KIỀU THÊ KHÓ DỖ

Nàng sao có thể thừa nhận là sợ Hoàng Diệu Nhi bò lên giường nên mới chạy tới, Lương Y Đồng ôm chặt cái gối trong lòng, thấp giọng giải thích, " Ta là vì thôn trang không có thị vệ tuần tra nên mới sợ, cũng không phải do Hoàng quản sự và Hoàng Diệu Nhi. Vừa rồi là ta suy nghĩ không kỹ đã chạy tới, dù có sợ hãi, ta ngủ ở gian ngoài cũng thực sự không ổn, ta đi tìm Xuân Nhi vậy."

Nàng nói xong liền muốn trốn đi, Dự Vương lại giữ lấy tay nàng. Cho rằng tiểu cô nương có chút sợ hãi, hắn áp chế gợn sóng trong lòng, rũ mắt nói: " Vậy ngủ ở đây đi."

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, kỳ thật nàng ngủ ở đây cũng không ổn, hiện giờ Hoàng Diệu Nhi đã bị giải quyết, nàng không cần ở lại nữa, " Thật sự không cần, ta tới chỗ Xuân Nhi là được."

Lời nàng còn chưa dứt, nam nhân đã kéo nàng vào trong, cánh tay hắn cứng như sắt, rõ ràng là dùng lực khá lớn. Lương Y Đồng cứ như vậy bị hắn kéo vào bên trong, thấy nàng còn muốn chạy, Dự Vương giữ lấy bả vai nàng, nói: " Nghe lời."

Lương Y Đồng lướt nhìn qua chiếc giường lớn trong phòng, gương mặt đỏ đến mức nhỏ ra máu. Nàng cho dù muốn ở lại, cũng không thể ngủ cùng hắn nha, cho dù hắn coi nàng là muội muội thì nàng cũng không còn là tiểu hài tử nữa, nam nữ thọ thọ bất chung thân, bọn họ sao có thể ngủ cùng nhau?

Gương mặt Lương Y Đồng đỏ bừng, hàng lông mi run rẩy, nhỏ giọng nói," Không, không được, ta sao có thể ngủ ở đây? Ta, ta ngủ rất không ngoan, sẽ đoạt mất chăn của người."

Mặt nàng đỏ bừng, bên tai cùng dần nhiễm sắc hồng, biểu tình cực kỳ không tự nhiên. Nhìn dáng vẻ này của nàng, tim Dự Vương đập nhanh hơn vài phần. Hắn chật vật dời tầm mắt, giọng nói khàn khàn, "Suy nghĩ vớ vẩn cái gì đấy? ngươi ngủ trong phòng, ta ra gian ngoài."

Trong phòng ấm áp hơn gian ngoài rất nhiều, thôn trang cũng không có nhiều người, không có mệnh lệnh của hắn thì không ai dám tiến vào, nên dù nàng ngủ ở đây thì thanh danh cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Lương Y Đồng biết mình hiểu lằm, gương mặt lại càng đỏ lên. Dự Vương cũng đã đứng dậy đi ra ngoài, dáng người của nam nhân thẳng tắp, khí chất lỗi lạc, vẫn có bộ dáng thanh tâm quá dục như cũ, nhưng nội tâm đã không còn bình tĩnh như mặt ngoài.

Lương Y Đồng không hề nhìn ra sự dị thường của hắn, nàng thậm chí còn xấu hổ vì suy nghĩ của mình. Vương gia có phẩm hạnh tốt như vậy, nào có thể ngủ với nàng, ngược lại là nàng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, Lương Y Đồng ai oán một tiếng nhào lên giường, chôn đầu trong gối cũng không dám đi ra ngoài nữa.

Lăn lộn trên giường trong chốc lát, khi gương mặt không còn nóng nữa thì mới xoay người lại. Nàng vốn tưởng sẽ không ngủ được, nhưng không bao lâu sau đã chìm vào giấc mộng. Đại khái là do gặp phải Hoàng Diệu Nhi, nên nàng lại mơ thấy chuyện ở Tâm Hoàng Tử phủ.

Nàng mơ thầy Hoàng Diệu Nhi giống như các nữ nhân khác, bị Tam Hoàng tử đánh đến thương tích đây mình, sau đó, bị kéo ra ngoài, trên mặt đất toàn là máu. Nàng còn mơ thầy đêm đầu tiên bị Tam Hoàng tử gọi đến, lúc ấy nàng đã ở trong Tam Hoàng tử phủ hơn ba tháng, chân bị gãy trước đó đã hoàn toàn lạnh lại.

Buổi tối, khi nha hoàn đến hậu hạ lắm rửa thì Lương Y Đồng mới biết là hôm nay phải thị tầm. Lúc đó nàng không hề biết Tam Hoàng tử không thể giao h/ợp, nàng chỉ mới mười bốn, thậm chí còn không hiểu chuyện nam nữ là như thế nào chỉ mơ hồ biết là sẽ bị lột s.ạch quần áo, muốn làm gì thì làm. Nội tâm Lương Y Đồng lúc đó vô cùng bị dày vò, nàng thậm chí còn muốn tự sát.

Nhưng ở trong phòng ngay cả một cây trâm cũng không có, toàn bộ hành động của nàng đều bị người khác nhìn chằm chằm, không có cách nào tự tổn thương chính mình. Nàng bị ma ma nâng vào bồn tắm, cả người được tắm giặt thơm tho, chỉ mặc một cái áo mỏng đã bị mang đến chỗ Tam Hoàng tử.

Khi nàng bị đặt trong phòng Tam Hoàng tử, hắn ta đang uống rượu. Cảm xúc của hắn ta không ổn định, đôi mắt nhiễm màu đỏ tươi, nhìn thấy Lương Y Đồng, hắn ta cười đầy tà khí. Thiếu nữ quỳ ở trên giường, đôi mắt rưng rưng, khuôn mặt thanh thuần đến cực điểm, đẹp hơn tất cả những nữ tử hắn từng gặp, cũng khiến người ta có muốn dày và hơn cả.

Hắn ta nắm tóc nàng kéo xuống giường. Lương Y Đồng đau đến chảy nước mắt. Thiếu nữ có làn da trắng ngọc, cái cổ thon dài như thiên nga, còn vô cùng yếu ớt, dường như chỉ cần dùng ít sức lực là có thể bóp ch.ết nàng.

Nhìn bộ dáng run bần bật của nàng, lệ khi trong mắt hắn ta mới tan đi một chút, thêm một phần hứng thú. Hắn dường như rất thích nhìn mỹ nhân rơi lệ, ngón tay hắn ta từ môi nàng trượt xuống cổ, tiến gần bên tai nàng nói: "Biết phải hầu hạ ta như thế nào không?"

Lương Y Đồng không biết. Ma ma đã dặn dò nàng, vô luận như thế nào cũng không được chủ động tới gần Tam Hoàng tử, ngay cả một sợi tóc của hắn cũng không được động vào.

Lương Y Đồng bị nắm cổ, cảm nhận được lực đạo trên tay hắn ta, nàng càng run mạnh hơn. Cũng không biết là lấy đâu ra lá gan, nàng hung tợn trừng mắt nhìn hắn ta, nói: "Không biết thì làm sao? Muốn ta hầu hạ ngươi? Đợi kiếp sau đi! Có bản lĩnh thì bóp chế.t ta luôn đi!"

Biểu tình của hắn dần dần lạnh đi, cười vô cùng tàn nhẫn, "Không muốn hầu hạ ta?"

Hắn ta ngửa mặt lên trời, cong cong môi, khi tiến đến bên tai nàng lần nữa thì vô cùng lạnh nhạt: "Ngươi cho rằng ngươi có quyền lựa chọn sao? Được rồi, không muốn hầu hạ thì ta càng muốn, cởi y phục ra."

Lương Y Đồng không hề biết, ngày thường hắn ta gọi người tới hầu hạ đều chỉ đơn thuần là đánh mỹ nhân đó, làm bọn họ khóc. Thái độ này của nàng, ở một mức độ nào đó, không chỉ đã chọc giận Tam Hoàng tử, còn khiến đáy lòng hắn ta dâng lên một tia tàn ác. Nàng càng chống cự, hắn ta càng phải làm nhục nàng.

Lương Y Đồng không chịu cởi, Tam Hoàng tử lại gần bắt nàng cởi, nàng duỗi chân đá hắn ta, Tam Hoàng tử như biến thành một dã thú bị chọc giận. Lương Y Đồng vô cùng sợ, khi bị hắn ta xé áo, nàng chỉ cảm thấy trời đất trở nên u ám, lập tức giãy giụa chạy trốn.

Nàng va vào cái bàn, thấy chén trà rơi xuống thành từng mảnh, nàng run rẩy cầm lấy, đỏ mắt chỉ về phía hắn, "Ngươi đừng tới đây."

Tam Hoàng tử vừa tức giận vừa hưởng thụ sự sợ hãi của nàng. Hắn ta đi vài bước đến chỗ nàng, xé nát cái áo của nàng, da thịt tuyết trắng của thiếu nữ hoàn toàn lộ ra, cho dù chưa hoàn toàn phát d.ục, vẫn có một sự dụ hoặc khó miêu tả.

Trong lòng Tam Hoàng tử vô cùng kích động, hạ thân lại hoàn toàn không có phản ứng. Hắn ta hận đến đỏ mắt, cầm lấy cái roi ở một bên quất lên cái lưng trắng nõn của thiếu nữ. Khi cây roi dừng ở trên người, Lương Y Đồng đau đến mức khóc thành tiếng.

Nàng ở trong mộng lại một lần nữa quay về đêm đó, nàng ngồi trong góc, đau đến run rẩy không ngừng, nam nhân không biết đã đánh bao nhiêu roi. Lúc đầu nàng còn có thể khống chế chính mình, không cầu xin hắn ta tha mạng, nhưng đến khi sắp ngất đi, nàng nhịn không được mà phải lên tiếng.

Khi nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, Lương Y Đồng đã cuộn người thành một vòng. Nàng giống như một con vật bị ép vào đường cùng, nhỏ giọng nức nở, căn bản không biết rằng trong hiện thực, nàng cũng đang khóc.

Sự sợ hãi mà Tam Hoàng tử đem lại cho nàng sớm đã ăn sâu vào xương tủy. Trước khi được Dự Vương cứu về, đêm nào nàng cũng gặp ác mộng. không phải nửa đêm bừng tỉnh thì cũng ướt đẫm gối vào sáng hôm sau. Đến khi vào Dự Vương phủ, đeo đủ loại túi thơm giúp an thần, nàng mới có thể yên ổn mà ngủ.

Đêm nay, nàng lại gặp ác mộng, mà Dự Vương lại ở ngay gian ngoài. Khi tiểu cô nương nhỏ giọng nói mê, hắn lập tức mở mắt, vốn tưởng rằng nàng có thói quen nói mớ, qua đi rồi sẽ tốt, ai ngờ nàng lại bắt đầu nức nở, tuy nghe không quá rõ, nhưng lại cảm nhận được sự bất lực, hắn thậm chí còn nghe ra nàng đang tuyệt vọng. Dự Vương nhíu chặt mày ngồi dậy.

Khi hắn đi vào phòng trong, dựa vào ánh trăng mơ hồ mà nhìn dung nhan đang ngủ của tiểu cô nương. Nàng nhíu chặt mày, khuôn mặt nhỏ ngập trong nước mắt. Dự Vương từ trước đến nay không bao giờ động lòng, giờ phút này lại đau đến thắt tim gan.

Hắn duỗi tay lắc nhẹ bả vai tiểu cô nương, "Đồng Đồng?"

Lương Y Đồng không nghe được hắn gọi, nàng chìm đắm trong tuyệt vọng, thân thể không ngừng run rẩy, miệng nhỏ còn liên tục lẩm bẩm, "Đừng lại đây, ngươi tránh ra, đừng có lại đây."

Trong đôi mắt thâm thúy của Dự Vương hiện lên một tia đau lòng, hắn xốc chăn lên giường, nằm xuống bên cạnh tiểu cô nương, ôm nàng vào trong lòng, vỗ vỗ lưng nàng, thấp giọng nói: "Không có việc gì, chỉ là mơ thôi, không cần sợ."

Thanh âm của hắn rất ôn nhu, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. Trong mộng, Lương Y Đông cũng cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nàng rúc vào trong lòng ngực hắn, ôm eo hắn, khuôn mặt nhỏ cũng dính sát trên ngực hắn.

Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, Dự Vương không có bất kỳ ý niệm không thuần khiết nào, giờ khắc này, hắn chỉ tràn đầy đau lòng. Cũng không biết là tiểu cô nương mơ thấy cảnh tượng bị Tống thị làm khó dễ lúc nhỏ, hay là mơ thấy cảnh đào tẩu khỏi chỗ Tam Hoàng tử. Mặc kệ là cái nào, nghĩ đến những gì nàng phải trải qua, hắn chỉ thấy đau lòng.

Hắn kiên nhẫn vỗ lưng nàng, dưới sự trấn an của hắn, thân thể run rẩy của nữ hài tử cuối cùng cũng ngừng lại. Dự Vương nằm ở bên cạnh nàng, vuốt ve giữa mắt nàng, thấy nàng cuối cùng cũng có thể ngủ an ổn thì hắn mới tính toán rời đi.

Khi hắn định gỡ tay nàng ra, mới phát hiện thiếu nữ không chỉ đơn giản là ôm eo hắn, mà tay nàng cũng gắt gao nắm lấy y phục của hắn. Khi hắn cố lấy tay nàng ra, nàng lại hoàn toàn chui vào trong lòng hắn, không chỉ có khuôn mặt nhỏ dán lên ngực hắn, thân thể cũng xích lại rất gần.

Hắn vẫn luôn cho rằng nàng chưa ph.át dục, ai ngờ lúc này bị nàng dính sát mới phát hiện, hình như lúc trước hắn sai rồi. Tim Dự Vương đập rất nhanh, lại sợ đánh thức nàng, nên hoàn toàn không dám động.

Hắn rũ mắt, lẳng lặng nhìn nàng ngủ, sau một lúc lâu mới cúi đầu hôn một cái lên trán nàng, chỉ cảm thấy chắc chắn là đời trước hắn nợ nàng.

Hắn ôm nàng, cũng nhắm mắt lại, tính toán chợp mắt một lát, chờ nàng xoay người thì sẽ ngồi dậy dời đi. Ai ngờ tiểu cô nương lại vô cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, không hề có ý định thay đổi tư thế. Dụ Vương cũng lười đợi, trực tiếp ngủ.

Trước đó hắn vốn không ngủ, thật vất vả mới nhằm được mắt thì lại nghe thấy tiểu cô nương khóc. Sau khi ôm nàng vào lòng thì cũng không ngủ được quá sâu, mà Lương Y Đồng thì ngủ rất ngon.

Nàng không có thói quen ngủ nướng, cho dù ban đêm không mơ thấy ác mộng thì khi trời vừa sáng cũng đã tỉnh rồi. Khi nàng mở mắt liền phát hiện có gì đó không thích hợp. Trên giường của nàng nhiều thêm một người, mà cả người nàng đều chui vào trong lòng hắn.

Bởi vì ý thức chưa hoàn toàn trở lại, trong một khắc kia, Lương Y Đồng thậm chí còn cho rằng nàng căn bản chưa trọng sinh, cũng không hề thoát ra được, nàng vẫn ở trong Tam Hoàng tử phủ, nam nhân bên cạnh nàng hiện giờ chính là tên khiến nàng vừa sợ vừa lo kia.

Kỳ thật ở đời trước, nàng chỉ bị Tam Hoàng tử ôm ngủ một lần. Lần đó là lần đầu hắn ta hôn nàng, hình như là do hắn ta say rượu, sau khi tỉnh lại hắn liền cho người nâng nàng đi, ánh mắt hắn nhìn nàng cũng vô cùng phức tạp, giống như trộn lẫn chán ghét cùng yêu thích khó có thể che giấu.

Thân hình của Lương Y Đồng cứng đờ, phản ứng đầu tiên chính là muốn phản kháng. Nàng theo bản năng sờ soạ.ng đầu giường, lần này vậy mà thật sự sờ được một cây trâm, lập tức đâm về phía hắn, lại bị nam nhân nọ bắt được tay.

Tay nam nhân có chút lạnh, lại vô cùng quen thuộc.

Ý thức của Lương Y Đồng lúc này mới hoàn toàn trở về, cuối cùng cũng nhận ra có điều không đúng, khi nhìn lại thì quả nhiên phát hiện người ôm nàng trong lòng không phải là Tam Hoàng tử, mà là Dự Vương. Nam nhân ngũ quan tuấn mỹ, biểu tình đạm bạc, nàng không thể nhận sai.

Dự Vương cũng đã mở mắt, hắn vừa mới ngủ được một lát, trong mắt thậm chí còn có chút tơ máu, đỏ đến mức có chút dọa người.

Lông mi Lương Y Đồng run rẩy, đôi môi phấn nộn hơi mấp máy, thấy Dự Vương rút cây trâm ra khỏi tay nàng thì lắp bắp mà giải thích: "Ta, ta không phải là muốn đâm người, Vương gia, sao người lại ở đây?"

Dự Vương vô cùng buồn ngủ, hắn cũng không để ý cô nương đang muốn rời giường, nhíu mi, ôm nàng vào trong lòng, nhắm mắt lại mà nhàn nhạt chỉ trích, "Ồn ào."

Hô hấp ấm áp của hắn hoàn toàn phả lên cổ nàng, cả người Lương Y Đồng đều cứng lại, không dám nhúc nhích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi