KIỀU THÊ BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI



Cao Trọng vẫn cứ ôm khư khư Mộng Uyên trên xe không hề buông tay.

Xe cũng đã đến bệnh viện Cao Trọng không quan tâm những người đón anh ở cửa mà trực tiếp bế Mộng Uyên đi thẳng vào trong mà quát
"Gọi Thiên Trạch đến đây "
Viện trưởng lấy tay lau mồ hôi trên tráng cho người hối thúc người xem Thiên Trạch đã tới hay chưa.

Nếu còn chưa đến không chừng cái bệnh viện này sẽ phải đóng cửa mất.

Thiên Trạch liền xuất hiện làm cho tất cả bọn mừng thầm được cứu rồi.

Thiên Trạch vội vàng bước đến xem tình hình của Mộng Uyên.

Thiên Trạch vẫn không hề ngẩn đầu lên mà dùng đèn sôi mắt Mộng Uyên và xem tay chân của cô rồi hỏi Cao Trọng
" Cô ấy đã ăn gì, có biểu hiện gì lạ không"
Cao Trọng suy nghĩ rồi sực nhớ đến lúc tối cô có ăn cơm xong lại không muốn ăn trái cây nữa liệu cơm có món kị chăng
"Ăn cơm với thịt và hải sản, liệu có phải..."
Thiên Trạch cho y tá mang thuốc dị ứng đến.

Thiên Trạch quay lại nói với anh " cậu không cần quá lo lắng, có thể cô ấy thể chất kém nên không thể một lần nạp quá nhiều chất đạm nên dẫn đến dị ứng thôi"
Cùng lúc này Dương Dương cũng chạy tới hỏi " tình hình sao rồi "
Cao Trọng ủ rủ nói " có lẻ cô ấy bị dị ứng thức ăn, nhưng ổn rồi"
Dương Dương chơi với Mộng Uyên từ bé nên rất rõ tình hình trạng hiện giờ của Mộng Uyên là do gì gây nên, liền nghi ngờ hỏi Cao Trọng:
" Chủ tịch có phải Mộng Uyên đã ăn lê không?"

Vẻ mặt Cao Trọng lập tức đổi sắp " tôi nhớ lúc đó cô ấy ăn một miếng trái cây xong liền không ăn nữa"
"Mộng Uyên không ăn được lê, nếu ăn phải quá nhiều cậu ấy sẽ khó thở, sẽ ngất đi, khắp người sẽ nổi mục li ty"
" Tôi làm bác sĩ mà chưa từng nghe đến ăn lê sẽ bị dị ứng" Thiên Trạch liền xen vào nói
" Cậu ấy không phải dị ứng, mà là chứng sợ ăn lê.

Ăn trúng lê cậu ấy sẽ giống như là dị ứng mà thôi".
Dương Dương bước nhanh đến bên giường bệnh, lấy trong túi sách của mình một lọ thuốc, nhét một viên vào trong miệng Mộng Uyên.

Cao Trọng và Thiên Trạch vội vàng cản Dương Dương lại " Cô làm gì vậy?".Dương Dương cứ mặt kệ cho cho họ nói gì, cô vẫn nhét thuốc vào, ung dung nói " Mộng Uyên là bạn của tôi, tôi sẽ không hại cậu ấy".

Nghe Dương Dương nói vậy hai người liền tránh sang xem thử cô sẽ làm gì.

Một lúc sau Mộng Uyên mở mắt tỉnh dậy.

Trước sự ngạc nhiên của Cao Trọng và Thiên Trạch.

Thiên Trạch chỉ tay và Dương Dương " làm sao có thể chứ, cô cho cô ấy uống thuốc gì vậy mau đưa tôi xem".

Dương Dương chẳng thèm quan tâm đến.

Dương Dương liền ôm chầm lấy Mộng Uyên ra vẻ rất giận phụng phiệu than vản" Cậu điên rồi hả, biết đó là lê mà vẫn ăn.

Rốt cuộc cậu đã ăn hết nhiêu vậy?"
Mộng Uyên chỉ biết cười khổ " mình chỉ ăn có một miếng thôi"
"Hết nói cậu luôn, cậu hù chết tôi rồi biết chưa hả"
Mộng Uyên ủy khuất "Xin lỗi, sẽ không có lần sau"
"Còn có lần sau nữa hả"
"Dì Dương cực khổ gọt mà mình không ăn thì phụ lòng tốt dì ấy".
Dương Dương chỉ vào tráng Mộng Uyên " cậu đó, hết nói nổi cậu luôn"
Mộng Uyên đang làm nủng với Dương Dương cũng quên mất vẫn còn có Cao Trọng và Thiên Trạch ở đây.

Bổng nhiên Thiên Trạch lên tiếng phá vỡ không khí vui vẻ của hai cô.

" Nè tôi nói hai cô, đừng có ở đây mà chị chị em em nữa được không."
Dương Dương đứng bật dậy chống nạnh lên mà quát Thiên Trạch " anh là bác sĩ mà không biết bạn tôi bị gì, mà lại chữa bệnh bậy bạ.

Đồ lang bâm"
" Cô nói cái gì tôi là lang bâm sao" Thiên Trạch không thể tin, từ trước đến giờ chưa có một người dám nói anh như vậy.

Thiên Trạch định bước đến cãi với Dương Dương thì bị Cao Trọng cau mày kéo anh ta lại
"Được rồi hai người đang làm phiền người bệnh nghĩ ngơi đó"
Dương Dương nhìn Mộng Uyên đang còn yếu ớt nằm trên giường bệnh liền ghét bỏ " không thèm chấp nhất với tên bác sĩ dỏm như anh"
"Cô....." Thiên Trạch tức giận đùng đùng đi ra khỏi phòng bệnh.

Mộng Uyên lúc này không dám nhìn Cao Trọng mà cúi đầu thiều thào nói " xin lỗi chủ tịch, làm anh khó sử rồi "
Cao Trọng thấy cô khỏe lại như vậy liền trong lòng thấy vui lên.


Quên mất trách cô không nói với anh cô bị dị ứng.

Cao Trọng bất đắt dĩ lên tiếng
" Sau này em không thể ăn món gì, hoặc thích món gì phải nói cho tôi biết"
" Dạ chủ tịch.

Nhưng tôi có thể xuất viện được không? Tôi không thích mùi bệnh viện lắm"
"Được "
.....!
Sau khi xuất viện Dương Dương cũng theo cô về khuôn viên Hòa Long, Dương Dương ở lại đây một hôm tiện thể chăm sóc cho Mộng Uyên.

" Mộng Uyên, cậu có thấy chủ tịch rất ôn hòa với cậu không?"
" Có sao, mình thấy đâu có gì đâu"
" Cậu đó, trước nay chưa bao giờ quan tâm đến mấy việc này trong lòng cậu lúc nào cũng có Thiên...!Ài mà thôi đi để tôi nói cho cậu biết vậy.

Vị chủ tịch này của mình rất là lạnh lùng, phòng nhân sự của mình có rất nhiều người chỉ muốn được đến gần chủ tịch mà khó như lên trời vậy.

Anh ta còn là người mắt bệnh sợ phụ nữ, chứng ưa sạch sẽ.

Chắc mấy cái này cậu biết chứ"
"Mình chỉ biết là chủ tịch có chứng sợ phụ nữ thôi, còn mấy cái cậu mình không biết thật mà"
"Thôi được rồi cậu mau nghĩ ngơi đi, cũng khuya rồi "
"Được ngủ ngon "
Cao Trọng sau khi về nhà liền cho người dọn hết những quả lên, và căn dặn sau này không được để quả đó xuất hiện trong căn nhà này nữa.

Sáng hôm sau Mộng Uyên vẫn chưa lặn hết những mục đỏ nên đã xin nghĩ.

Dương Dương thì do công việc bận rộn nên không thể xin nghĩ ở chơi với cô.Cao Trọng hôm nay vì Mộng Uyên mà cũng không hề đi làm.

Mộng Uyên đã khỏe hẳn nên xuống bếp phụ giúp dì Dương nhặt rau.

Dì Dương cũng nhân cơ hội này liền hỏi những món cô bị ứng, không thích ăn và ghi lại vào sổ tay.

Phụ giúp dì Dương xong cô xin phép mở tivi để xem phim.

Lâu lâu được nghĩ một ngày mà chủ nhà không ở đây cô phải tận hưởng chứ.

Cao Trọng vẫn ở trong phòng giải quyết công việc, nên Mộng Uyên cứ tưởng là anh đã đi làm.

Mộng Uyên nhờ Thu Hương mua giúp mình bánh snack, cô bày ra bàn vừa ăn vừa xem phim tình cảm cùng với Thu Hương và Hồng Trâm.

Cao Trọng vừa bước ra khỏi phòng đã nghe tiếng cười của cô, liền đến xem.

Một màng trước mắt anh, Mộng Uyên bày ra một bàn snack đủ các vị, cùng ngồi xem phim với 2 vệ sĩ, cười sản khoái.

Cao Trọng mỉm cười trước những hành động của cô, cô đúng là một cô gái nghịch ngợm thế mà trước mặt anh lại không dám bộc lộ.


Cao Trọng bước đến, Thu Hương Hồng Trâm lập tức đứng bật dậy lắp ba lắp bắp "chủ tịch ".

Mộng Uyên đang bỏ miếng khoai tây vào miệng nghe 2 người họ gọi chủ tịch nên cô cũng giật mình và đứng lên quay lại chạm ngay ánh mắt của Cao Trọng đang nhìn cô.

"Chủ.....chủ tịch, tôi dọn ngay đây ạ".

Mộng Uyên liền thu dọn những món bày ra bàn.

" Không cần đâu, em cứ ăn đi.

Tôi cũng muốn thử cảm giác vừa ăn vừa xem phim " nói rồi Cao Trọng ung dung ngồi xuống, đưa tay bốc một miếng bánh đưa vào miệng.

Cao Trọng định bốc miếng thứ 2 thì thấy Mộng Uyên và 2 vệ sĩ cứ nhìn anh " Em không xem phim nữa à"
Mộng Uyên hồi tỉnh " dạ xem chứ " rồi ngồi xuống.

Cô nhìn sang phía Thu Hương thì thì họ đã chuồn đi từ lúc nào rồi.

Nên cô đành ngồi xem với Cao Trọng.

Mộng Uyên cảm thấy xấu hổ, trong cho tập phim mau hết để cô trốn đi thật nhanh.

Trong thấy biểu cảm của cô, không biết vì sao Cao Trọng cảm thấy vui, mà muốn ghẹo cô.

" Em thật lớn mật, bày phòng khách của tôi thành như vậy "
" Xem xong tôi sẽ dọn dẹp ngay ạ"
" Tôi chỉ đùa thôi, không cần lo lắng.

Sau này em có xem đây như nhà mình, muốn làm gì thì cứ làm không sao cả"
" chủ tịch nói thật không ạ"
"Em không tin tôi"
"Không có, cảm ơn chủ tịch "
Cao Trọng nào thấy được nụ cười gian xảo của cô.

Trong lòng Mộng Uyên lúc này rất vui, cô sẽ cải tạo nơi này khiến cho vị chủ tịch này của mình phải thán phục.

Sắp đến sẽ có những trò nghịch ngợm của cô, khó ai mà lường trước được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi