Lúc trên xe Mộng Uyên chợt nhớ ra một vấn đề nên hỏi Thu Hương.
"Đúng rồi, lúc ở trong trung tâm mua sắm tôi có gặp bác sĩ Thiên.
Nhưng mà sao anh ấy lại biết được tôi có đen thế?"
"Cô không cần phải ngạt nhiên, để đề phòng những việc như hôm nay chủ tịch đãnói với tất cả trung tâm mua sắm ở khắp thành phố này.
Nên bác sĩ Thiên biết cũng là bình thường thôi ạ.!"
Tuy Thu Hương đã giải thích nhưng Mộng Uyên vẫn nữa hiểu nữa không.
Nhưng cô cũng không muốn quan tâm nên cũng không hỏi nữa.
Mà chỉ mỉm cười rồi gật đầu.
"À, thì ra là vậy!"
Dương Dương ngồi bên cạnh mà nhìn cô cười khúc khích.
"Cậu cười cái gì chứ?"
Dương Dương liền cười thành tiếng trêu chọc cô.
"Ha ha ha, vậy cho hỏi cậu có hiểu được hàm ý sâu xa mà Thu Hương nói không?"
"Hàm ý gì hả? Làm gì có hàm ý nào??"
Dương Dương ôm lấy mặt Mộng Uyên xoay sang đối diện mặt mình, xoay xoay, lắc lắc, kiểm tra.
Mộng Uyên khó chịu liền kéo hai tay cô xuống rồi tức giận hỏi:
"Cậu làm gì thế!"
"Mình đang kiểm tra xem não của cậu có thật sự là bị rồi không? Hàm ý rõ ràng như vậy còn gì?"
"Hàm ý gì chứ!"
"Thẻ đen đó không phải ai muốn có là có được, vả lại cả thành phố này chỉ có 10 chiếc thẻ.
Vậy mà cậu lại có một rất dể dàng, không tốn bất kỳ công sức.
Điều đó chứng minh người ta đang âm thầm quan tâm đến cậu đó biết chưa hả?.
Cậu lại còn không hiểu tâm tư của người ta nưa, hazzz, thật sự là buồn cho ai kia quá mà."
"Cậu nói thật à, mình tưởng thẻ đen này chỉ cần giàu, đều có thể có được kia mà"
"Đúng vậy, chỉ cần giàu là sẽ có được.
Nhưng mà cậu xem kỹ lại xem thẻ của cậu có gì khác với họ hả?"
Mộng Uyên mở túi lấy chiếc thẻ ra xem tới xem lui rồi nói.
"Mình thấy có khác chỗ nào đâu?"
Dương Dương ôm lấy mặt của mình mà lo lắng cho cô, có phải cô ngốc thật rồi không?.
Dương Dương cầm lấy cái thẻ.
"Cậu xem nhé, nếu là thẻ đen bình thường thì nó rất là đơn giản không xó cầu kỳ.
Nhưng cậu xem thẻ của cậu được mạ thêm vàng xung quanh thẻ, chữ VIP được lắp bằng kim cương nên sẽ ống ánh hơn thẻ thường, chỉ cần những cái này là đã chứng tỏ cậu là người quyền lực thế nào ở trung tâm mua sắm rồi.
Đã hiểu chưa cậu thật sự ngốc rồi sao mà không nhận ra vậy hả?"
"Trước, trước nay mình chưa bao giờ thấy qua thẻ đen nên mình cứ nghĩ nó đều như nhau thôi, nếu nói như cậu thì chiếc thẻ này quá đắt, mình nhất định sẽ trả lại cho chủ tịch."
Dương Dương quên mất trước nay cô cũng chưa hề thấy qua, nhưng có lần có một người bạn đúng lúc kể cho cô nghe việc này nên cô mới biết.
Mộng Uyên cũng giống cô chưa từng thấy qua nên, luôn nghĩ đơn giản, bây giờ Mộng Uyên đã biết thì liệu cô có Cao Trọng diệt khẩu vì lắm lời không nữa.
Cô phải tìm cớ rời nhà anh càng sớm càng tốt, nếu không cô toi thật rồi.
Dương Dương đột nhiên nhìn Mộng Uyên cười rồi nói.
"Mộng Uyên, ngày kia mình sẽ chuyển sang nhà mới nhé, mình phải sắp xếp đồ nữa, cậu cũng thấy mà hiện tại không biết còn thiếu thứ gì nữa.
Nên mình sẽ không tiếp tục ở tạm chỗ cậu nữa."
"Sao đột ngột vậy? Cậu nỡ lòng nào bỏ mình ở một mình hả? Hay cậu ở lại đi, mình với cậu 1 phòng, mình sẽ xin phép chủ tịch giúp cậu"
"Không cần đâu, mình thích tự do hơn.
Ở đó mình sẽ phát điên mất."
"Ồ được rồi!" Mộng Uyên có chút buồn bả.
Mộng Uyên về đến nhà liền giúp Dương Dương dọn hành lý.
Ngày mai Dương Dương sẽ chuyển đi cô cảm thấy căn phòng sẽ còn mình cô nên cảm giác thấy không quen.
"Được rồi, mình chỉ là ở tạm vài hôm thôi.
Chứ đâu ở luôn được.
Mình cũng gặp được cậu mà, không phải buồn"
" Mình biết, mình cũng muốn chuyển ra ở cùng cậu!"
"Được rồi, nhưng mình ở cách đây cũng không xa mà, nhớ mình thì có thể qua thăm mình.
Cậu cứ bám riết mình thì còn anh trai nào dám theo đuổi mình nữa chứ!"
"Oh, được rồi!"
Hai người vui vẻ trò chuyện với nhau.
Cao Trọng ở một nơi nào đó đang dùng ánh mắt chết chốc nhìn người con gái hôm nay dám làm cho mất mặt ở trung tâm mua sắm.
Cô sợ hãi trước ánh mắt của Cao Trọng, dù cho có vang xin cũng vô ích mà thôi.
Bởi vì cô lại dám đụng đến người của anh, thì chỉ có thể chết mà thôi.
Cao Trọng đã rời đi rất lâu rồi, cũng nên trở về thôi.
Anh cho người sắp xếp một chút muốn cho Mộng Uyên bắt ngờ.
Dương Dương chuyển về nhà mới đã được hai hôm, nhưng Mộng Uyên cảm thấy như là rất lâu vậy..