảm thấy những mảnh vỡ trong đầu dần dần ghép lại với nhau.

Đây không phải mơ.

Là ký ức.

Ký ức của nàng.

Là ký ức nàng đã mất đi cả hai đời.

Nàng bị Phùng Thái hậu thôi miên gián tiếp hại chết mẫu phi, hại chết phụ hoàng, cũng là nàng rơi vào bẫy của Phùng Thái hậu, hiểu lầm Bùi Vân Khiêm.

Thì ra, nàng và Bùi Vân Khiêm đã quen biết từ rất sớm, những chuyện trước giờ không thể giải thích được bây giờ đều đã sáng tỏ.

Vì sao đời trước Bùi Vân Khiêm lại đi vạn dặm xa xôi liều chết cứu nàng, vì sao đời này hắn lại cứu nàng liên tiếp, mà buổi tối ngày đó nàng vừa thỉnh cầu Bùi Vân Khiêm đã đồng ý.

Cánh tay Bùi Vân Khiêm… vậy mà do nàng hại thành.

Bùi Vân Khiêm thay nàng gánh vác nhiều thứ trên lưng như vậy, còn nàng không chỉ quên mất hắn, còn khiến hắn bị thương.

Nước mắt Thẩm Xu rơi lã chã, đôi tay che chặt lồng ngực, hắn là Bùi Vân Khiêm, là người gánh vác thanh danh xấu xa cho nàng, là người cho nàng có rơi vào hoàn cảnh khốn cùng cũng chưa từng bỏ rơi nàng, là Bùi Vân Khiêm cả hai đời đều yêu nàng bảo vệ nàng.

Chạng vạng ngày hôm sau, Thẩm Xu mới mơ mơ màng màng có chút trực giác, dường như nàng nghe thấy có người gọi mình, ban đầu chỉ cảm thấy hình như mình mơ thấy một giấc mộng dài, sau đó mới dần cảm giác có gì không ổn.

“Diệp Minh Tu, nàng cử động, mau tới đây xem xem!”
Thẩm Xu nhíu mày, là giọng nói của Bùi Vân Khiêm.

Sau đó, cổ tay chợt lạnh, cảm giác tê dại vừa rồi lại dần biến mất, chỉ cảm thấy cơ thể nặng nề, nàng muốn đưa tay bắt lấy cái gì đó nhưng cũng chỉ nắm được khoảng không.


Thật sự tỉnh lại là ba ngày sau đó, hết thảy những thứ trong mộng vô cùng chân thật, Thẩm Xu mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện là khuôn mặt tiều tuỵ phờ phạc của Bùi Vân Khiêm.

“Xu Nhi, nàng tỉnh rồi.


Bùi Vân Khiêm nhịn không được cử động thân mình, đáy mắt mừng rỡ như điên.

Đôi mắt Thẩm Xu ướt đẫm, dây đàn vốn dĩ căng thẳng trong đầu cũng đứt trong nháy mắt, ngực như bị một khối bông đè ép, khiến nàng không thể thở nổi.

Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới nghẹn ngào gọi một tiếng, “Bùi Vân Khiêm.


Khoé mắt Bùi Vân Khiêm đỏ lên, hắn cụp mắt, khàn khàn ‘ừm’ một tiếng mới nói, “Ta ở đây.


“Nàng có thấy không thoải mái chỗ nào không? Ta đi kêu Diệp Minh Tu tới xem cho nàng.


Thẩm Xu mím môi, trong lòng cân nhắc một lát mới gật đầu.

Nàng biết, nàng bị thương không nhẹ, còn có vài nghi vấn của nàng có lẽ cũng chỉ Diệp Minh Tu mới giải đáp được.

Bùi Vân Khiêm không hề trì hoãn lập tức xoay người đẩy cửa ra ngoài.

Một lát sau, cửa phòng ngủ lại lần nữa mở ra.

Diệp Minh Tu nhìn thấy Thẩm Xu thì có hơi sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện Thẩm Xu có thể tỉnh lại nhanh như vậy, dù sao vết thương lần này cũng khác lúc trước.

Thẩm Xu mím môi, khẽ gật đầu, “Làm phiền Diệp thần y rồi.


Nghe vậy, Diệp Minh Tu cười xua tay, “Không dám không dám.


Nói rồi, ông ngồi xuống bên cạnh giường bắt mạch cho Thẩm Xu.

Bùi Vân Khiêm đứng ở một bên, mày vẫn nhíu chặt không giãn ra như cũ.

Một lúc lâu sau, Diệp Minh Tu mới chậm rãi thu tay.

“Sao rồi?”
Diệp Minh Tu cười, đứng lên nhìn Bùi Vân Khiêm một cái, “Tạm thời không có gì đáng ngại, phải tĩnh dưỡng thật tốt, còn nữa…”
Nói đến đây, Diệp Minh Tu dừng một chút, biểu cảm lúc nhìn Bùi Vân Khiêm cũng mang theo vài phần khó hiểu.

Thấy thế, đáy lòng Bùi Vân Khiêm lại trở nên nặng nề, “Cứ nói đừng ngại.



“Nếu ta bắt mạch không lầm, phu nhân hẳn là đã có thai hai tháng.


Nghe vậy, cả người Bùi Vân Khiêm cứng đờ, cùng lúc đó, Thẩm Xu cũng giật mình theo.

Có… có thai?
Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm mới không nhịn được nói, “Thật sao?”
Diệp Minh Tu liếc hắn một cái, “Lừa ngươi làm gì?”
Không chờ Bùi Vân Khiêm mở miệng, Thẩm Xu trên giường đã mở miệng, “Bùi Vân Khiêm?”
“Sao vậy?”
Thẩm Xu mím môi, ngẩng đầu nhìn hắn nói, “Ta có vài lời muốn nói riêng với Diệp thần y.


Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, “Có cái gì bổn tướng quân không thể nghe chứ?”
Thẩm Xu ngước mắt, “Chuyện mang thai của nữ nhân mà chàng cũng muốn nghe sao?”
Bùi Vân Khiêm ngẩn người, quay đầu liếc Diệp Minh Tu một cái mới xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Thẩm Xu thấy Bùi Vân Khiêm đi rồi, cũng không vòng vo, nàng trực tiếp mở miệng nói, “Cánh tay Bùi Vân Khiêm là do ta làm bị thương.


Diệp Minh Tu sửng sốt, ánh mắt nhìn Thẩm Xu cũng có hơi kinh ngạc.

Khôi phục lại tinh thần, trong lòng Diệp Minh Tu cũng đã tự hiểu rõ thử hỏi, “Phu nhân đã nhớ tới cái gì rồi sao?”
Nghe vậy, lông mi Thẩm Xu khẽ run, mím môi nói, “Thuốc làm ta mất trí cũng chỉ có ông mới làm ra được.


Diệp Minh Tu nhìn Thẩm Xu một cái, trầm mặc hồi lâu mới thở dài, “Cụ thể mọi chuyện ta cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết năm đó Bùi Vân Khiêm vừa xuất chinh trở về thì tiên đế băng hà, trong cung có biến, vốn dĩ Bùi Vân Khiêm đã bị trọng thương, ta đã ngăn hắn lại nhưng hắn vẫn khăng khăng mang binh tiến cung.


Nói đến đây, Diệp Minh Tu dừng một chút, “Bây giờ nghĩ lại, hẳn là khi đó hắn đã biết được cái gì nên mới tiến cung tìm người.

Mãi cho tới sau này ta mới biết được, trận chiến Bắc cương năm đó Bùi Vân Khiêm tứ cố vô thân, Phùng Thái hậu và bệ hạ chặt đứt lương thảo tiền tuyến, toàn bộ Bùi gia quân đều bị địch vây tứ phía, sau này, là Tưởng phó tướng liều chết mang theo ba vạn Bùi gia quân xé ra một lỗ hổng mới cho Bùi Vân Khiêm có cơ hội thở dốc, trận chiến năm ấy thương vong nặng nề, mười vạn Bùi gia quân chỉ còn lại có gần nghìn người.


“Chuyện sau khi Bùi Vân Khiêm tiến cung ta cũng không rõ cho lắm, sau này hắn hôn mê gần nửa tháng, tỉnh lại thì thay đổi như một người hoàn toàn khác, cũng không nói lấy một lời, chỉ xin ta một loại thuốc, lúc ấy ta cũng không biết là cho người.

Vẫn là sau này có một lần ta bắt mạch giúp người mới nhìn ra.


Thẩm Xu lẳng lặng nghe Diệp Minh Tu nói, một lúc sau mới khớp trí nhớ mình vừa tìm về với lời Diệp Minh Tu nói.

Không đợi Thẩm Xu mở miệng, cửa phòng ngủ đã bị Bùi Vân Khiêm đẩy ra.

Một thân hắn đứng trong gió tuyết, sắc mặt âm trầm nặng nề.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi