Đúng 7:00 mọi người đều có mặt tại khu dữ liệu.
Mộng Uyên và các đồng nghiệp được dẫn vào bên trong.
Nơi này giống như một cổ máy khổng lồ, có rất nhiều người đang làm việc ở đây.
Khi ra vào sẽ được kiểm tra rất kỹ lưỡng, chỉ sợ họ mang một tài liệu ra bên sẽ nguy mất.
Mộng Uyên và các đồng nghiệp ngồi vào vị trí đã được định sẵn, được giao nhiệm vụ phục hồi một tài liệu quan trọng đã mất 10 năm rồi.
Nên tất cả đều phải ký tên vào giấy không được truyền tin tức này ra bên ngoài, nếu không thì cả gia đình những người ngồi ở đây đều không thể sống sót.
Nếu họ không ký thì sẽ bắt buộc không được ở lại.
Mộng Uyên và các đồng nghiệp cũng suy nghĩ cho gia đình nên có chút do dự, vì đây là việc cực kỳ cơ mật nên không thể để lộ ra bên ngoài.
Một đồng nghiệp xin rút lui, anh ta sẽ không tham gia nữa, được đưa ra về ngay lập tức.
Chỉ còn lại sáu người trong đó có Mộng Uyên vẫn đang suy nghĩ.
Một lúc sau Mộng Uyên đứng dậy nói:
"Tôi đồng ý ký vào!"
Tất cả mọi người ở đây đều vô cùng sửng sốt trước lời nói của cô.
Một cô gái lại dám đồng ý với thử thách mà Công Tước đưa ra.
Quả thật cô rất khác với những người đồng nghiệp đang ngồi đây.
Một đồng nghiệp kéo tay cô hỏi nhỏ:
" Cô điên rồi sao Mộng Uyên, nếu có gì chúng ta sẽ luyên lụy đến người nhà đó."
Mộng Uyên thản nhiên như không nói:
"Tôi chỉ cần làm tốt việc được giao thôi, những việc khác tôi quan tâm cũng không nói với bất kỳ ai, thì người nhà của vẫn mạnh khỏe an vui mà sống, thì sợ gì chứ!"
Bọn họ nghe cô nói như vậy quả thật rất hợp lý, nên từng người ở đây nghĩ cô là con gái có thể nghĩ cũng có thể làm, thì tại sao họ là nam mà không một cô gái.
Tất cả đều đồng ý và tự nguyện ký tên vào.
Một màng đặt sắt vừa rồi đều lọt vào trong tầm mắt của Cao Trọng.
[ Đúng là người phụ nữ của mình, rất gan dạ.
Tốt lắm tôi nhất định phải có được trái tim của em].
Những thuộc hạ đi theo anh nhiều năm chưa bao giờ thấy anh cười vui vẻ như lúc này, cũng làm cho bọn họ an tâm hơn vì sự thay đổi của anh.
Sau khi ký tên vào tất cả mọi người đều được giao nhiệm vụ và bắt đầu công việc của mình.
Vì phần khôi phục dữ liệu đã mất nhiều năm này cần có đội ngũ giỏi,nhưng Mộng Uyên thì không giỏi lắm, nhưng cũng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Buổi trưa, tất cả mọi người đều vẫn rất hăng hái với công việc nên tất cả đều không một ai quan tâm đến việc ăn uống.
Cao Trọng thấy vậy cũng đau lòng cho cô nên bảo người mang cơm cho tất cả bọn họ nhưng không được làm ảnh hưởng đến công việc của họ.
Nhưng có vẻ như mọi người đều không một ai màng đến việc ăn uống, Cao Trọng lo lắng sợ cô sẽ ngã bệnh liền tự mình vào bên trong phòng làm việc của họ, giả vờ ho "hưm hừm " tất cả bọn họ đều quay lại nhìn thấy anh liền lập tức đứng dậy.
"Mọi người vẫn có nhiều thời gian, nên không cần phải bỏ bữa như vậy.
Lương thực cũng không thể lãng phí!"
Mọi người đều nhìn xuống bên cạnh phần cơm đã được ai đó mang đến để bên cạnh họ từ lúc nào mà không hề hay biết.
Mọi người đều nhìn nhau đồng thanh nói:
"Vâng chủ tịch! Chúng tôi sẽ không để lãng phí một hạt cơm nào."
"Được, vậy mọi người tiếp tục làm việc đi.
Không quấy rầy nữa"
Nói xong Cao Trọng quay lưng rời khỏi để họ có không gian riêng tư thoải mái ăn uống.
Thật ra họ có ăn uống đầy đủ hay không thì đều không liên quan đến anh, điều anh quan tâm là Mộng Uyên cũng bỏ bữa nên anh lo lắng mà thôi.
Mọi người vừa ăn vừa làm việc ăn trưa, một kiểu ăn bận rộn thường thấy của những người lập trình viên.
Ngay lúc này Cao Trọng có chút hối hận để cô tham gia vào việc này, nếu để cô ở công ty sẽ không đau lòng như bây giờ.
....!
Mải mê với công việc, bên trong lại không nhìn thấy bên ngoài nên không ai biết bây giờ là giờ nào, vẫn cậm cụi làm việc.
Cao Trọng nhìn đồng hồ đã 8:00 tối rồi.
Anh tiến vào bên trong phòng quan sát rồi lên tiếng.
"Mọi người vất vả rồi, bây giờ cũng đã muộn rồi mau về nghĩ ngơi đi.
Ngày mai lại tiếp tục, tôi không muốn mới có một ngày đã có người mệt mỏi!"
"Vâng cảm ơn chủ tịch quan tâm!"
Mọi người cũng đồng loạt đứng dậy, qua nhân viên kiểm tra xong rồi về phòng để nghĩ ngơi.
Một ngày vất vả cuối cùng đã được trở về với chiếc giường ấm áp.
Mộng Uyên sau khi tắm xong liền leo lên giường của mình.
Cao Trọng cũng từ ngoài đi vào đúng lúc trong thấy cô đang leo lên giường, liền quan tâm hỏi.
"Hôm nay em có mệt không?"
Mộng Uyên quay lại nhìn anh rồi trả lời
"Cũng không mệt lắm!"
"Vậy em có muốn ăn bánh kem dâu không?"
Hai mắt cô tròn xoe ngạt nhiên hỏi
"Ở đây có bánh kem dâu sao?"
"Không có, nhưng dì Dương có gửi đến, ở trong tủ lạnh!"
Mộng Uyên nhanh chóng leo xuống chạy đến tủ lạnh mở ra xem.
Cô "wooa" trong vui sướng, bên trong để một bánh kem trái cây rất to, lại là những vị cô thích.
Mộng Uyên lấy hai cái nhỏ ra đi lại chỗ anh, đưa đến trước mặt anh.
"Cảm ơn chủ tịch! Ngài ăn cùng tôi đi!"
"Em thích là được, tôi không ăn đồ ngọt!"
"Oh, ngon như vậy mà một mình sẽ buồn lắm.
Hay ngài ăn một chút thôi!"
Sợ cô buồn nên Cao Trọng đã đồng ý.
"Được, nhưng đợi tôi tắm trước đã!"
"Vâng.
Vậy ngài mau đi tắm đi!".