KIỀU THÊ KHÓ DỖ

Nhìn ánh mắt mê man của tiểu cô nương, Dự Vương có chút chột dạ, nói cho cùng thì cũng là do hắn tự chủ quá kém thôi. Vừa nhìn thấy bộ dáng nghịch ngợm của nàng thì hắn đã không còn khống chế được chính mình, giống như sau lần hôn đầu tiên thì tự chủ của hắn đã hoàn toàn biến mất vậy.

Dự Vương nhéo nhéo mũi, gõ trán nàng một cái, thấp giọng nói: "Đi thôi."

Hắn cất bước đi trước, Lương Y Đồng xoa xoa đầu, biểu tình có chút rối rắm. Nàng muốn đi theo sau, nhưng vừa nghĩ đến nụ hôn của hắn thì lại không được tự nhiên, trái tim đập thình thịch, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Má nàng có chút nóng lên, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Khi đi vào thiên điện, đám nha hoàn đã bày bữa tối lên, Lương Y Đồng cũng bưng sủi cảo tự mình làm tới.

Nàng thấp giọng nói: "Nghe Trương đại nương nói Vương gia không thích ăn sủi cảo, ta lại nghĩ đến Vương gia thích ăn tôm nên đã làm sủi cảo nhân tôm, còn có chút rau hẹ và trứng gà, Vương gia ăn nhiều một chút."

Nàng đặt đĩa sủi cảo trước mặt Dự Vương, nói xong liền tính trở về Thanh U đường. Dự Vương lại nói: "Ngồi xuống đi, cùng nhau ăn."

Ngày thường khi hắn kêu nàng ở lại, Lương Y Đồng đều không khách khí, giờ phút này lại có chút chần chờ, vừa nghĩ đến nụ hôn kia nàng lại có chút xấu hổ. Nhưng nghĩ hôm nay dù sao cũng là ba mươi, Lương Y Đồng không muốn hắn mất hứng, liền ngoan ngoãn ngồi xuống. Nha hoàn thấy thế thì vội vàng đi lấy thêm chén đĩa

Thấy tiểu cô nương chỉ ăn đậu phụ hầm, Dự Vương gặp thêm cho nàng thịt cá, thấp giọng nói: "Chỉ ăn đồ chay như thế sao mà cao được? Ăn nhiều thịt một chút."

Thấy biểu tình của hắn vẫn rất tự nhiên, Lương Y Đồng cũng thả lỏng, nàng cong cong môi, "Vương gia còn nói ta, người cũng đâu có thích ăn thịt."

Hắn chỉ ăn tôm và cá, ở bên người hắn lâu như vậy rồi, Lương Y Đồng chưa bao giờ nhìn thấy trên bàn cơm có thịt heo, thịt gà hay thịt bò. Cho dù biết chuyện hắn kén ăn có liên quan đến mấy việc lúc nhỏ, Lương Y Đồng vẫn không nhịn được mà khuyên một chút.

"Cho dù người đã cao rồi, nhưng thân thể cũng cần dinh dưỡng, kén ăn như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.

Dự Vương nghiêm mặt, biểu tình có chút uể oải, "Ồn ào."

Biết là hắn không muốn nghe, Lương Y Đồng không khỏi chán nản. Nhưng khi ăn cơm xác thực cũng không nên nói quá nhiều, kế tiếp nàng vô cùng an tĩnh, chỉ khi nhớ tới nụ hôn của hắn thì sẽ lại xấu hổ.

***

Buổi tối Dự Vương lại vào cung.

Đêm ba mươi mỗi năm, trong cung đều tổ chức cung yến, Dự Vương là đệ đệ của Hoàng thượng, tất nhiên là phải vào cung.

Lương Y Đồng đi đến Vân uyển, muốn cùng Trịnh Hiểu Nhã ăn một bữa cơm tất niên. Mấy tháng trước, khi nàng mới tới Dự Vương phủ còn tràn đầy đề phòng với Trịnh Hiểu Nhã, chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày trở thành bằng hữu. Khi đến, Lương Y Đồng còn ôm theo vò rượu trái cây.

Rượu này là Trịnh Hiểu Nhã cố ý dặn nàng mang tới, nói là cùng nhau ăn Tết, không bằng uống chút rượu. Lương Y Đồng từ nhỏ tới lớn chưa từng uống rượu nên cũng tò mò về hương vị, liền nhờ Trương đại ca mua giúp nàng một vò.

Rượu trái cây này nghe nói là rất thích hợp để cho nữ tử uống, không chỉ không có ảnh hưởng quá lớn, còn có chút hương vị ngọt lành, thực sự không tồi.

Khi Lương Y Đồng ôm rượu đến thì Trịnh Hiểu Nhã đã nói Thanh Hà thu dọn bàn ăn xong, có một ít điểm tâm đều là Thanh Hà xuất phủ mua, thấy nàng tới, Trịnh Hiểu Nhã mới kêu Thanh Hà đi nhận bữa tối.

Bữa tối hôm nay phá lệ phong phú, không chỉ có gà vịt thịt cá, còn có hai chén tổ yến nhỏ. Trịnh Hiểu Nhã cho Thanh Hà ngồi xuống, ba người cùng nhau dùng bữa tối, Trịnh Hiểu Nhã cười nói: "Hai năm trước khi muội chưa tới, ta đều cùng Thanh Hà tùy tiện ăn một chút rồi nghỉ ngơi, hôm nay cuối cùng cũng có thể chúc mừng một phen."

Thanh Hà mở vò rượu, rót cho mỗi người một chén, Lương Y Đồng cười nâng chén, "Ta kính hai người một chén, chúc hai người năm mới đều vạn sự như ý, thân thể an khang."

Trịnh Hiểu Nhã cùng Thanh Hà cũng nói lời chúc phúc, xong xuôi thì ba người bắt đầu uống rượu. Lương Y Đồng là lần đầu uống rượu, nguyên bản còn sợ mùi rượu quá nồng sẽ uống không được, ai ngờ rượu này chỉ có hương vị trái cây, uống vào rất êm dịu, còn có cảm giác vương vấn.

Lương Y Đồng uống thêm một chén, chỉ cảm thấy vô cùng dễ uống.

Trịnh Hiểu Nhã cười nói: "Hương vị không tồi phải không? Lần đầu tiên ta uống rượu trái cây là lúc cập kê, khi đó ca ca còn chưa xảy ra chuyện, huynh ấy dẫn ta ra ngoài uống rượu, cũng không biết bây giờ huynh ấy như thế nào rồi."

Khi phụ thân của Trịnh Hiểu Nhã bị xử trảm, ca ca nàng cũng liên lụy, bị biếm tới Hắc Thủy. Đã ba năm rồi Trịnh Hiểu Nhã chưa gặp hắn, cũng không biết hiện giờ hắn như thế nào rồi.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Hiểu Nhã nhắc đến người nhà trước mặt Lương Y Đồng, thấy nàng thần sắc ảm đạm, Lương Y Đồng nói: "Trịnh đại ca là người may mắn, cho dù ở Hắc Thủy, cũng nhất định có thể lập được công trạng."

Tuy hắn bị biếm đến Hắc Thủy, cách kinh thành có chút xa, nhưng tốt xấu gì cũng là Huyện lệnh thất phẩm, vẫn còn là mệnh quan triều đình, nếu có thể lập được công trạng thì cũng không phải không có cơ hội hồi kinh.

Trịnh Hiểu Nhã cười cười, "Tin vào lời may mắn của muội."

Nàng ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt hạnh vô cùng sinh động, khi cười lên thì rất mê người, Lương Y Đồng kỳ thật không hiểu vì sao Dự Vương không thích Trịnh Hiểu Nhã. Chỉ nghĩ đến một người tốt như vậy bị chôn vùi ở Vân uyển, Lương Y Đồng lại cảm thấy nàng có chút đáng thương.

"Không nói về ta nữa, sao trông muội lại có vẻ có nhiều tâm sự thế?"

Lương Y Đồng hơi ngẩn ra một chút, cười nói: "Ta có thể có tâm sự gì chứ?"

Tuy ngoài miệng nói không có tâm sự, nhưng khi nhớ tới nụ hôn của Dự Vương, nàng lại suy nghĩ. Vương gia khẳng định sẽ không miễn cưỡng nàng, nhưng nàng lại không cự tuyệt được hắn, tựa hồ như chỉ cần hắn muốn, nàng đều không thể nói lời từ chối.

Hắn cứu nàng nhiều lần như vậy, nếu thật sự chỉ là nhất thời hứng khởi mà nhìn trúng nàng, nàng cũng hoàn toàn không để ý mà cho hắn hôn. Hắn đối xử với nàng tốt như thế, những gì nàng có thể làm cho hắn lại vô cùng ít.

Lương Y Đồng biết là nghĩ như vậy có chút không bình thường, nhưng nàng cũng không biết phải làm như thế nào mới là đúng. Đầu nàng rối loạn vô cùng, nhưng khi đối mặt với nụ cười của Trịnh Hiểu Nhã, lại đột nhiên cảm thấy phiền não của mình có chút dư thừa, đã không biết làm sao thì dứt khoát không để ý tới, cứ thuận theo tự nhiên là được.

Sau khi nghĩ thông suốt, Lương Y Đồng cũng không còn khó xử như vậy nữa.

Hai người nói chuyện mội hồi, nàng cùng Trịnh Hiểu Nhã đều có cảm giác hơi say. Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, Trịnh Hiểu Nhã cười: "Buổi tối dứt khoát đừng về nữa, ở lại chỗ của ta đi."

Lương Y Đồng nói: "Y phục để tắm rửa cũng không mang, vẫn là nên trở về, cũng không có bao xa."

Trịnh Hiểu Nhã ít nhiều có chút không yên tâm nên để Thanh Hà đưa nàng về. Thần chí của Lương Y Đồng mới đầu còn có chút thanh tỉnh, khi đi lại chậm rì rì, giống như ốc sên vậy. Đến khi bị gió thổi qua thì nàng mới mê man hơn, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cũng may Thanh Hà tửu lượng tốt, sợ nàng không cẩn thận ngã xuống, Thanh Hà liền đỡ cánh tay nàng. Thật vất vả đem người trở về Thanh U đường, lại đụng phải Dự Vương.

Dự Vương mặc một thân cẩm bào màu đen, ngũ quan vô cùng lạnh nhạt, làm cho người đối diện đứng hình. Thanh Hà vô cùng sợ hắn, đầu nhỏ lập tức rụt lại, cánh tay đang đỡ Lương Y Đồng cũng tăng thêm chút sức lực.

Lương Y Đồng bị đau mà kêu lên một tiếng. Nàng vẫn chưa nhìn thấy Dự Vương, thấy Thanh Hà dừng lại thì mới chớp chớp mắt, theo bản năng nhìn về phía trước, lúc này mới đối diện với ánh mắt của Dự Vương. Đôi mắt đen láy của nam nhân không chút gợn sóng, mang theo chút trấn an.

Nhìn thấy hắn, Lương Y Đồng theo bản nàng mà cười cong mắt, "Vương gia, sao người đã về rồi?"

Lương Y Đồng vẫn còn nhớ rõ chuyện hắn vào cung, thấy hắn sớm như vậy đã trở lại thì trong mắt có chút kinh ngạc. Dự Vương tất nhiên là muốn bồi nàng đón giao thừa nên mới trở về sớm. Thấy nàng bước đi loạng choạng, trên người còn có mùi rượu, liền hiểu nàng nhất định vừa mới chạy tới Vân uyển.

Nghĩ đến khi hắn không ở đây, nàng không hoàn toàn không cô đơn trong lòng Dự Vương vậy mà lại dâng lên một cỗ khó chịu khó tả, thế cho nên ánh mắt hắn nhìn Thanh Hà cũng không được tốt cho lắm.

Thanh Hà run cầm cập, vội vàng hành lễ.

Thấy nàng đang hỗ trợ Lương Y Đồng, Dự Vương nhân tiện nói: "Giao người cho ta đi, ta đưa nàng ấy về."

Vốn dĩ cũng chỉ còn vài chục bước chân, Thanh Hà liền vội vàng gật đầu, giao Lương Y Đồng cho Dự Vương, hắn cũng duỗi tay ra đỡ tiểu cô nương.

Lương Y Đồng cong cong môi, lộ ra núm đồng tiền, "Vương gia, ta có thể tự đi, không cần đỡ. Không tin thì người buông tay ra, ta đi cho người xem."

Khi nàng nói chuyện đã xen lẫn chút men say, Dự Vương sao có thể buông tay, chỉ nhíu mày, "Sao lại uống nhiều như vậy?"

Lương Y Đồng nhăn mặt, phản bác, "Không nhiều, mới uống có hai chén."

Nàng nói xong còn khua tay múa chân. Dù là loại chén rượu vô cùng nhỏ thì đối với người chưa bao giờ uống, hai chén đã là vô cùng nhiều. Nhưng vì là năm mới, Dự Vương cũng không trách cứ gì, thấy nàng đi vô cùng chậm thì hắn liền bế nàng lên.

Tiêu Lĩnh hôm nay cùng hắn vào cung, nhìn thấy động tác của hắn thì đã thức thời mà lui xuống.

Dự Vương cứ thế ôm tiểu cô nương về Thanh U đường. Lương Y Đồng đã quen được hắn ôm, không chỉ không bài xích, còn vươn tay ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ dính chặt vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng oán giận, "Ta khát quá, khát không chịu được."

Dự Vương: "Ai bảo nàng uống rượu, đáng đời."

Lương Y Đồng có chút ủy khuất, khuôn mặt nhỏ chôn trong lòng hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Người thật xấu."

Dự Vương đã ôm nàng vào phòng ngủ, đặt tiểu cô nương ở trên giường. Lương Y Đồng dựa đầu vào giường, lười biếng không muốn động, giày cũng không muốn cởi, càng khuôn muốn đi tắm.

Dự Vương còn nhớ vừa rồi nàng kêu khát, liền đi rót cho nàng chén nước, đem người ôm vào lòng, dỗ cho nàng uống hết. Nàng vô cùng ngoan, kêu mở miệng liền mở miệng, ngoan ngoãn mà uống, sau đó lại chôn khuôn mặt nhỏ vào lòng hắn, bộ dáng ỷ lại khiến cho Dự Vương mềm lòng.

Lương Y Đồng có chút mệt, dựa vào lòng hắn không muốn động.

Dự Vương vuốt mái tóc của nàng, nói: "Buồn ngủ thì ngủ sớm một chút."

Lương Y Đồng lắc đầu.

Nàng vẫn còn mơ hồ nhớ là phải đón giao thừa. Mấy năm trước nàng kiên trì đến giờ tý đã chống đỡ không nổi, nhưng cũng không thể không đón giao thừa. Nghe nói chỉ có đón giao thừa thì mới có thể đuổi bệnh dịch đi, một năm tiếp theo mới có thể cát tường như ý. Nàng muốn năm sau được thuận lợi một chút, cũng cầu phúc cho Vương gia, nên nhất định phải đón giao thừa.

Bộ dáng lắc đầu của nàng cực kỳ đáng yêu, vì say rượu nên ánh mắt cũng không tỉnh táo lắm, cộng thêm da thịt trắng tuyết và đôi môi phấn nộn lại càng mê người.

Đôi mắt Dự Vương có chút sâu thẳm, ánh mắt theo bản năng dừng lại trên môi nàng lâu hơn chút. Lương Y Đồng chớp chớp mắt, mơ hồ nhận ra sự đánh giá của hắn, mỗi lần ánh mắt hắn trở nên nguy hiểm thì chính là muốn hôn nàng, nàng đã biết rồi.

Nàng nâng đầu nhỏ lên, tay ôm lấy cổ hắn, đôi môi phấn nộn hơi chu lên, muốn hôn hắn. Đáng tiếc là nàng ngồi ở bên cạnh hắn, cái đầu lại không cao bằng hắn, đầu nhỏ chỉ với tới bả vai hắn, muốn chạm môi hắn thì còn cách một khoảng.

Nàng không hôn đến, trong mắt liền có chút mơ hồ, nghi hoặc mà nhìn hắn.

Dự Vương tất nhiên là đã nhìn ra nàng muốn chủ động hôn mình, trong lòng không chịu nổi khống chế mà rung động, duỗi tay chạm nhẹ vào mắt tiểu cô nương.

Thấy hắn còn chưa hôn, Lương Y Đồng vô cùng kỳ quái mà nhìn hắn. Vì uống không ít rượu, đuôi mắt nàng đã phiếm hồng đôi chút, biểu tình này quả thực là muốn mạng hắn mà.

Lúc này Dự Vương mới cúi đầu hôn môi tiểu cô nương, nhịn không được mà hỏi nàng, "Thích ta hôn nàng sao?"

+

Tiểu cô nương vô cùng thành thật, ngoan ngoãn gật đầu, thấy hắn không tiếp tục hôn, nàng thậm chí còn chủ động ôm cổ hắn, con mắt xoay chuyển, mang theo sự thúc giục.

Dự Vương sao có thể cưỡng lại sự cám dỗ này, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Tiểu cô nương căn bản không thẹn thùng giống ban ngày, hôn trong chốc lát liền vươn đầu lưỡi, học theo hắn mà hôn. Hô hấp của Dự Vương trở nên dồn dập, cánh tay ôm eo nàng cũng siết chặt hơn chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi