KIỀU TÀNG

Liễu Miên Đường ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, có điều nàng lại cảm thấy thái độ như vậy của thái phi không có gì đáng trách. Bất cứ người làm nương nào thấy nhi tử đột nhiên dẫn về một tức phụ kỳ lạ đều sẽ tức giận.

Sở thái phi mặc dù mềm mỏng với nhi tử, nhưng đến cùng vẫn là quý phu nhân sống an nhàn sung sướng. Nàng mềm yếu với trượng phu và nhi tử, cũng không có nghĩa sẽ mềm yếu với tức phụ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu bề ngoài hòa hợp êm ấm, trên thực thế quan hệ sóng ngầm phun trào chỗ nào cũng có. Miên Đường cảm thấy mình chưa gả đã tùy tiện vào ở trong vương phủ cũng không thỏa đáng.

Cho nên sau khi dùng bữa xong, nàng biểu thị ý muốn về Linh Tuyền trấn cho Thôi Hành Chu.

Hoài Dương vương cau mày nói: "Nếu như đã đến vương phủ nào có đạo lý có thể trở về? Nhà nàng không ở đây, nếu như tính theo gả xa, cũng không cần kiệu hoa dạo phố, chỉ cần trước ổn thỏa đến nhà chồng sau mới gả. Lại quay về thì thành thể thống gì, chớ để người ngoài thật sự cho rằng nàng là ngoại thất của ta!"

Thế nhưng Liễu Miên Đường lại kiên trì: "Tính gì là gả xa chứ? Ta tự lập nữ hộ, đến chỗ nào cũng xem như là nhà của mình... Mẫu thần chàng đột nhiên biết chàng dẫn ta trở về, phải cho bà từ từ thích ứng chút chứ!"

Hoài Dương vương cũng không muốn để Miên Đường đi, nhưng nghĩ mẫu thân ở bên cạnh, nếu như trước khi thành lễ hắn dính với Miên Đường cũng phải tránh né mẫu thân, mà Miên Đường nếu như ở bên ngoài ngược lại là tự do chút.

Nghĩ như vậy hắn cũng đồng ý. Dù sao quản sự vương phủ đã dựa theo phân phó của hắn, bắt đầu đặt mua vật phẩm thành lễ. Mấy ngày nữa, Miên Đường sẽ là vương phi danh chính ngôn thuận của Thôi Hành Chu hắn, ngược lại cũng không sợ nàng chạy mất.

Thế là ngày đó Miên Đường từ biệt thái phi, chuẩn bị về phố bắc ngày trước.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thái phi mặc dù buồn bực, thế nhưng không ngờ nữ tử này vậy mà không muốn ở lại vương phủ, nhíu mày nói: "Ngươi đã ký hôn thư với Thôi Hành Chu, cũng sắp thành lễ, không ngoan ngoãn ở lại vương phủ, đi ra ngoài ở làm gì? Còn muốn về phố bắc, ngươi có biết trạch viện phố bắc kia bị người nói thành bộ dạng gì rồi không."

Miên Đường ôn thuận nói: "Cũng không phải là về phố bắc, ta trước đến biệt viện của vương gia ở ngoại thành Chân Châu, nếu như đến thì từ nơi đó đi cũng dễ dàng một chút."

Vương phi thấy nàng chủ ý lớn như thế, thực sự không thích, nhịn không được nói: "Nhi tử của ta đích thực tự mình chủ trương quen rồi, thế nhưng ngươi thân là nữ tử, biết sắp thành tức phụ người khác, cũng không phải đơn giản như ôm trái tim nam nhân đâu! Trở thành vương phi của vương phủ, càng không phải là nữ tử tiểu môn tiểu hộ có thể tùy tiện một bước lên trời! Ta lại hỏi ngươi, ngươi đã từng quản gia chưa?"

Miên Đường suy nghĩ một chút, nói: "Cũng chưa từng quản nhà nào lớn như vương phủ..."

Vương phi một bộ hiểu rõ nói: "Ngươi tự nhiên chưa từng quản qua, ngay cả mấy thiên kim vương phủ kia cũng là từ nhỏ ngày ngày hun đúc trước mặt chủ mẫu, được nắm tay chỉ dạy mới có thể hiểu môn môn đạo đạo trong này. Ngươi cái gì cũng không học, cứ như vậy mà gả qua thì thôi đi, nhưng nếu ta đau đầu phát sốt, những chuyện này đều là ngươi quản, chẳng phải ngươi sẽ xử lý mấy chuyện vụn vặt trong vương phủ không thành hình thù gì sao? Hành Chu ngày ngày bận rộn công vụ, nếu như bảo hắn còn phải kiêm quản vương phủ... Thân thể của hắn sao trụ được?"

Nói đến cuối cùng, vương phi là thật sự cuống lên. Là mẫu thân, cho dù yếu mềm không được việc nhưng một lòng suy tính vì nhi tử cơ bản đều giống nhau.

Bà cũng không phải nhất định phải tìm một nàng dâu nhà cao cửa rộng, nữ tử như thế vênh váo tự đắc làm bà tức giận, bà cũng chịu không nổi! Cho nên người như cháu gái Liêm Bình Lan gả đến, hiểu rõ gốc gác, không thể tốt hơn nữa.

Nhưng bây giờ thấy bộ dáng vị huyện chủ mà nhi tử dẫn về, Sở thái phi biết nhi tử sẽ không lọt mắt kiểu con gái tiểu gia bích ngọc* như Liêm Bình Lan kia.

(*Tiểu gia bích ngọc: con gái rượu, con gái một)

Hơn nữa bà cũng biết Liêm gia tự có tính toán của mình, đối với nhi tử cũng không phải toàn tâm toàn ý như Liêm Sở thị nói. Nhưng đến cùng vẫn là thân thích đánh gãy xương liền gân, có mấy lời cũng không tiện bới móc quá rõ ràng.

Việc đã đến nước này, thái phi cũng cố gắng thuyết phục mình tiếp nhận người con dâu này, thế nhưng xuất thân nàng như vậy nào biết việc vặt vương phủ? Nói thật ra, ngay cả cái danh huyện chủ chắc cũng là vạn tuế nể mặt Hoài Dương vương phong thưởng cho, xem như cắm thêm mấy cọng lông phượng hoàng trên đuôi gà rừng, miễn cưỡng trang trí vẻ bề ngoài thôi.

Nàng nếu như đã sắp vào cửa, vương phi không ngăn được nhi tử của mình, thì phải dạy dỗ nữ tử này một chút. Nếu như là một người tiến bộ, sau này ra ngoài cũng không quá mất mặt vương phủ. Nếu như chỉ là dáng dấp đẹp mà lại là một người ngu dốt, vậy sau này bà còn phải hao tâm tổn trí tìm cho nhi tử mấy quý thiếp ra dáng, miễn cho vương phủ bị nữ tử xuất thân tiểu gia tiểu hộ làm loạn.

Đến cuối cùng, ý muốn xuất phủ của Miên Đường bị vương phi bác bỏ, chỉ cho người sắp xếp Miên Đường đến Phục Linh viện của vương phủ, để Miên Đường tạm thời ở đây.

Khi Miên Đường vào ở, cũng không để cho Lý ma ma đi cùng.

Trước khi nàng đến thấy bên người vương gia không có Mạc Như, hỏi vương gi mới biết chuyện Mạc Như vị thẩm vấn, còn bị đánh nữa.

Miên Đường nghĩ Lý ma ma vốn là lão ma ma sắp ra khỏi vương phủ. Cả một đời lao khổ công cao*, trước mặt thái phi tích góp được mặt mũi. Nếu như bởi vì nàng mà làm cho thái phi phàn nàn bà biết chuyện không báo, đây chẳng phải là đả thương tình nghĩa chủ tớ mấy chục năm sao?

Cho nên nàng thương lượng với Thôi Hành Chu, khi về vương phủ thì để Lý ma ma tạm thời về nhà mình thăm con cháu, nghỉ ngơi chút thời gian, miễn trở về lúc đầu sóng ngọn gió, chịu lửa giận của thái phi. Thôi Hành Chu cũng đồng ý.

Lý ma ma tự nhiên biết ý tứ Miên Đường sắp xếp như vậy, trong lòng đối với vương phi tương lai cũng là cảm động đến rơi nước mắt. Nếu không để bà về vương phủ cùng huyện chủ, là lão nô của vương phủ thật sự không có mặt mũi nào gặp mặt thái phi chẳng hay biết gì.

Bởi vì Lý ma ma tạm thời trở về nông thôn, thị nữ bên người Miên Đường cũng đơn giản, ngoại trừ Phương Hiết Bích Thảo, còn có hai tiểu nha hoàn thô sử.

Đợi khi vào Phục Linh viện, trong vương phủ còn phái đến hai đại nha hoàn cho Miên Đường. Hai nha hoàn này, một người tên là Huyễn Tuyết, một người tên là Nhạn Dung.

Nghe nói đều đã từng hầu hạ bên người thái phi, nói là đại nha hoàn, ra khỏi vương phủ thì khí chất nói là tiểu thư đều có người tin. Bộ dáng hai người này đẹp hơn so với nha hoàn bình thường nhiều, thái phi tỉ mỉ lựa chọn nha hoàn đẹp như vậy đưa đến cũng là có ý tương lai nhấc làm nha hoàn thông phòng cho nhi tử.

Người bên trong vương phủ đều hiểu quy củ, hai nha hoàn này mặc dù trong lòng xem thường vị vương phi tương lai lai lịch bất chính này, thế nhưng ngoài mặt dâng trà thi lễ, tuyệt sẽ không để cho người ta bắt bẻ được một chút.

Có điều khiến người ta vui mừng là hai nha hoàn Phương Hiết và Bích Thảo cũng là bị Lý ma ma từng câu từng chữ mắng mà thành, mặc dù bộ dáng không thể đẹp như Huyễn Tuyết và Nhạn Dung, nhưng nếu như giữ vững tinh thần, lễ nghi quy củ hầu hạ cũng làm cho người ta không bắt bẻ được khuyết điểm.

Vì thế, Huyễn Tuyết và Nhạn Dung trước mặt huyện chủ cũng có chút không xen tay được.

Chỉ có thể ra khỏi nội thất của huyện chủ, tìm chút việc để làm ở ngoại thất.

Hoài Dương vương xử lý một hồi công vụ, tản bộ đến viện của vị hôn thê, nhìn thấy nàng bên này đã sắp xếp ổn thỏa. Vừa vào phòng đã thấy Miên Đường nằm trên nhuyễn tháp đọc sách.

Lúc trước hắn sợ Miên Đường vào phủ nhàm chán, dặn dò nàng có thể đến thư phòng lấy chút sách. chỉ là vừa rồi hắn bận rộn xử lý công văn, cũng không thấy Miên Đường lấy sách gì ở trong kho sách cạnh thư phòng đến đọc.

Bây giờ hắn thấy được bìa sách, lại là "Bát Địa Quỷ Đạo" của Thẩm tướng quân tiền triều viết. Đây là sách binh pháp, bên trong là tâm đắc nhiều năm chinh chiến của vị Thẩm tướng quân kia, càng là có ví dụ rõ ràng về lợi dụng địa hình bày trận, dùng binh linh hoạt.

Hắn vốn tưởng là nàng sẽ cầm chút sách nhàn tản đến đọc, nhưng bây giờ nhìn mấy cuốn sách bên cạnh nàng, ngoại trừ chí dị địa phương, đại bộ phận đối với nữ tử mà nói đều là thư tịch binh pháp không quá thú vị.

Thôi Hành Chu nhíu mày hỏi nàng: "Này nàng cũng có thể đọc hiểu?"

Miên Đường vươn eo nói: "Cảm thấy rất thú vị, khi còn bé ở trà lâu từng nghe chuyện hành quân tác chiến của vị Thẩm tướng quân này. Đáng tiếc về sau thái hoàng cấm viết sách truyền kỳ về vị tướng quân tiền triều này, ngay cả trong trà lâu cũng không nghe thấy, bây giờ lại được bù đắp hoàn toàn trong cuốn binh thư này... Thư phòng của chàng có sách này không tính là quá tệ."

Thôi Hành Chu cười cùng nàng nằm trên nhuyễn tháp, thuận tay rút binh thư trong tay nàng, ném sang một bên nói: "Không chỉ ta có, ngay cả trong ngự thư phòng ở hoàng cung cũng có, là phòng ngừa có điêu dân nhớ đến tiền triều, mượn loạn sinh sự thôi. Có điều Thẩm tướng quân là kỳ tài dùng binh, tự nhiên là phải học tập sở trường của ông rồi.... Trên giá sách của ta còn có khổ sách có hình minh họa của Ô Long thư sinh, cuốn "Hoa dưới tường đỏ" kia của hắn ta là một bản rất khó cầu, rất nhiều tiểu thư muốn xem đều không có chỗ mua đâu, vừa hay người khác tặng ta một bộ, nàng cầm đến mà đọc."

Miên Đường nhướng mắt nhìn hắn: "Chính là Ô Long thư sinh viết phú gia công tử, thư sinh nghèo túng tư tình với tiểu thư kia sao? Chẳng lẽ ta bị chàng lừa gạt còn chưa đủ, nhất định phải đọc các loại nam tử háo sắc hắn viết lừa gạt nữ nhân như thế nào à?"

Miên Đường chắc chắn đề nghị của vị vương gia này tuyệt đối rắp tâm bất lương.

Bút mực của vị Ô Long thư sinh kia vốn đã đủ hương diễm, bộ mà Hoài Dương vương cất giữ kia lại còn là bản giới hạn có tranh minh họa! Người xem sách này đại bộ phận đều là phong lưu chi sĩ, người bình thường cũng không có được mấy thứ hương diễm lưu truyền trong hầu phủ quyền quý này.

Mà Hoài Dương vương bình thường thanh lãnh chững chạc đàng hoàng, lại có sách quý bực này, đủ thấy "Liễu Hạ Huệ" hào nhoáng bên ngoài, bên trong “nhiệt tình” vô cùng!

Thôi Hành Chu rất thích trêu chọc nàng, cười hôn lên má của nàng nói: "Chính mình xem tất nhiên không được, ta bình thường cũng không xem, có điều hai ta cùng xem lại có thể đối chiếu làm việc, cũng miễn cho nội hỏa phun trào, suy nghĩ lung tung học cái xấu đúng không?"

Miên Đường đỏ mặt đẩy hắn: "Đã lúc này rồi còn dính lại với ta, lời hôm nay của mẫu thân chàng, chàng nghe không hiểu sao? Hai ta trước khi thành hôn tuyệt đối không thể ở cùng phòng, vương phủ này người nhiều lắm miệng, chàng không câu nệ tiểu tiết cũng phải thương tiếc cho thanh danh của ta, mau mau ra ngoài đi, chàng ở trong viện này cũng quá lâu rồi."

Thôi Hành Chu trong lòng cũng biết mình trước khi thành hôn không được ăn mặn. Chỉ là sau khi bận rộn công vụ, ngẫm nghĩ uống chút canh thịt váng dầu cho đỡ thèm cũng được. Đáng tiếc gương mặt căng thẳng của Miên Đường không cho.

Hắn cũng biết lúc này phải cho Miên Đường mặt mũi trước mặt mẫu thân, cho nên cọ cọ lại ôm ôm một chút mới đứng dậy rời đi.

Sau khi vào đêm, Miên Đường đang một mình nằm ngủ. Viện của nàng cách thư phòng của Thôi Hành Chu hơi xa, có điều ở giữa là hồ, không có ngăn chắn, nàng nhìn cửa sổ nửa mở, là có thể nhìn thấy ánh nến chiếu sáng nửa căn phòng lớn trên cửa sổ bờ đối diện.

Đợi đến ngày hôm sau, thái phi cho người đến truyền lời, để Miên Đường cùng nàng dùng bữa, nhân tiện ở lại học tập xem sổ sách.

Lúc dùng bữa, Sở thái phi để ý đến dáng vẻ của Miên Đường, lại phát hiện cử chỉ của nàng nước chảy mây trôi, ưu nhã vô cùng. Sở thái phi trong lòng nhất thời cảm thấy hơi an ủi, cảm thấy cô nương này mặc dù xuất thân không tốt, nhưng cũng hẳn là khi nhà còn chưa suy tàn, học tập lễ nghi đàng hoàng.

Nhưng đợi đến khi bà cho Miên Đường chép danh mục quà tặng, không khỏi nhướng mày nói: "Chữ này của ngươi... Không dễ nhìn lắm!"

Miên Đường cười cười, thành thật nói: "Hồi bẩm thái phi, đây là chăm chỉ luyện tập, chữ ban đầu còn khó coi hơn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi