KIỀU THÊ KHÓ DỖ

Đoạn thời gian kế tiếp, bảo bảo học xong đều chạy đến chỗ mẫu phi. Rốt cuộc đến ngày thứ ba, khi cảm nhận được thai động, tiểu gia hỏa vui vẻ rạo rực nói: "Nhất định là cái chân nhỏ vừa đạp, có sức lực như vậy khẳng định là đệ đệ."

Thấy tiểu gia hỏa còn nhớ thương tiểu đệ đệ, Lương Y Đồng không khỏi bật cười lắc đầu. Biết là mẫu phi thích tiểu nữ oa hơn, bảo bảo vội vàng bồi thêm một câu, "Cũng có thể là muội muội."

Tiểu gia hỏa tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại vô cùng săn sóc, Lương Y Đồng không nhịn được mà hôn khuôn mặt nhỏ một cái, cười nói: "Bảo bảo thật ngoan, về sau nhất định sẽ là ca ca tốt."

Khuôn mặt nhỏ của bảo bảo đỏ lên, trong lòng cũng rất vui vẻ, nhưng vẫn bưng kín má, "Con không phải là tiểu bảo bảo, mẫu phi không được hôn con nữa."

Tiểu gia hỏa học quy củ càng nhiều thì càng nghiêm trang hơn, hiện giờ nào còn bộ dáng hoạt bát ngây thơ khi đi ra ngoài du ngoạn nữa. Ngược lại là giống một phu tử, nhưng vì tuổi còn nhỏ, mỗi lần nói ra lời như vậy đều khiến thấy thú vị, Lương Y Đồng cong cong môi, xoa đầu nhỏ của nhi tử, "Được được được, không hôn con."

Bảo bảo lẩm bẩm một tiếng, "Lần trước người cũng nói như vậy."

Biểu tình của Lương Y Đồng vô cùng vô tội, đôi mắt trong veo còn mang theo chút ý cười, bảo bảo không có biện pháp nào với nàng, dứt khoát chuyển đề tài, "Qua một đoạn thời gian nữa là năm mới, con muốn tặng ít lễ vật cho các ca ca tỷ tỷ, ngày mai muốn ra ngoài một chút, mẫu phi cho con ra ngoài một chuyến đi."

Hiện giờ tiểu gia hỏa càng ngày càng có chủ ý, đã sớm không còn là tiểu bảo bảo mọi việc đều nghe theo nàng an bài như trước kia nữa, Lương Y Đồng vui mừng, nhưng đồng thời cũng có chút phiền muộn.

Nàng rất thoải mái đồng ý, "Để Tiêu Lĩnh cùng Lục Tú cùng con đi đi, dẫn theo nhiều thị vệ một chút, mẫu phi hành động không tiện, không thể cùng con ra ngoài được."

Bụng Lương Y Đồng đã càng lúc càng lớn, cùng một đoạn thời gian, so với khi hoài thai bảo bảo, bụng nàng bây giờ còn lớn hơn một vòng. Sợ tiểu bảo bảo càng lúc càng lớn, ngày sau sẽ khó sinh, hiện giờ nàng đã khống chế lượng thức ăn.

Bảo bảo gật đầu, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn vô cùng nghiêm túc, "Vốn dĩ cũng không muốn để mẫu phi đi cùng, cho dù người muốn đi, con cùng phụ vương cũng sẽ không cho phép. Trên đường đi lại nhiều người như vậy, nhỡ va chạm vào đệ đệ muội muội sẽ không tốt, mẫu phi vẫn nên ở nhà thôi, nếu thấy không vui thì để nha hoàn đọc thoại bản cho người nghe, hoặc đến nhà ấm trồng hoa."

Lương Y Đồng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, hừ một tiếng. "Đã biết rồi."

Bảo bảo trốn đi một chút, nhưng không tránh được, chỉ đành để nàng nhéo. Da thịt của tiểu gia hỏa rất mềm, cho dù nàng nhéo không mạnh tay, chỗ bị nhéo vẫn hơi đỏ một chút.

***

Ngày hôm sau, bảo bảo ra ngoài lựa chọn lễ vật, Lương Y Đồng thấy cũng không quá nhàm chán. Nàng vốn không phải người thích chạy loạn khắp nơi, ngồi ở nhà vẽ tranh, tu bổ hoa cỏ, thời gian cứ bất tri bất giác mà trôi qua. Bảo bảo chỉ đi ra ngoài một canh giờ đã trở lại. Hiện giờ tiểu gia hỏa đã cao hơn không ít, từ sau sinh thần năm tuổi lại càng thêm giống một tiểu đại nhân, ngay cả phong cách ăn mặc cũng càng ngày càng giống Dự Vương.

Lúc trước khi Lương Y Đồng may y phục cho tiểu gia hỏa, đều làm giống của Dự Vương, chỉ là màu sắc thì hơi khác. Suy xét đến việc tiểu gia hỏa còn nhỏ tuổi, nàng làm y phục chủ yếu là màu trắng, màu đỏ hoặc màu xanh ngọc,chỉ có rất ít màu đen hoặc đỏ tía. Hiện giờ tiểu gia hỏa lại càng ngày càng thích mặc y phục sẫm màu, hôm nay mặc một thân y phục màu đỏ tía, làm khuôn mặt nhỏ có chút cảm giác tự phụ.

Kỳ thật theo sự trưởng thành, tiểu gia hỏa không chỉ có phong cách mặc đồ có chút giống Dự Vương, mà diện mạo cùng ngôn từ cử chỉ cũng ngày càng giống, dường như đã bớt đi sự ngây thơ của tiểu hài tử, khuôn mặt nhỏ kia khi không nói lời nào thì mới hơi giống hồi nhỏ.

Lương Y Đồng đứng trước cửa sổ, đang tu bổ cành lá cho hoa sơn trà thì nhìn thấy bảo bảo đi vào sân. Thân thể tiểu gia hỏa đĩnh đạc thẳng tắp, khi chậm rãi đi tới, biểu tình cũng nhàn nhạt, còn nhỏ đã có phong độ khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. Nhìn thấy dáng vẻ này, Lương Y Đồng giật mình, chỉ cảm thấy bảo bảo của nàng bất tri bất giác đã trưởng thành, hiện giờ đã trở thành phiên bản thu nhỏ của Dự Vương.

Nàng buông kéo trong tay xuống, nhất thời có chút không hiểu, mới chỉ nửa năm mà thôi, tiểu bánh bao mềm mại dễ thương của nàng sao lại càng ngày càng giống Vương gia như vậy?

Bảo bảo nhìn thấy thân ảnh của nàng, trong mắt mới nhiều thêm ý cười, "Mẫu phi, con về rồi."

Lương Y Đồng cầm lấy khăn xoa xoa tay, từ bên cửa sổ đi tới, bảo bảo đã đi đến, thị vệ không theo vào, phía sau tiểu gia hỏa chỉ có Lục Tú cùng Ngọc Cầm, hai người đặt cái hộp trong tay lên bàn liền lui xuống.

Lương Y Đồng nhìn lướt qua cái hộp, hỏi: "Mua những cái gì?"

Bảo bảo nói: "Đều là đồ các ca ca tỷ tỷ thích, vừa rồi sao mẫu phi lại có biểu tình buồn bã mất mát như thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Lương Y Đồng cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của tiểu gia hỏa, "Không có, chỉ là đột nhiên có chút cảm khái, bảo bảo nhà ta bất tri bất giác đã thật sự trưởng thành rồi, so với nửa năm trước thì ổn trọng hơn nhiều."

Bảo bảo nghe được lời này, trong mắt mang theo ý cời, khi cười rộ lên thì mới có chút giống bộ dáng khi còn nhỏ, "Đương nhiên rồi, con sắp phải làm ca ca rồi, không ổn trọng thì sao được?"

Nhìn đi, cái này đâu giống lời một hài tử năm tuổi sẽ nói?

Lương Y Đồng nhéo chóp mũi bảo bảo, thần sắc hơi nghiêm túc chút, "Chỉ là ta càng hy vọng bảo bảo có thể vui vẻ thoải mái mà lớn lên, không cần bị ép phải trưởng thành, cũng không cần quá mức hiểu chuyện, càng không cần bởi vì đệ đệ muội muội mà thúc ép chính mình, không phải ổn trọng mới là được, con vẫn còn nhỏ, vui vui vẻ vẻ là được rồi."

Bảo bảo giật mình, ngay sau đó thì theo bản năng mà cười, tiểu gia hỏa dựa vào trong lòng Lương Y Đồng, thật cẩn thận ôm nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: "Phụ vương cùng mẫu phi đều thương con như vậy, đệ đệ muội muội lại sắp sinh ra, hiện giờ con rất vui vẻ nha. Chỉ là con muốn lớn lên, mẫu phi không thích con ổn trọng một chút sao?"

Tiểu gia hỏa hỏi rất cẩn thận, dường như có chút buồn rầu. Lương Y Đồng sờ sờ đầu nhỏ của bảo bảo: "Đương nhiên không phải, chỉ cần bảo bảo vui vẻ là được."

Lúc này bảo bảo mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ căng chặt cũng nở nụ cười. Tiểu gia hỏa thật đúng là sợ mẫu phi không thích, chẳng lẽ mỗi ngày phải giống như lúc một hai tuổi, cả ngày quấn lấy mẫu phi làm nũng sao? Khi nói chuyện, Dự Vương đã trở lại. Gần đây hắn không chỉ trở về cùng bọn họ ăn cơm trưa, mà buổi tối cũng về rất sớm, thỉnh thoảng bận rộn thì đều ở trong thư phòng xử lý công vụ.

Hắn nhìn qua cửa sổ, vừa liếc mắt một cái đã thấy được hình ảnh bảo bảo rúc trong lòng Lương Y Đồng. Dưới sự dạy dỗ của hắn, nửa năm nay bảo bảo rõ ràng đã không còn trẻ con như vậy nữa, càng ngày càng có phong thái bình tĩnh vững vàng của hắn. Hắn vốn tưởng rằng tiểu gia hỏa cuối cùng cũng lớn hơn chút rồi, ai ngờ dưới tình huống hắn không biết, tiểu gia hỏa này vẫn dính lấy mẫu phi không buông.

Dự Vương hơi nhíu mày, nhấc chân tiến vào. Bảo bảo nhìn thấy hắn, vội vàng tránh khói lòng mẫu phi, ngay sau đó, quả nhiên nhìn thấy phụ vương đi nhanh tới trước mặt mình, vò đầu nhỏ một cái, "Cả ngày làm nũng với mẫu phi, chẳng lẽ vẫn còn là tiểu bảo bảo chưa cai sữa sao?"

Khuôn mặt trắng nõn của bảo bảo đỏ lên, trấn tĩnh mà dời trọng tâm câu chuyện, "Sao phụ vương quay về sớm như vậy?"

Thấy mặt tiểu gia hỏa đỏ như máu, Dự Vương lại nhéo má một cái, không nặng không nhẹ hừ một tiếng, "Nói sang chuyện khác là xong rồi? Hửm? Ta không trở lại sớm một chút, sợ là còn không nhìn được một màn này, con mấy tuổi rồi?

Thấy tiểu gia hỏa gục đầu nhỏ xuống, quẫn bách muốn chui xuống đất, Lương Y Đồng đứng lên, trong mắt mang theo sự không tán đồng. "Nó mới có vài tuổi, thật vất vả mới thân cận với ta một chút, chỉ nói chuyện có vài câu, chàng làm cái gì vậy? Chẳng lẽ về sau không cho nó thân cận với ta hay sao?"

Nàng có thai trong người, Dự Vương tất nhiên không thể không cho nàng mặt mũi, hắn duỗi tay đỡ nàng, lúc này cũng chỉ nói một câu, "Nàng cứ chiều nó đi."

Lương Y Đồng tức giận liếc hắn một cái, "Cái này gọi là chiều? Bảo bảo hiểu chuyện như vậy, ta thương nó còn không hết. Hài tử khác khi bốn năm tuổi còn động một chút là đòi phụ mẫu ôm, chàng có lần nào thấy bảo bảo nhà mình như vậy chưa? Cũng chỉ có lần đó lên núi, thật sự đi không nổi nữa mới để Lý Sùng cõng một lát, Hiện giờ nó không có chút dáng vẻ nào của tiểu hài tử, cũng đều tại chàng quản quá nghiêm, chàng còn nói nó như vậy nữa, ta là người đầu tiên không thuận theo."

Dự Vương tất nhiên không cho rằng mình làm sai, sợ nàng tức giận, hắn mới thỏa hiệp một chút, "Ta cũng đâu nói cái gì."

Lương Y Đồng trừng mắt nhìn hắn, "Cái này gọi là chưa nói cái gì?"

Bảo bảo còn không dám ngẩng đầu, như vậy không tính thì như thế nào mới tính?

Dự Vương bất động thanh sắc mà sửa miệng, "Lần sau ta sẽ chú ý hơn, nàng đang có thai, đừng nóng giận."

Nghe được phụ vương nói, bảo bảo không khỏi mỉm cười. Phụ vương luôn luôn có uy nghiêm, ở trước mặt người ngoài từ trước đến nay luôn cao ngạo không thể chạm tới, bộ dáng lãnh đạm tự phụ, cũng chỉ khi ở trước mặt mẫu phi mới biết nhận sai.

Bảo bảo nhân cơ hội xách đồ của mình rời đi, để ở trong phòng của mình. Còn chưa đến thời gian ăn cơm trưa, bảo bảo mở hộp ra, lại lần nữa sắp xếp lại đồ vật bên trong. Trong đó có chủy thủ, mặt nạ cùng trâm cài. Tiểu gia hỏa tặng cho Trăn Trăn một nghiên mực, bởi vì ca ca rất thích luyện viết.

Nghĩ đến vào sinh thần của mình. Trăn Trăn ca ca tặng rất nhiều lễ vật, bảo bảo lại lấy một bức tranh quý giá của mình ra, tính tặng thêm vào phần của Trăn Trăn ca ca.

Bức tranh này không phải bảo bảo vẽ, là vào sinh thần lấy được từ chỗ phụ vương. Phụ vương giữ không ít tranh vẽ mẫu phi, bức tranh này nghe nói là vẽ mẫu phi khi mười ba mười bốn tuổi, rõ ràng là lúc ấy, phụ vương cùng mẫu phi còn chưa quen biết, cũng không biết hắn tìm ra từ chỗ nào.

Bảo bảo thấy thích nên đã lấy về đây.

Đổi thành người bên ngoài, bảo bảo thật sự không nỡ cho, nhưng Trăn Trăn ca ca lại đối xử với tiểu gia hỏa rất tốt. Tiểu gia hỏa lưu luyến không rời sờ lên bức tranh, sau đó mới cất nó đi, định tìm thời cơ thích hợp thì lại xin một bức từ chỗ phụ vương, dù sao chỗ phụ vương cũng có rất nhiều.

***

Năm mới rất nhanh đã tới, Dự Vương phủ giăng đèn treo hoa, rất có không khi ăn Tết. Tưởng tượng đến lúc này năm sau, đệ đệ muội muội đã có thể cùng bọn họ ăn cơm tất niên, bảo bảo liền có chút vui vẻ, thần thái cũng sáng rực lên.

Mồng hai, tiểu gia hỏa theo phụ mẫu đến Võ Hưng Hầu phủ, mấy trưởng bối đều cho bảo bảo tiền mừng tuổi, mà trong số đó, tằng ngoại tổ mẫu là cho nhiều nhất. Hiện giờ sức khỏe của bà không tốt lắm, nhóm tiểu bối chỉ thỉnh an một chút liền rời đi, không dám làm phiền bà.

Sau khi mấy tiểu hài tử tụ vào một chỗ thì mới bắt đầu tặng lễ vật cho nhau. Khi Trăn Trăn nhìn bức tranh kia, quả nhiên là rất vui vẻ, bảo bảo cũng thỏa mãn.

***

Năm mới qua đi, thời gian trôi rất nhanh, bụng Lương Y Đồng cũng càng lúc càng lớn. Đến khi sắp sinh, không khí trong phủ mới căng chặt hơn, mỗi ngày bảo bảo học xong cũng sẽ tới thăm mẫu phi.

Mấy ngày nay Dự Vương không ra ngoài, về cơ bản thì đều xử lý công vụ trong thư phòng. Biết là hắn có tình cảm sâu đậm với Dự Vương phi, Hoàng thượng còn cố ý phái ma ma có kinh nghiệm đỡ đẻ nhiều nhất trong cung tới Dự Vương phủ.

Hôm nay, ăn sáng xong, Dự Vương cùng nàng đến nhà ấm trồng hoa đi dạo một chút theo thường lệ. Vừa mới đến, Lương Y Đồng đã nhận ra nước ối tràn ra, bởi vì có kinh nghiệm, Lương Y Đồng cũng không hoảng loạn, rất bình tĩnh mà nói với Dự Vương mình sắp lâm bồn.

Dự Vương cũng phát hiện ra điều không đúng, lập tức ôm nàng tới phòng sinh. Lần này không giống lần đầu, ước chừng là đã ở trong đó đến bốn canh giờ. Khi bảo bảo tan học, đang muốn đến chỗ mẫu phi nhìn thử thì nghe được thanh âm tiểu hài tử khóc nỉ non.

Bảo bảo có chút ngây ngốc, nhìn về phía phòng sinh, quả nhiên thấy cửa phòng đóng chặt, bọn nha hoàn đều vui sướng đứng chờ ngoài cửa, Tuyết Trản còn kinh hỷ nói: "Sinh rồi sinh rồi, nghe tiếng khóc lớn như thế này, phỏng chừng là một tiểu nam oa."

Trong tay bảo bảo còn đang xách theo túi vải, dưới sự kích động, túi rơi xuống đất, luận ngữ cùng quốc ngữ đều rơi ra hết. Tiểu gia hỏa luống cuống nhặt lên, được một nửa thì không còn kiên nhẫn, "Tú di, ngươi nhặt giúp ta đi."

Tiểu gia hỏa phân phó xong liền chạy tới cửa phòng sinh, Lục Tú cũng vừa phát hiện Vương phi vậy mà sinh rồi, nào còn tâm tình quản cái túi của Thế tử, tốc độ còn nhanh hơn, nhón mũi chân bay thẳng đến cửa phòng sinh, túi vải nhỏ cô đơn lẻ loi nằm trên mặt đất, không người hỏi thăm.

Bảo bảo cũng chạy tới cửa, thấy cửa phòng đóng chặt, tiểu gia hỏa vội vàng bắt lấy cánh tay Tuyết Trản, vội vàng nói: "Vừa rồi là tiếng khóc của đệ đệ muội muội sao?"

Khuôn mặt trắng nộn của tiểu gia hỏa tràn đầy kinh hỷ, đôi mắt cũng sáng như sao trời.

Trên mặt Tuyết Trản cũng tràn đầy vui mừng. "Đúng rồi, là tiếng khóc của tiểu bảo bảo, khóc vô cùng lớn, phỏng chừng là lát nữa nhũ mẫu sẽ ra."

Bảo bảo lại không kiên nhẫn, thật muốn một cước đá tung cửa, xông vào nhìn một chút xem có phải mẫu phi sinh cho mình một tiểu đệ đệ không. Tiểu gia hỏa đang nghĩ xem sau khi đá cửa phải giải thích với phụ vương như thế nào thì đã thấy nhũ mẫu đẩy cửa ra, cười nói với mọi người: "Sinh được một tiểu thiếu gia, mẫu tử bình an."

Trong mắt bảo bảo tràn đầy kinh hỷ, không cần đạp nữa, trực tiếp đi vào. Trong phòng sinh đã được thu dọn một chút, trừ bỏ mùi máu nhàn nhạt thì cũng coi như sạch sẽ.

Giờ phút này, Lương Y Đồng đang mỉm cười dựa vào đầu giường, vào lần đầu nàng lâm bồn, sinh xong mệt đến mức ngủ say, ý thức rất mơ hồ, lần này thì tinh thần không tồi, chỉ là trên mặt có chút ủ rũ. Nàng đã biết là sinh một tiểu nam oa, tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng biết rằng bảo bảo nhất định sẽ hưng phấn thì cũng trở nên vui vẻ.

Ma ma đã quấn tiểu bảo bảo lại, giao cho Dự Vương.

Lúc này Dự Vương đang nhìn vật nhỏ trong lòng mình, tiểu gia hỏa này so với ca ca lúc mới sinh thì còn cường tráng hơn, không chỉ khóc rất to, dáng vẻ cũng lớn hơn chút.

Bảo bảo nhìn thoáng qua mẫu phi, thấy thần sắc nàng cũng không tệ thì mới nhìn về phía tiểu bảo bảo trong lòng phụ vương, "Phụ vương, cho con nhìn với!"

Thấy mẫu phi thật sự sinh cho mình một tiểu đệ đệ, bảo bảo vui vẻ không thôi.

Dự Vương biết bảo bảo vẫn luôn muốn có tiểu đệ đệ, thấy tiểu gia hỏa hưng phấn thành như vậy, hắn cũng không nhắc nhở nhi tử không ổn trọng. Hắn đưa tiểu bảo bảo cho Lương Y Đồng, nàng ngồi ở trên giường, ôm lấy tiểu bảo bảo, vậy ca ca cũng có thể nhìn thấy đệ đệ rồi.

Đám người Lục Tú cũng đi đến, nói lời chúc mừng, Lương Y Đồng cười nói: "Đừng hành lễ, không phải đều ngóng trông tiểu bảo bảo à? Lại đây nhìn một cái đi."

Đám người Tuyết Trản, Lục Tú vội vàng chạy lại, bảo bảo đứng ở đằng trước, thường ngày tiểu gia hỏa rất ổn trọng, hiện giờ lại để lộ ra tâm tính của tiểu hài tử, vì để thấy được rõ ràng chút, còn bò thẳng lên giường, lúc này đang ở gần đệ đệ nhất.

Tiểu gia hỏa cong cong môi, nhìn đệ đệ, hoàn toàn không tinh xảo đáng yêu như trong tưởng tượng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ửng hồng của đệ đệ, tiểu gia hỏa nhăn mày, sau một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu, "Sao đệ đệ lại xấu như vậy?"

Tiểu gia hỏa chưa bao giờ gặp hài tử mới sinh, tất nhiên không biết rằng vừa sinh ra thì đều đều như thế này.

Bảo bảo khiếp sợ cực kỳ, bản thân mình mặt mũi như tranh, ngũ quan cực kỳ xuất chúng, mấy tiểu hài tử bên cạnh cũng khá xinh đẹp, cho dù là hài tử có tướng mạo không đủ xuất chúng thì cũng không đến mức xấu hoắc. Biểu tình của bảo bảo rất khiếp sợ, hiển nhiên là không dự đoán được phụ vương cùng mẫu phi đều đẹp như vậy mà lại sinh ra một đệ đệ xấu xí.

Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ cùng hoài nghi của bảo bảo, Lương Y Đồng có chút buồn cười, cố ý trêu chọc, "Đúng vậy, đệ đệ thật xấu, đỏ hồng như vậy, nhìn không rõ tướng mạo, phải làm sao bây giờ? Bảo bảo không thích đệ đệ sao?"

Bảo bảo vội vàng lắc đầu, "Thích."

Tiểu gia hỏa đã mong ngóng đệ đệ một năm, xấu thì xấu thôi, dù sao cũng có vẻ cao lớn. Sợ mọi người không thích đệ đệ, tiểu gia hỏa lại bồi thêm một câu, "Vẫn rất đáng yêu, giống như quả táo nhỏ vậy, hồng hồng đỏ đỏ, màu da như vậy rất hiếm thấy, đệ đệ đến khi trưởng thành nhất định sẽ khiến người khác chú ý."

Tiểu gia hỏa nói rất nghiêm túc, bộ dáng vô cùng đáng yêu, mọi người nhịn cười thật sự quá vất vả.

Thấy nét mặt bọn họ có hơi cổ quái, bảo bảo còn cho rằng mọi người không đồng ý với mình. Mặc dù trong đáy lòng cảm thấy đệ đệ quả thực có chút xấu, nhưng thấy mọi người không thích đệ đệ, bảo bảo không khỏi mím môi.

Một lát sau, tiểu gia hỏa mới ý thức được là mình hiểu lầm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đám người Lục Tú nhìn thấy tiểu bảo bảo thì đều hiếm lạ không thôi, vây quanh tiểu bảo bảo luyến tiếc không buông. Lục Tú ỷ vào chiều cao, cách Lương Y Đồng gần nhất, còn ôm tiểu bảo bảo. Tuyết Trản cũng muốn ôm, Lục Tú lại không cho, còn trêu nàng một câu, "Thích tiểu bảo bảo như vậy thì tự sinh một đứa đi."

Tuyết Trản hiển nhiên muốn cãi lại, nhưng bị Tuyết Mai ngăn cản. Biết là thân thể Lương Y Đồng khẳng định có chút mệt mỏi, nàng lên tiếng: "Vương phi chắc là mệt mỏi rồi, để người ấy nghỉ ngơi một chút đi, bảo bảo cũng phải uống sữa, ngày sau vẫn còn nhiều cơ hội ôm."

Tuyết Mai nói chuyện ôn nhu, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng mọi người đều rất nghe lời nàng. Nghe vậy, mọi người đều lui xuống, bảo bảo cũng không quấy rầy mẫu phi nghỉ ngơi nữa, nhìn thêm một lần rồi theo mọi người lui ra ngoài, chỉ còn lại Dự Vương.

Dự Vương ôm tiểu bảo bảo lên nôi, hôn trán Lương Y Đồng: "Ngủ một lát đi, nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa dậy ăn cơm trura."

Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu, sau khi nhắm mắt lại mới nói: "Thêm hai năm nữa, lại sinh một tiểu nữ oa đi."

Lần này nàng lâm bồn thuận lợi, Dự Vương đứng một bên nhìn, cũng không còn run sợ trong lòng như lần trước, nghe vậy thì gật gật đầu, "Mau ngủ đi."

Lương Y Đồng an tâm đi ngủ.

Mấy ngày kế tiếp, bảo bảo mới phát hiện, thì ra đệ đệ cũng rất thích khóc. Tiểu gia hỏa một khi khóc thì luôn kinh thiên động địa, giống như âm thanh của ma quỷ lọt vào tai. Bảo bảo vốn cực kỳ sợ tiểu hài tử thích khóc, lúc trước không muốn có muội muội chính là sợ muội muội động chút lại rơi nước mắt, hiện tại có một đệ đệ như ý nguyện, vậy mà lại là quỷ nhỏ thích khóc, bảo bảo có chút buồn bực.

Nghĩ đến đệ đệ xấu xí cũng đã đủ đáng thương rồi, bảo bảo mới cố gắng kìm nén. Chuyện tiểu bảo bảo thích khóc, người bị liên lụy tất nhiên không chỉ có bảo bảo, mà đám người Lương Y Đồng cũng bị tiểu gia hỏa này tra tấn. Tiểu gia hỏa đâu chỉ thích khóc, tiếng khóc còn rất lớn, mỗi lần khóc đều có cảm giác kinh thiên động địa.

Liên tiếp mấy ngày, tinh thần của mọi người đều có chút uể oải, mà tiểu gia hỏa luôn khóc vào buổi tối, mỗi ngày khóc ba bốn lần là ít, rất nhiều người đều vì vậy mà nghỉ ngơi không tốt, bảo bảo còn muốn đi chùa cầu nguyện cho đệ đệ đừng có khóc nữa.

Tiểu gia hỏa khó dỗ như vậy, tất nhiên không phải có thể nhanh chóng đỡ hơn. Thấy đệ đệ dần trở nên đẹp, bảo bảo cũng bắt đầu ghét bỏ hơn, thật tình cảm thấy đệ đệ là một tiểu Ma Vương.

Theo từng ngày tiểu gia hỏa này lớn lên thì mới dễ dỗ hơn chút, tuy rằng số lần khóc ít đi, nhưng mỗi lần khóc thì vẫn kinh thiên động địa như cũ, giống như sét đánh nhưng không mưa, khóc nửa ngày mà lại không có nước mắt, vậy mà cổ họng vẫn chịu được. Bảo bảo cảm thấy đệ đệ rất thích hợp học võ, khi trưởng thành tất nhiên sẽ có nội lực thâm hậu, dù sao thì điều kiện bẩm sinh đã không tồi.

Lương Y Đồng còn đặt nhũ danh cho tiểu bảo bảo, gọi là Ninh Ninh, hy vọng có thể an tĩnh chút.

(Chữ Ninh - 7 trong tiếng Trung nghĩa là an tĩnh)

Ninh Ninh là một hài tử cực kỳ hoạt bát hiếu động, hoàn toàn khác với ca ca, tiểu gia hỏa không chỉ thích khóc, mà lúc ngủ cũng không thành thật. Từ sau khi học được cách xoay người thì thường xuyên lăn lộn trên giường, buổi tối ngủ ở đầu đông, nửa đêm đã lăn tới đầu tây. Cũng may không chỉ thích khóc, mà còn rất thích cười, nhìn về tổng thể thì vẫn được người khác yêu thích.

Tiểu gia hỏa càng ngày càng giống Dự Vương, mặt mày cũng như đúc từ một khuôn, toàn thân không có chỗ nào giống Lương Y Đồng, nghiễm nhiên trở thành phiên bản thu nhỏ của Dự Vương, so với ca ca còn giống phụ vương hơn. Khi được bốn năm tháng, tiểu gia hỏa mới không khóc nữa, dù bất mãn thì cũng chỉ kêu a a, có khi kêu mấy tiếng mà không có ai để ý, tiểu gia hỏa sẽ duỗi tay đả thương người ta, hết nắm tóc đến kéo tai.

Mấy tiểu hài tử khác khi năm tháng thì phần lớn đều ngoan ngoãn, không thích làm ầm ĩ, nhưng tinh thần của tiểu gia hỏa này lại tràn đầy, tùy tiện đùa một chút, tiểu gia hỏa sẽ cười khanh khách không ngừng, còn không được để ý tời thì tiểu bảo bảo sẽ a a thúc giục, nhắc nhở mọi người thời khắc nào cũng phải dỗ mình vui vẻ, cho đến khi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thì mới bỏ qua cho mọi người.

Khi Ninh Ninh năm tháng tuổi thì đã biết nhảy, ở trong lòng Lương Y Đồng nhảy lên nhảy xuống khiến nàng không chống đỡ được. Từ sau khi có tiểu bảo bảo, Lương Y Đồng mới phát hiện trông coi hài tử chơi là công việc tay chân, nàng bị tiểu gia hỏa này lăn lộn đến mức thể lực cũng tốt hơn chút.

Ninh Ninh không chỉ thích cười, thích náo, thích nhảy, mà sau khi biết gọi người khác thì lại trở thành tiểu lảm nhảm, vẫn luôn ca ca ca ca, phụ phụ, phi phi liên tục không ngừng nghỉ. Bảo bảo nghe phiền, che miệng đệ đệ để tiểu gia hỏa ngậm miệng, nhưng Ninh Ninh lại mặt mày hớn hở, cố ý lớn tiếng gọi ca ca.

Sau khi học được cách đi đường thì lại càng ghê gớm hơn, mỗi ngày đều đi dạo trong Vương phủ, căn bản không ở lại Thanh U đường, trời đất nho nhỏ này đã không chứa nổi. Nếu không phải vẫn luôn có nha hoàn theo sau, ngay cả chuồng chó tiểu gia hỏa này cũng muốn vào.

Khi hai tuổi, tiểu gia hỏa nghiễm nhiên trở thành một tiểu bá vương, ngay cả nha hoàn cũng không thể không nghe theo. Bảo bảo rất bất đắc dĩ với đệ đệ, thương thì thương, nhưng vô cùng đau đầu, chỉ cần nhìn thấy đã đau.

Bảo bảo vừa mới đi học về, đệ đệ đã chạy từng bước nhỏ tới trước mặt, y như một con khỉ mà bò lên người bảo bảo, "Ca ca, ca ca, mau cứu ta!"

Bảo bảo bất đắc dĩ, chỉ đành duỗi tay ôm lấy đệ đệ, "Có phải lại nghịch ngợm rồi không?" Ninh Ninh không thừa nhận, mặt mày hớn hở nói: "Không có, là mẫu phi nhàn rỗi quá, muốn đuổi đánh ta, ca ca cứu ta!"

Khi bảo bảo ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy mẫu phi đi tới.

Trong tay nàng còn cầm một cái chổi lông gà. Đây là vì Ninh Ninh quá bướng bỉnh nên Dự Vương đã cố ý cho người làm, lấy ra để hù dọa vật nhỏ này. Tiểu gia hỏa ăn đánh vài lần đã biết sợ đau, thấy mẫu phi cầm chổi lông gà thì lập tức quay đầu bỏ chạy, thấy ca ca đã trở lại thì biết bản thân an toàn rồi, dù sao thì toàn bộ người trong Vương phủ đều biết, mẫu thân luôn nghe ca ca nói, tiểu quỷ này tất nhiên cũng biết.

Ninh Ninh ôm lấy cổ ca ca, còn không quên làm mặt quỷ với Lương Y Đồng, "Lêu lêu lêu."

Lương Y Đồng bị Ninh Ninh chọc tức đến sắp thổ huyết, nàng vừa vẽ tranh xong thì đã bị phá. Phá tranh thôi không nói, lại còn lấy y phục của Dự Vương ra, đổ thuốc màu lên. Nàng vừa mới làm đồ mới cho Vương gia, cứ như vậy hỏng mất, thậm chí tiểu gia hỏa còn nói y phục mới mình làm cho phụ vương trông đẹp hơn!

Lương Y Đồng cảm thấy nếu còn không dạy dỗ thì tiểu gia hỏa này sẽ leo lên nóc nhà lật ngói mất, rõ ràng là đã nói vô số lần rằng không được lấy thuốc màu đổ lên y phục, thuốc màu rất khó giặt, nhưng Ninh Ninh căn bản không nghe, đây đã là bộ thứ ba bị tiểu gia hỏa này phá rồi!

Lương Y Đồng thường xuyên bị Ninh Ninh chọc giận, nhưng tiểu tử này lại vô cùng khó quản. Nàng cầm chổi lông gà, hùng hổ mà đi ra, "Phạm sai lầm mà còn trốn trong lòng ca ca, tự mình đi xuống, không xuống thì cứ chờ bị đánh đi."

Ninh Ninh mới không đi xuống, tiểu gia hỏa giương cằm lên, ôm chặt cổ ca ca, "Ca ca cứu ta, mẫu phi lại tức giận lung tung rồi!"

Thấy tiểu gia hỏa còn dám cãi, Lương Y Đồng tức giận vô cùng. Mỗi lần nhìn thấy mẫu phi mất bình tĩnh, bảo bảo đều có chút buồn cười, vỗ vào mông đệ đệ một cái, "Được rồi, đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn xin lỗi mẫu phi đi."

Ninh Ninh lúc đầu còn cứng cổ không muốn xin lỗi, thấy trên mặt ca ca không có ý cười, tiểu gia hỏa mới có chút lúng túng. Nói đến cũng kỳ quái, tiểu gia hỏa không hề sợ Lương Y Đồng, lại có chút sợ ca ca, tuy rằng ngày thường rất thích quấn lấy ca ca, nhưng mỗi lần ca ca lạnh lùng trầm mặt, Ninh Ninh sẽ lập tức nhận sai, lần này cũng không phải ngoại lệ, buồn rầu nói: "Mẫu phi, con sai rồi!"

Lương Y Đồng cau mày hỏi lại, "Sai ở đâu?"

Tiểu gia hỏa nghĩ nghĩ, thử nói: "Không nên làm y phục mới cho phụ vương?"

Chuyện tiểu gia hỏa này làm hỏng y phục, bảo bảo cũng biết một ít. Bảo bảo đặt đệ đệ xuống, nắm tay đệ đệ đi vào trong nhà nhìn thử, quả nhiên bắt gặp một mảnh hỗn độn. Bảo bảo thở dài, nghiêm túc nói đệ đệ đã sai cái gì, nói xong mới hỏi: "Đã làm sai thì phải như thế nào?"

Thấy ca ca thực sự tức giận, đầu nhỏ của Ninh Ninh gục xuống, lại ngoan ngoãn xin lỗi Lương Y Đồng. Lương Y Đồng chọc chọc mặt Ninh Ninh, chỉ cảm thấy ngày thường quá nuông chiều tiểu gia hỏa này, lúc này chỉ mới hai tuổi đã hoàn toàn không nghe lời nàng. Còn may trong nhà có hai người có thể quản được, bằng không với tính tình này, thực sự muốn bay lên trời luôn rồi.

Tiểu gia hỏa xin lỗi xong còn chưa hết, dưới sự quản giáo của ca ca, Ninh Ninh tự mình đi lấy cái chậu, đổ thêm nước, bắt đầu giặt y phục bị đổ màu, phải tự biết gánh vác hậu quả vì sai lầm của chính mình! Tiểu gia hỏa mới hơn hai tuổi sao có thể biết giặt y phục, chỉ là muốn thông qua hình phạt này để Ninh Ninh nhận thức được rằng, tự phạm sai lầm thì tự giải quyết hậu quả.

Tiểu gia hỏa vò mấy cái, giặt không hề nghiêm túc, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, chú tâm nhìn xem ca ca đang làm gì, chỉ cần vừa rời đi, tiểu gia hỏa nhất định cũng chạy trốn.

Bảo bảo đi tới trước mặt Lương Y Đồng, khuyên nhủ hai câu, "Mẫu phi, đệ đệ đang trong giai đoạn nghịch ngợm, quản nhiều một chút là được, người đang có thai, đừng tức giận."

Lúc này Lương Y Đồng đã bình tĩnh hơn, cảm xúc của nàng dao động lớn như vậy cũng là vì đang có thai, bằng không, một tiểu hài tử, cho dù bướng bỉnh hơn cũng không đến mức chọc giận nàng thành như vậy.

Nàng thở dài, nhịn không được mà vuốt ve bụng, đột nhiên có hơi hối hận vì muốn có thêm bảo bảo nữa, nhỡ đâu lại là một tiểu bá vương, về sau hai huynh đệ cùng chọc giận nàng, chẳng phải nàng càng đau đầu hơn sao?

Nhìn thấy biểu tình của mẫu phi, bảo bảo liền biết, nàng nhất định là đang ngóng trông một tiểu nữ oa. Lúc này đây, bảo bảo cũng vô cùng mong đợi có thể có muội muội, cho dù muội muội là một tiểu mít ướt, bảo bảo cũng tuyệt đối không chê.

Ninh Ninh ngoan ngoãn giặt y phục trong chốc lát, giặt đến mức hai bàn tay toàn màu sắc rực rỡ. Đại khái là gương mặt có chút ngứa, tiểu gia hỏa duỗi tay lên gãi, lúc này, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhiễm đầy màu, rất giống một con mèo mướp.

Khi Dự Vương trở về, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Ninh.

Thấy phụ vương cong môi, tâm tình vô cùng tốt, tiểu gia hỏa bỏ qua y phục, chạy tới, ủy khuất nói: "Phụ vương phụ vương, người giúp con cầu tình đi, con không muốn giặt y phục."

Thấy tiểu gia hỏa muốn chạy lại đây ôm chân mình, Dự Vương phi thân né tránh, ghét bỏ không thôi. Chờ đến khi Dự Vương biết rõ vì sao Ninh Ninh lại bị phạt, biểu tình của hắn có chút nguy hiểm. Dám phá y phục của hắn, thật đúng là thiếu dạy dỗ, hắn lập tức cầm chổi lông gà lên.

Ninh Ninh sợ hãi đến trợn mắt, mẫu phi chỉ hù dọa, còn phụ vương thực sự sẽ đánh. Tiểu gia hỏa nhanh chân chạy đi, vừa chạy vừa hô, "Ca ca mau cứu ta! Huhuhu, phụ vương nổi điên rồi!"

Trong lúc nhất thời, trong tiểu viện lại lần nữa gà bay chó sủa.

Ninh Ninh biết là mẫu phi có thai trong người, nhất định không thể va chạm, nên cũng không dám trốn trong lòng nàng, nhanh chân chạy tới trước mặt ca ca. Bảo bảo cũng ghét bỏ tay đệ đệ toàn màu, vội vàng né sang một bên.

Ninh Ninh trốn không kịp, mông nhỏ ăn một roi, tiểu gia hỏa kêu to xin khoan dung. Vì có kinh nghiệm nên không dám lấy tay nhỏ chắn, dù sao thì mông chỉ đau một lát, tay mà bị đánh thì sẽ đau hết nửa ngày.

Tiểu gia hỏa rất biết giả bộ, cho dù không đau cũng sẽ tức khắc nước mắt lưng tròng, lại lần nữa chạy về phía ca ca, "Ca ca, ca ca! Huynh không cần đệ đệ nữa sao?"

"Ừm, quá nghịch, không cần nữa."

Tiểu gia hỏa kêu đau một tiếng, lần nữa mở miệng xin khoan dung, "Huhuhu, lần này con thật sự biết sai rồi."

Trong tiểu viện cực kỳ náo nhiệt, mà một màn sinh động này, cơ hồ là mỗi ngày đều xảy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi