Sau khi đã chuẩn bị xong, Mộng Uyên đang còn định gọi Cao Trọng xuống cùng ăn, thì đã thấy anh bước tới.
"Chủ tịch, ăn cơm thôi!"
Cao Trọng gõ vào trán cô rồi nói.
"Đồ tham ăn!"
Mộng Uyên lè lưỡi, chu môi với anh.
Quả thật anh cũng bất lực trước hành động của cô, nhưng vẫn cứ thế mà nuông chiều không có lý do.
Anh nhìn trên bàn ăn một nồi lẩu to, liền chau mày.
" Hôm nay là ai nấu món này?"
Dì Dương liền bước lên nói.
"Là tôi nấu thưa cậu chủ!"
"Cô ấy không ăn cay, dì không biết sao?"
Mộng Uyên nghe anh hỏi liền lên tiếng trả lời thay cho dì Dương.
"Không có cay đâu chủ tịch, chỉ là tôi lỡ cho quá nhiều xì dầu vào thôi ạ!"
Cao Trọng cũng không nói thêm lời nào nữa, kéo ghế ngồi xuống.
Mộng Uyên cũng vòng qua bên đối diện anh ngồi xuống.
Động tác bỏ từng thứ vào bên trong nồi lẩu rất thuần thục.
Cao Trọng hỏi cô.
"Có vẻ em thường xuyên ăn món này phải không?"
"Dạ, đúng vậy.
Thường cuối tuần tôi với bạn tôi hay đi ăn món này.
Vì hai chúng tôi đều rất thích!"
"Vậy sao? Vậy tôi phải nếm thử xem sao, có ngon như em nói không?"
"Vậy ngài mau thử xem"
Mộng Uyên gắp cho anh một ít thịt và rau, rồi trong chờ vào kết quả.
Cao Trọng được cô gắp liền đưa lên miệng ăn thử, gật đầu.
" Cũng khá là ngon!"
"Tôi đã nói rồi mà! Ngài mau ăn thêm đi!"
"Được, em cũng mau ăn đi"
Mộng Uyên liền vui vẻ ăn, nhìn cô ăn rất ngon.
Cao Trọng thật sự rất muốn cười vì bây giờ trong mắt cô chỉ có cái nồi lẩu trên bàn mà thôi, cứ như sợ ai tranh mất đồ ăn của cô vậy.
"Ăn từ từ thôi tôi không có dành với em!"
Mộng Uyên lúc này chợt nhớ ra là cô đang ăn cùng với Cao Trọng chứ không phải là Dương Dương, lập tức mỉm cười với anh rồi ăn từ lại.
Cao Trọng lắc đầu, tiếp tục ăn.
Nhớ đến việc lúc nảy liền hỏi cô.
"Em không thắc mắc lúc chiều những người đó là ai sao? Em không tò mò muốn hỏi sao?"
Mộng Uyên dừng nhai suy nghĩ mất vài giây rồi mới trả lời anh.
" Tôi và họ không có quen biết, họ cũng không quen biết tôi.
Nên tôi cũng không quan tâm họ là ai, mà chỉ biết họ là khách của ngài thế thôi!"
Cao Trọng gật gù, rồi nói với cô.
"Vậy nếu như tôi và họ bàn chính sự của đất nước em cũng không quan tâm sao?"
Cô thản nhiên trả lời anh.
"Không quan tâm.
Tôi không rảnh rỗi quan tâm những chuyện đó.
Tôi chỉ quan tâm là ngày mai tôi còn có thể được ăn no không mà thôi!"
Cao Trọng mỉm cười, cô quả thật khác với những cô gái khác.
Trong mắt của cô chỉ cần có đồ ăn ngon là mãn nguyện, không đòi hỏi, không quan tâm người khác là ai, chỉ cần đối tốt với cô thì cô sẽ đối tốt lại với họ.
Cô là người đơn thuần, lương thiện.
Sau khi ăn xong Cao Trọng về phòng làm việc, Mộng Uyên thì lén la lén lúc vào phòng nghĩ của người giúp việc cứ như là đang làm chuyện gì đó bí mật.
Bên trong phòng mọi người đang đợi cô đến để xem phim, bởi vì Cao Trọng đã trở về tất cả bọn họ đều không được lẳng vảng trước mặt anh, cũng không được sử dụng tivi ở nhà chính xem nữa.
Đành tập trung ở đây cùng nhau xem.
Cao Trọng từ camera giám sát trong thấy cô cứ thập thò, liền gọi Đằng Phong xem cô đang làm gì.
Sau khi nghe Đằng Phong báo cáo lại anh cảm thấy dường như tất cả mọi người trong nhà đã bị cô mua chuột vậy.
Anh chỉ đi có một tuần hơn mà căn nhà này đã thay đổi hoàn toàn.
Cao Trọng cũng vì không muốn cô lén lúc như vậy, nên đã đặt ra một số quy tắt cho cô.
Thứ nhất, là từ khoảng 6 giờ đến 10 giờ tối cô có thể sử dụng phòng khách tùy ý, sau giờ đó bắt buộc phải nghĩ ngơi.
Thứ hai, nếu cô muốn ăn bất kỳ món gì thì đều có báo dì Dương chuẩn bị cho cô, nhưng vẫn phải đảm bảo đầy đủ dinh dưỡng.
Thứ ba, khi muốn đi bất kỳ nơi nào đều phải thông báo cho anh biết.
Mộng Uyên cảm thấy những quy định anh đặt ra cũng có lợi cho cô nên liền đồng ý với anh.
Nhưng cô lại không thấy được nụ cười gian xảo trên gương mặt anh.
Đây quả là một cái bẫy do anh bày ra chỉ đợi cô chui vào nữa thôi.
[...]
Đã hơn một tuần anh chưa hề đến công ty làm cho tất cả nhân viên cảm thấy không có áp lực, nhưng hôm nay anh lại bắt đầu trở lại mọi người lại bắt cảm thấy không khí có chút ngột ngạt rồi.
Mới sáng sớm trưởng phòng của Mộng Uyên đã bị Cao Trọng gọi lên gặp riêng mãi đến giờ trưa vẫn không thấy quay về.
Mộng Uyên lại không dám lên văn phòng của anh sợ sẽ bị phát hiện.
Cô liền gửi cho anh một nhắn.
[Chủ tịch, tôi đi ăn với bạn.
Ngài không cần đợi tôi.].
Một lúc sau cô nhận được tin nhắn xác thực của liền cầm túi đi xuống tầng chờ Dương Dương rồi cùng nhau đi ăn.
Hai người đi ăn rất vui vẻ, dường như sức sống trong người Mộng Uyên đã bắt đầu trỗi dậy rồi.
Lúc trước khi Dương Dương về quê một thời gian, cô rất buồn không có một ai muốn đi ăn cùng cô cả, nên đành ăn cùng với chủ tịch cao cao tại thượng kia.
Cao Trọng vì bận rộn bàn một số việc việc cơ mật nên cũng không thể cùng cô ăn cơm.
Đến khi giải quyết xong công việc thì đã đến giờ làm của buổi chiều rồi.
Anh vì mệt mỏi cũng không hề ăn cơm.
Đến khi chiều tối về đến nhà, anh mới cảm thấy là bụng anh đang réo lên vì đói.
Vừa bước vào trong phòng ăn nhìn thấy Mộng Uyên mỉm cười, mọi mệt mỏi đều tan biến cả..