KIỀU THÊ BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI



Hôm nay Cao Trọng cố tình ăn mặc như vậy, để xem phản ứng của Mộng Uyên thế nhưng cô lại chẳng mảy may quan tâm đến, còn thản nhiên như không vậy.

Buổi trưa Mộng Uyên như thường lệ đến văn phòng của Cao Trọng cùng ăn cơm.

Lúc ăn cơm Mộng Uyên cũng không có nói gì, anh càng tức nên lên tiếng hỏi.

"Hôm nay em thấy tôi mặc áo này không đẹp sao?"
"Rất đẹp mà, nhìn rất cá tính, đẹp trai mà"
Cao Trọng nghe cô nói vậy trong lòng có chút vui hơn.

"Vậy tại sao em không cùng với bọn họ..."
Mộng Uyên biết anh muốn nói gì liền thản nhiên như không mà trả lời.

"Bọn họ là lầm nhìn thấy ngài ăn mặc như vậy, còn tôi đã thấy qua rồi nên đương nhiên không xem cũng biết là đẹp rồi.

Với lại tôi nhìn ngài mặc lần đầu cũng có phản ứng giống bọn họ mà."

"Em nói cũng đúng.

Vậy sau này tôi sẽ để em là người ngấm trước có được không?"
Mộng Uyên không có trả lời mà mỉm cười dịu dàng, hàm ý là tôi đồng ý.

"À đúng rồi, lát nữa tôi có một cuộc họp.

Nên em cứ ở đây nghĩ ngơi đi"
"Dạ cảm ơn chủ tịch!"
"Không cần suốt ngày cảm ơn tôi đâu, em cứ tự nhiên đi, không phải em nói xem tôi là bạn sao?!"
"Dạ được."
Ăn xong Mộng Uyên đi vào nghĩ của anh để nghĩ ngơi một lát.

Cao Trọng trước khi đi hợp đã dặn dò Thiên Minh khi nào gần đến giờ gọi cô dậy và không được làm phiền cô nghĩ ngơi.

Trong cuộc hợp báo cáo tài chính, báo cáo thị trường đều bị Cao Trọng mắng đến tác nước, còn báo cáo của phòng IT anh lại không nói gì mà cho qua, vì đây là anh giúp cô làm nên không cần xem lại nữa.

Trưởng phòng của các phòng đều đổ mồ hôi hột nhưng trưởng phòng của cô lại được cho qua một cách dể dàng.

Nên khi về ông ta khen cô có tiến bộ.

Mộng Uyên chỉ mỉm cười và gật đầu với ông.

Sau đó cầm di động lên gửi một tin nhắn cho Cao Trọng.

[ Cảm ơn báo cáo của ngài.

Trưởng phòng của tôi rất hài lòng.

].

Cao Trọng cầm điện thoại mà cười nhẹ nhàng, trả lời tin nhắn của cô.


[ Vậy thì tốt].

Thư ký Hà đi hơp về liền kể cho Thiên Minh nghe.

"Trợ lý Thiên, có việc này tôi rất thắc mắt, muốn hỏi anh một lát."
"Có gì cậu cứ nói thử xem"
"Lúc nãy phòng IT trình bày báo cáo, nhìn phong cách đó tôi có cảm giác rất giống phong cách của ngài chủ tịch.

Anh nói xem có lạ không?"
"Không lạ đâu, là chủ tịch giúp cô Mộng Uyên làm đó"
"Vậy là linh cảm của tôi là đúng rồi ".

Thiên Minh liền thầm nói trong lòng.

[ Chủ tịch nhà chúng ta sắp thành kẻ thê nô rồi.

Hazzz, thật sự không biết cuộc sống sắp tới của chúng ta sắp được thăng hoa hay xuống địa ngục đây].

Bởi vì sự an toàn của Mộng Uyên nên hằng ngày Thu Hương và Hồng Trâm đều đưa đón cô đi đi về về, nhiều đồng nghiệp của cô trông thấy mà sinh ra đố kỵ, muốn làm thân với cô.

Có một cô gái phòng tài chính gọi Mộng Uyên.

"Mộng Uyên đợi tôi với!"
Mộng Uyên quay lại nhìn thấy một gái không hề quen biết đang gọi mình, nên cũng dừng lại một chút xem cô ta muốn nói gì.

"Cô biết tôi sao?"
"Cô thường sang phòng của chúng tôi tìm cô bạn tên Dương Dương nên tôi biết cô.

Tôi tên là Quế Chi."
"Cô tìm tôi có việc gì không?"
"Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi ngày nào cũng thấy hai cô gái kia đến đón cô, họ là gì của cô thế?"

"Họ là bạn của tôi, bọn sẵn đường đi làm nên cho tôi có giang mà thôi "
"Ồ thì ra vậy.

Thôi cô nhanh về đi họ đang đợi cô kìa."
"Được vậy tôi về trước đây.

Tạm biệt!."
"Tạm biệt ".

Trên xe, Thu Hương nhắc nhở Mộng Uyên.

"Cô gái vừa rồi là bạn của cô sao?"
"Không phải, cô ấy ở phòng tài chính.

Vì lúc trước tôi hay sang phòng gần đó tìm Dương Dương nên biết tôi mà thôi."
"Cô nên cẩn thận, tôi thấy cô gái đó dường như không có ý gì tốt với cô."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý!"
"Đúng rồi, chủ tịch bảo bắt đầu từ hôm nay sẽ để cho chúng tôi đưa đón cô.

Hiện tại là có tên tội phạm đang rình rập nên cô nhất định phải 24/24 đều ở trong tầm mắt của chúng tôi."
Mộng Uyên cảm thấy tên tội phạm này có vẻ rất nghiêm trọng.

"Hắn đáng sợ như vậy sao?"
"Đúng vậy"
"Được vậy sau này làm phiền hai cô rồi"
"Đó là nhiệm vụ của chúng tôi, cô không cần khách sáo.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi