KIỀU THÊ BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI



Mộng Uyên đang cảm thấy thật là lạ, vì sao phải là cô thì anh mới không phát bệnh kia chứ.

Có biết bao nhiêu người kia mà.

Mộng Uyên diều Thu Hương, nhưng Cao Trọng lại cứ đứng đó không đi, cô quay lại nhìn anh
"Tôi cũng muốn được em diều.

Tôi đi không nổi"
Mộng Uyên bật cười với tính khí trẻ con của Cao Trọng "Nhưng Thu Hương bị thương nặng, lại là con gái nữa.

Chủ tịch có thể...!qua đây dựa vào vai tôi được không "
"Vậy còn được"
Mộng Uyên vừa phải diều Thu Hương, vừa phải cho Cao Trọng dựa vào, nên sức nặng rất lớn không thể đi nhanh được.


Đi được vài bước thì Mộng Uyên dẫm phải thứ gì đó mà trượt chân té.

Hai người bên cạnh cũng té theo, Cao Trọng vội vàng đứng dậy đỡ Mộng Uyên dậy.

" Em không sao chứ"
"Dạ không sao, nhưng hình như bị trặc chân rồi "
Cao Trọng vòng qua bế Mộng Uyên lên " chúng ta ra ngoài"
"Còn Thu Hương "
" Cô ấy có thể đi được"
Cao Trọng trực tiếp bế Mộng Uyên đi ra khỏi tầng hầm, bên ngoài tất cả mọi người đều sốt ruột lo lắng.

Trong thấy Cao Trọng bế Mộng Uyên ra ngoài bọn họ lại càng lo lắng hơn.

Cao Vinh bước nhanh đến hỏi
"Cô ấy làm sao vậy"
"Chỉ trật chân thôi "
Mộng Uyên thấy Cao Trọng không nhắc đến Thu Hương liền lên tiếng
"Quốc vương, Thu Hương cô ấy vẫn còn bên trong "
Cao Vinh liền cho người vào trong đưa Thu Hương ra.

Cao Trọng ôm Mộng Uyên lệnh cho quản gia "Gọi người tới kiểm tra xem, chân cô ấy đang sưng lên".

Nói rồi ôm Mộng Uyên hướng về phòng không quan tâm đến những người còn lại.

Cao Vinh đang đang tức giận chỉ vào anh mà nói với quản gia " Nó đây là ý hả? Tôi quan tâm nó mà, mà nó lại như vậy ".

Bạn có biết trang truyện -- ТгumTruуeЛ .vИ --
Quản gia mỉm cười " Ngài ấy đã tìm được người muốn bảo vệ rồi ạ.


Quốc vương cần quá lo lắng cho ngài ấy nữa"
"Ông nói đúng, xem ra sắp tới phải tốt với cô em dâu này.

Chắc chỉ có cô bé đó mới trị được tính khí ngang ngạnh của nó"
"Vâng"
......!
Mộng Uyên được Cao Trọng bế, đặt trên ghế sofa, anh ngồi xuống nhẹ nhàng tháo giày ra khỏi chân cho cô.

Bởi vì sưng hơi to nên có hơi đâu, Mộng Uyên cắn răng mà không hề than nữa lời, nước mắt cũng vì thế mà tuông ra.

Cao Trọng ngước lên nhìn thấy cô chảy nước mắt liền cảm thấy chua xót "đau lắm phải không"
Mộng Uyên không trả lời mà chỉ gật đầu lia lịa.

Cao Trọng đau lòng rồi, ngồi xuống dùng thuốc giảm đâu xịt vào chân của cô, để giúp cô giảm bớt cơn đau.

Quản gia bước vào trong thấy cảnh tượng thân thiết của hai người, liền lui lại không tiến vào nữa, chỉ sợ phá đám không khí của thân mật của họ.

Cao Vinh cho người chuẩn bị bữa tối, phòng ngủ cho Mộng Uyên.

Cao Vinh muốn quan sát thái độ của Cao Trọng đối với cô.

Khi bác sĩ đã kiểm tra xong cho Mộng Uyên, Cao Trọng bế cô định về nhà anh.

Cao Vinh thấy vậy liền cười nói với anh
" Cô ấy đang bị thương, hay là ở đây dưỡng thương vài hôm đi.

Chỗ em toàn là nam không tiện chăm sóc cô ấy"

Mộng Uyên cũng gật đầu đồng ý, nhưng Cao Trọng lại không muốn.

Bởi vì Mộng Uyên đã đồng ý nên anh đành ở lại.

Buổi tối cả ba người ngồi dùng bữa cùng nhau.

Mộng Uyên sợ trong bữa ăn họ có truyền thống không nói chuyện nên cứ cấm cúi mà ăn.

Cao Vinh thấy cô không nói gì liền mỉm cười hiền từ hỏi: "Có hợp khẩu vị không?"
Mộng Uyên dừng lại đáp " Dạ rất ngon thưa đức vua"
"Đều là người nhà không cần khách khí như vậy, gọi tôi là Cao Vinh được rồi, nếu muốn thân mật hơn có thể gọi một tiếng anh chồng thế nào"
Nghe đến chứ anh chồng Mộng Uyên liền bị sặc.

Cao Trọng buông đũa xuống liếc Cao Vinh một cái rồi vòng qua vỗ vỗ lưng cho cô.

Mộng Uyên liền ra hiệu với anh là mình không sao.

Cao Trọng đưa ly nước đến trước mặt cho cô rồi nhẹ nhàng nói " Kệ anh ấy đi, em không cần quan tâm anh ấy làm gì"
Cao Vinh ấm ức " Anh.....anh là anh trai em đó"
Cao Trọng không thèm quan tâm quay lại vị trí ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Mộng Uyên cười một cái ái ngại với Cao Vinh rồi cũng cuối đầu ăn cơm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi