KIỀU THÊ BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI



Tác giả: Ninh Ninh
Chương 141: Điều bất ngờ của Dương Dương
Mộng Uyên về phòng lấy con gấu bông của mình rồi ra ngoài vẫn thấy anh vẫn đang đứng đợi mình.

Cô vội vàng chạy lại chỗ anh.
"Sao ngài không về phòng trước mà đợi tôi làm gì?"
"Không phải em nói anh đợi em một lát sao?"
"Nhưng tôi không có nói ngài phải đứng đợi bên ngoài mà, ngài có thể ở trong phòng đợi mà."
"Vẫn là nên đợi em cùng anh về phòng sẽ an toàn hơn."
"???"
Cô không hiểu ý của anh, ở đây là khách sạn mà vì sao lại không an toàn, thật là khó hiểu mà.

Hai người cùng vào trong phòng.

Cao Trọng đi tới tủ quần áo lấy một chiếc áo sơ mi trắng đưa cho cô.
"Em tắm trước đi."
"Không cần đâu ạ.


Tôi về phòng lấy đồ tắm rồi thay luôn."
Nói rồi cô để gấu bông lên giường định quay về phòng lấy quần áo thì anh giữ cô lại.
"Em mang hết đồ sang đây đi.

Đi qua đi lại sẽ không tiện.

Anh không có ý gì cả, chỉ là muốn em tiện hơn mà thôi."
"Vậy tôi về thu dọn đồ sang đây.

Sáng mai chúng ta trả lại phòng kia."
"Được."
Mộng Uyên quay về phòng dọn đồ mang sang phòng của anh.

Khi cô đi vào cũng là lúc anh vừa tắm xong đi ra.
Thấy cô kéo chiếc vali to tướng kia anh liền bước nhanh đến kéo giúp cô.
"Em mau đi tắm đi, để anh bỏ vào tủ cho em."
"Vậy tôi đi tắm đây ạ.

Cảm ơn chủ tịch."
"Vậy em có thể đổi phương thức cảm ơn khác được không? Ví dụ như là đổi cách xưng hô với anh."
Mộng Uyên im lặng không nói gì đi vào bên trong phòng tắm.

Anh biết cô vân chưa thể nào ngay lập tức đổi cách xưng hô với anh, nên anh sẽ đợi.
Nhìn mình trong chiếc gương Mộng Uyên tự nhủ.
"Có phải là mình điên rồi không? Lại đồng ý chuyển qua ở cùng một phòng với anh.

Đúng là điên thật rồi."
Bây giờ cô hối hận cũng đã muộn mất rồi.Khi tắm xong còn đang định mặt đồ vào thì mới phát hiện ra là lúc nảy vì muốn trốn cây hỏi anh nên đã chạy đi tắm, quên mang theo quần áo để thay mất rồi.
Cô dùng khăn che lại rồi hé cửa thò đầu ra nhìn xem.

Cao Trọng thấy cô thập thò ở trong phòng tắm anh liền đi lại gần hỏi.
"Sao em không ra ngoài?."
Bị anh hỏi Mộng Uyên xấu hổ chết mất, cô ngại ngùng nhìn anh.
"Tôi quên mang quần áo rồi, ngài có thể lấy giúp tôi không?."
"Được, em đợi anh.

Anh lấy giúp em."
Thật sự cô muốn tìm cái hang mà chui vào bên trong đó mà trốn đi.


Thật là mất mặt quá đi mà, đi tắm lại không mang theo quần áo.
Cao Trọng mang cho cô bộ đồ ngủ của khách sạn chuẩn bị sẵn.

Cô đưa tay ra nhận lấy.
"Cảm ơn."
Nói xong thì nhanh chóng đóng cửa lại, Cao Trọng ở bên ngoài mỉm cười.

Cô quả thật có chút thú vị.
Mộng Uyên thay xong đi ra thấy anh đang ngồi làm việc nên không làm phiền, cô lên giường ngồi bấm điện thoại.

Điện thoại thông báo tin nhắn của Dương Dương.
[Ngày mai mình và anh Thiên Trạch có một bất ngờ cho cậu.

Cậu nhớ đón nhận đó.]
[Là gì vậy? Có thể nói cho mình biết được không?]
[Bí mật.]
[Vậy mình sẽ đợi.]
Thấy cô vừa nhắn tin vừa cười, Cao Trọng liền mỉm cười.
"Em đang nói chuyện với bạn sao?"
"Dạ đúng vậy Dương Dương nói ngày mai sẽ có một bất ngờ cho tôi."
"Vậy sao?"
"Cũng trễ rồi đi ngủ thôi."
"Được."
Cao Trọng lên giường nằm xuống, cô cũng nằm cách xa anh.

Đột nhiên anh kéo lấy cô qua phía anh mà ôm lấy cô.

Cô hoảng hốt đang muốn vùng vảy thì anh vỗ vỗ lưng cô, thì thầm nói bên tai cô.
"Ngủ đi, anh chỉ muốn ôm em mà thôi.

Anh sẽ không làm gì cả."
Mộng Uyên cũng không dám nhúc nhích, vì ah ôm cô rất chặt.

Nên cô cũng đành ngoan ngoãn ở trong vòng tay của anh mà thiếp đi.
Vì anh cô nên cô nhắm mắt chứ không hề chiềm vào giấc ngủ.

Còn anh thì đây là lần đầu ôm cô ngủ, nên tim cứ thình thịch, cũng không ngủ được.


Mãi đến khi gần sáng hai người vẫn cái tư thế ôm lấy nhau ngủ một giấc đến khi trưa.
Tiếng chuông điện thoại làm cho hai người giật mình thức giấc.

Màng hình điện thoại hiện lên tên của Dương Dương.

Mộng Uyên vội nghe máy.
"Alo!"
[Cậu mau xuống sảnh đón mình đi.

Nhân viên ở đây không chịu đưa mình lên tìm cậu.]
"Được...Khoang đã cậu vừa nói gì?"
Mộng Uyên vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ trả lời, rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Dương Dương lập lại những lời vừa nảy.
[Mình và anh Thiên Trạch đang ở sảnh khách sạn của cậu.

Cậu nhanh xuống đón mình đi.]
"Được đợi mình một lát."
Mộng Uyên tắt máy, quay sang nhìn Cao Trọng mà lo lắng.

Cao Trọng nhìn cô khó hiểu hỏi.
"Sao thế?"
"Dương Dương và bác sĩ Thiên đang ở dưới sảnh đợi chúng ta."
"..."
"Tôi phải nhanh chóng dọn đồ về phòng mình.

Không thể để Dương Dương nhìn thấy tôi và ngài ở cùng một phòng được."
"Em không cần phải lo lắng như vậy.

Trước tiên chúng ta xuống xem trước đã.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi