Tác giả: Ninh Ninh
Chương 103: Người thân duy nhất
Cùng lúc này hoàng đi vào đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Bà run rẩy lắp bắp định gọi người thì đã bị hắn ôm lấy bà từ phía sau, bịch miệng lại và uy hiếp.
"Nếu bà muốn chết thì cứ việc la lên!"
Hoàng hậu sợ đến mức quỵ xuống tại chỗ, hắn tranh thủ thời cơ giết luôn bà.
Hắn nhìn bà rồi nói cho bà biết vì sao bà chết.
"Người hại bà là nhà vua, nên bà muốn biết sự thật thì xuống âm phủ mà tìm người chồng của bà mà hỏi.
Không trách tôi độc ác được!"
Khi xác định được nhà vua và hoàng hậu đã chết, hắn lập tức chuồn đi, nhưng vô tình bị đám vệ sĩ phát hiện hắn lập tức bỏ chạy.
Hắn ta chui vào bụi cây gần đó gỡ lớp mặt nạ da, găng tay dính máu, dao chôn cất, rồi thản nhiên như không có việc gì xảy ra cả.
Lúc đám vệ sĩ nhìn thấy thì phát hiện đó lại chính là Thẩm Quân Minh chứ không phải là ai khác, nên khi gặp Đình Hạo bọn họ đều không nghi ngờ hắn ta.
Hắn ta còn giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra liền chặn một vệ sĩ lại hỏi.
" Có chuyện gì thế?"
"Có kẻ đột nhập ám sát nhà vua và hoàng hậu, chúng tôi đang truy bắt hắn!"
"Có biết hắn là ai không?"
" Là Trung tá Thẩm!"
"Thẩm Quân Minh sao?"
"Đúng vậy.
Không tiếp chuyện với ngài nữa, tôi phải làm nhiệm vụ nữa!"
"Được cậu đi làm việc đi!"
Hắn nhết miệng cười khinh miệt mà nói:
"Tốt lắm Thẩm Quân Minh, ngày chết của anh đã tới.
Anh chỉ là con tốt để tôi báo thù cho em gái mình thôi, chỉ có thể trách anh xui xẻo mà thôi!"
.....
Cao Trọng xem xong thì bừng bừng tức giận, kẻ thù giết cha luôn ở gần anh em họ, nhưng lại không hề hay biết.
Lại còn để Trung tá Thẩm phải chịu oan ức suốt bấy lâu nay.
Ánh mắt anh đang đổi dần sang màu đỏ, càng nhìn càng thấy sợ.
Cao Trọng gửi toàn bộ video sự việc cho Cao Vinh và Cao Ngọc.
Anh điều động lực lượng quân đi đến khu nghiên cứu bắt người.
Trước khu nghiên cứu, quân đội đã bao vay toàn bộ.
Cao Trọng từ trong xe bước ra với ánh mắt rực đỏ đầy sự câm phẫn.
Người của khu nghiên cứu không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không một ai dám bước ra bên ngoài mà đứng bên trong bàn tán.
Người số 1: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao hôm nay quân đội kéo đến đây đông như vậy?"
Người số 2: "Tôi cũng có biết được hơn gì anh đâu chứ!"
Người số 3 chen vào nói:
"Tôi nghĩ chắc là ngài Công Tước đến nên mới long trọng như vậy!"
Người số 1 lại chen vào:
"Lần trước ngài ấy đến đâu có long trọng như vậy!"
Còn mãi đang bàn tán thì giọng nói của Đình Hạo vang lên.
"Các người còn ở đây làm gì, còn không mau đi làm việc đi!"
Tất cả nhân viên điều nhanh chóng quay về làm việc của mình.
Đình Hạo cùng một vài giáo sư đi ra chào đón Cao Trọng.
"Ngài Công Tước, mời vào trong!"
Cao Trọng chẳng thèm để ý đến hắn ta, chỉ thấy anh đưa bàn tay lên bằng vai và ngón trỏ cử động nhẹ nhàng vài cái, thì những khẩu súng của những cận vệ chỉa vào Đình Hạo.
Đình Hạo vô cùng kinh ngạt liền giơ hai tay và rất bình tĩnh hỏi Cao Trọng.
"Ngài Công Tước, đây là ý gì chứ!"
Thiên Minh bước một bước lên ra lệnh cho đội cận vệ.
"Đưa hắn đi!"
Đội cận vệ tiến lên bắt Đình Hạo dẫn đi.
Lúc này Thẩm Triết cũng vừa đi ra nhìn thấy Cao Trọng đang giải Đình Hạo đi, liền lên tiếng.
"Ngài Công Tước, ngài tìm được thứ đó rồi sao?"
Cao Trọng định bước vào trong xe thì quay nhìn Thẩm Triết rồi trả lời câu hỏi của anh.
" Đúng vậy! Cậu hãy cùng theo đi!
Nói rồi Cao Trọng bước lên xe.
Thẩm Triết cũng đi Thiên Minh rời khỏi phòng nghiên cứu.
Phòng nghiên cứu bây giờ tất cả bọn họ đều không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao Đình Hạo lại bị bắt đi.
Bọn họ sẽ ra sao?
.....
Ở phòng giam tối tâm nhất, đã đặt sẵn hai chiếc ghế cho Cao Trọng và Cao Vinh, người bị xích lại ở gốc cột đối diện với hai chiếc ghế đó là Đình Hạo.
Đình Hạo vẫn thản nhiên không hề sợ hãi nhìn hai người ngồi ở vị trí trên cao mà cười lớn.
"Ha ha ha....ha"
Cao Trọng đưa mắt nhìn Thiên Minh và Đằng Phong, hai người liền lập tức đi đến chỗ Đình Hạo thay nhau đám vào bụng hắn, để hắn không thể cười nữa.
"Được rồi!" Cao Vinh bổng lên tiếng.
Cao Vinh đứng dậy bước đến gần Đình Hạo bắt lấy gương mặt của của hắn ta mà nghiến răng nghiến lợi hỏi.
" Rốt cuộc tại sao cậu lại độc ác như vậy? Tại sao lại giết cha mẹ của tôi hả? Tại sao năm đó cậu lại để chúng tôi sống, không sợ có một ngày chúng tôi tìm anh đòi món nợ này sao hả?"
Đình Hạo không nói gì mà chỉ cười sản khoái
"Ha ha ha"
Cao Vinh cũng chẳng muốn dong dài làm gì, nhìn Thu Hương ra lệnh.
"Đưa người đó vào đi!"
"Vâng, thưa ngài!"
Một lúc sau thấy Thu Hương và Hồng Trâm đưa Lâm Tuệ vào đặt ở ghế cạnh Đình Hạo.
Lâm Tuệ đã được tiêm thuốc mê và với bàn tay nghệ thuật trang điểm giống như bị hành hung xong vậy.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của Lâm Tuệ, sắc mặt của Đình Hạo bổng chốc thay đổi, nhưng rồi lại giả vờ như không biết cô là ai cũng không quan tâm đến cô nhưng trong lòng hắn hiện tại đang rất lo lắng, nóng như lửa đốt.
Những thay đổi trên gương mặt hắn làm sao vớ thể qua mặt được Cao Trọng kia chứ.
Cao Trọng đã có thể xác định được hắn và Lâm Tuệ có mối quan hệ gì đó rất thân thiết, nhưng vẫn cố tình hỏi.
"Chắc cậu biết cô ta là ai chứ?"
Hắn nhìn Lâm Tuệ một cái rồi thản nhiên trả lời.
"Đây không phải quận chúa Lâm Tuệ sao? Ngay cả em gái mình mà cũng đối đãi như vậy sao? Thật tội cho quận chúa mà hazzz...!"
"Ồ, vậy sao? Cậu ruột của Đình Hân - Đình Hạo?"
Đình Hạo vô cùng kinh ngạt chuyện này hắn đã rất cẩn thận tại sao họ lại biết được thân thế của con bé.
"Rốt cuộc ngài đang nói gì vậy? Tôi không hiểu gì cả!?"
Cao Trọng liếc Thiên Minh rồi ra lệnh.
"Nói cho hắn biết đi!"
"Vâng, thưa ngài!"
Thiên Minh đưa đoạn video lúc đó cho hắn xem, xem xong hắn không còn gì để nói nữa.
Sắt mặt hắn trở nên thất vọng mà nói.
"Năm đó lẽ ra tôi không nên tha cho hai người.
Chính vì tha cho hai người bây giờ lại là tự mình hại mình rồi!
Ha ha ha....
Đúng là quá sơ sai lầm của ta mà.
PHẢI con bé chính là cháu ruột của tôi.
Năm đó sau khi trả thù cho em gái mình tôi có chút thương tiếc hai cậu còn nhỏ nên không ra tay.
Mà lúc đó tôi lại không thể để cháu mình phải chịu khổ bên ngoài nên mới để các người nuôi dưỡng thay tôi.
Cũng chính là để các người nuôi cháu gái của kẻ thù, cảm giác khi biết được thì các người có phải là rất vui có đúng không hả?
Ha ha ha!"
#kieuthebuongbinhcuatongtai, #NinhNinh.