KIỀU THÊ KHÓ DỖ

Lương Y Đồng vừa mới nhắm mắt lại liền cảm nhận được cánh tay của nam nhân siết chặt hơn, hô hấp của hắn cũng có chút loạn, cái đầu vậy mà đã chôn vào cổ nàng sự bình tĩnh trong đầu Lương Y Dồng lập tức đứt đoạn.

Má nàng đỏ lên, thân thể cũng hơi lui về sau, lắp bắp mà gọi hắn, "Vương, Vương gia."

Nam nhân bị âm thanh hoảng loạn của nàng đánh thức lý trí, nuối tiếc mà ngẩng đầu, một khắc rời tay kia chỉ cảm thấy kẹo ngọt đã đi xa, thanh âm hơi khàn khàn: "Vẫn luôn mềm như vậy sao?"

Lương Y Đồng xấu hổ đến mức không nói ra lời, thậm chí còn có chút hối hận vì không nhẫn tâm đuổi hắn đi. Cho dù hắn thích hôn nàng, nhưng trong ấn tượng của nàng, hắn vẫn là Dự Vương cao cao tại thượng, thanh tâm quả dục kia. Hắn là nam nhân đứng trên đỉnh núi, cao ngạo không dính khói lửa phàm tục, nàng căn bản không liên hệ hắn với hai từ "phong lưu" được.

Giờ phút này nàng lại cảm thấy hắn quá xấu, nàng không chỉ không để ý tới hắn, còn nằm cách hắn rất xa. Thấy tiểu cô nương xấu hổ buồn bực thành như vậy, Dự Vương sờ sờ mũi, lại kéo người vào trong lòng, nói: "Không đùa nàng nữa, ngủ đi."

Tiểu cô nương thơm tho mềm mại, cho dù chỉ là ôm ngủ thì hắn cũng thực thích. Sợ chọc giận nàng, Dự Vương cũng khắc chế một chút, nhưng Lương Y Đồng vẫn có chút không được tự nhiên, thấy hắn không còn động tĩnh thì mới thả lỏng lại. Vốn tưởng rằng sẽ không ngủ được, ai ngờ, thuận theo hô hấp ổn định của hắn, trong lòng nàng cũng an tâm, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Nàng ngủ rất ngoan, bởi vì có Dự Vương bên cạnh nên cũng không hề gặp ác mộng. Lương Y Đồng lại không hề biết, sau khi nàng ngủ say, người nào đó chưa bao giờ chạm vào nữ nhân lại không nhịn được mà sờ so/ạng nàng một chút, xúc cảm khi chạm vào còn tốt hơn so với tưởng tượng.

Ánh mắt Dự Vương sâu thẳm, lại có chút hối hận vì không thể kiên định hơn một chút, lựa chọn thành thân vào hai tháng sau. Hắn mang theo tiếc nuối mà ngủ, sau khi tỉnh dậy cũng có chút không thoải mái, lại sờ một chút. Mặc dù hắn sờ không đau, Lương Y Đồng vẫn theo bản năng nhíu mày, trong lúc ngủ, tiểu cô nương còn bất an mà động đậy.

Dự Vương sợ đánh thức nàng, thu hồi tay lại.

Khi Lương Y Đồng tỉnh lại, Dự Vương đã rời đi.

Nàng hồi phục tinh thần mới bò dậy.

Tiểu gia hỏa ngủ rất ngoan ngoãn, biết là thời gian thức giấc của tiểu hài tử sẽ khác, Lương Y Đồng cũng không gọi.

Sau khi dậy, nàng cũng không tới Trúc Du đường, chỉ mới nhớ tới hôm qua, cả người nàng đã không được tự nhiên, bên tai cũng có chút nóng lên.

Đến khi trời hoàn toàn sáng Trăn Trăn mới tỉnh ngủ, Lương Y Đồng nghe được động tĩnh thì đi vào nhìn thử, Trăn Trăn đã xoa mắt ngồi dậy. Tiểu gia hỏa một thân y phục trắng tuyết, môi hồng răng trắng, mắt to ngập nước, bộ dáng ngái ngủ cực kỳ đáng yêu.

Nhìn thấy Lương Y Đồng, ý thức của tiểu gia hỏa mới dần thu hồi, Trăn Trăn lập tức vui sướng mà nhảy trên giường, đôi mắt sáng như ánh nến, "Mẫu thân!"

Cho dù không phải mẫu thân thật sự, nhưng khi bị tiểu gia hỏa nhìn đầy chờ mong như vậy, Lương Y Đồng cũng có chút rung động. Nàng đi qua xoa đầu Trăn Trăn, ôm tiểu gia hỏa tới mép giường, vừa mặc áo ngoài cho tiểu gia hỏa vừa hỏi có ngủ ngon không.

Trăn Trăn ngoan ngoãn gật đầu.

Tuyết Mai bưng chậu nước đến, nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của tiểu gia hỏa thì không rời được mắt. Ngày hôm qua nàng chỉ vội vàng giúp Trăn Trăn tắm rửa, cũng không cẩn thận đánh giá, hiện giờ nhìn thấy, vậy mà thực sự có chút tương tự cô nương nhà mình.

Tuyết Mai kinh ngạc nói: "Cô nương, chỉ nhìn mặt, Trăn Trăn cùng người thật sự có điểm giống nhau."

Hai người đều có lông mày nhỏ dài cùng đôi mắt hoa đào, mà ngay cả bộ dáng ngoan ngoãn cũng có chút giống. Tuyết Mai ở bên cạnh Lương Y Đồng hầu hạ nhiều năm, vẫn luôn nhớ kỹ bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu của cô nương nhà mình, lại nhìn tiểu gia hỏa này, thực sự là cực kỳ giống.

Lương Y Đồng lúc này mới cẩn thận đánh giá Trăn Trăn một chút, lúc trước chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa khá đẹp, hiện giờ nhìn thấy vậy mà còn có một đôi mắt hoa đào, xem ra cũng có chút giống nàng.

Trăn Trăn nở nụ cười, kiêu ngạo mà vỗ ngực, "Ta đương nhiên là giống mẫu thân."

Lương Y Đồng cong cong môi, cũng không để chuyện này trong lòng. Nàng nhớ rằng phụ thân có cặp mắt hoa đào, mà ma ma nói mẫu thân nàng cũng có, nhiều người có mắt hoa đào như vậy, nàng cùng tiểu gia hỏa này có chút giống thì cũng chẳng phải chuyện lạ, nàng chỉ cảm thấy đây là duyên phận rồi ôm tiểu gia hỏa xuống giường.

Trăn Trăn lại vô cùng vui vẻ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào của mẫu thân mà cười.

Trăn Trăn cứ như vậy tạm thời ở lại Dự Vương phủ.

Thủ hạ của Dự Vương tìm kiếm hai ngày, tra được hai nhóm lừa bán nữ tử và hài tử, lại không tìm ra Hạ Nhi, nhưng tên bắt cóc Trăn Trăn kia đã khai hết mọi chuyện.

Hắn ta tên là Lý Phúc, nói rằng vào Tết Nguyên Tiêu, hắn ta vốn định tới bờ sông thả hoa đăng, Muốn ước nguyện với trời cao ban cho hắn ta một nhi tử. Hắn ta chỉ là một bá tánh bình thường, ngày thường làm công kiếm tiền, đã thành thân bảy tám năm nhưng dưới gối lại không có nhi tử, thê tử chỉ sinh ra hai tiểu cô nương. Khoảng thời gian trước thật vất vả mới hoài thai, thầy xem tướng nói là nam hài, ai ngờ thê tử hắn ta lại bị ngã, không chỉ không giữ được hài tử, thê tử cũng mất nửa cái mạng.

Hắn ta nằm mơ cũng muốn có một nhi tử. Khi đang đi đến bờ sông, hắn ta lơ đãng nhìn thấy Hạ Nhi cùng Trăn Trăn. Trăn Trăn vô cùng đẹp, hắn ta vừa liếc mắt một cái đã đỏ mắt, chỉ hy vọng đây là nhi tử của mình. Lúc ban đầu hắn ta cũng không có ý xấu, ai ngờ khi hai người xếp hàng mua đồ chơi làm bằng đường, Trăn Trăn lại bị lồng đèn bên cạnh hấp dẫn, bàn tay nguyên bản còn nắm góc áo của Hạ Nhi cũng buông lỏng ra.

Ngay sau đó liền xảy ra chuyện, một tên to con vậy mà lại trực tiếp đến gần Hạ Nhi, Lý Phúc chỉ thấy người nọ cầm khăn bịt miệng nàng, Hạ Nhi lập tức hôn mê, ngoan ngoãn mà dựa vào lòng tên nọ, trực tiếp bị ôm đi.

Lúc đó Lý Phúc thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng, nhưng lại vội vàng bịt miệng, chỉ cảm thấy tên kia đã dám đủ can đảm bắt cóc người trên phố thì khẳng định là đã quan sát hết thảy, đồng bọn cũng nhất định ở xung quanh. Sau khi tên kia đi thì ánh mắt của Lý Phúc quét đến Trăn Trăn.

Trăn Trăn vẫn đang xem đèn lồng, tiểu gia hỏa ở dưới ánh nến rất giống tiểu tiên đồng. Lý Phúc chỉ cảm thấy đây là tiểu oa nhi trời cao đưa đến cho mình, không khống chế được tà niệm trong lòng, ôm Trăn Trăn Muốn đưa về.

Hắn ta là lần đầu làm ra loại chuyện này, trong lòng vô cùng hoảng loạn, chỉ cảm thấy mọi đôi mắt xung quanh đều đang nhìn chằm chằm mình. Hắn ta bế Trăn Trăn lên muốn chạy đi, ai ngờ tiểu gia hỏa này lại tàn nhẫn như thế, cắn xuống tay hắn ta, thiếu chút nữa mất cả một miếng thịt, tiểu nam hài cũng nhân cơ hội nhảy xuống.

Chuyện kế tiếp, Dự Vương cũng đã biết. Cho dù Lý Phúc đã nhận sai, quan phủ vẫn phán hắn ta ngồi tù mấy năm. Tuy hắn ta chưa bắt được Trăn Trăn đi, nhưng xác thật đã phạm vào quốc pháp, bị phạt là chuyện đương nhiên.

Sau khi biết Hạ Nhi thực sự bị bắt đi, Dự Vương liền yêu cầu dốc toàn lực đi tìm, cho đến ba ngày sau, cuối cùng cũng tìm ra.

Hạ Nhi đã bị bán đến nhà thổ, cùng với nàng là tổng cộng có bốn người bị bắt đi, đều là những tiểu cô nương đi chơi Tết Nguyên Tiêu một mình.

Hạ Nhi vì muốn đào tẩu mà bị đánh hai đòn hiểm, chẳng sợ nàng nói ra tên Võ Hưng Hầu phủ, đối phương cũng căn bản không để ý tới. Nghĩ đến chuyện sau khi mình bị bắt, tiểu công tử chỉ có một mình, không chừng cũng sẽ bị bọn buôn người bắt đi, cả người Hạ Nhi run lên.

Giờ phút này, Hạ Nhi tất nhiên là vô cùng hối hận vì nhất thời mềm lòng mà đưa tiểu công tử ra ngoài chơi, nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nàng cơ hồ là khóc đến mù mắt. Thấy nàng khóc, ma ma quản giáo cũng không vui, đánh nàng rất nhiều lần, cho đến khi nàng chịu không nổi nữa thì cửa của nhà thổ bị đá văng, mười mấy thị vệ xông vào.

Sau khi biết được trong số các nàng có vài người bị lừa bán, liền lập tức niêm phong nhà thổ này lại.

Khi một thị vệ thẩm vấn có ai tên Hạ Nhi không, Hạ Nhi nguyên bản còn không dám lên tiếng, nhưng nghe thị vệ nói rằng tiểu công tử đang ở trong tay bọn họ, nàng vội vàng nhận.

Khi thị vệ đưa nàng về Dự Vương phủ, Hạ Nhi còn có chút nghi hoặc, cho đến khi nhìn thấy tiểu công tử mà mình tâm tâm niệm niệm vẫn an toàn không chút tổn thương, nước mắt của Hạ Nhi mới không khống chế được mà rơi xuống.

Thấy nàng khóc, khuôn mặt nhỏ của Trăn Trăn có chút mờ mịt, chân tay luống cuống nói: "Hạ Nhi tỷ tỷ, tỷ khóc cái gì vậy?"

Hạ Nhi ngồi xổm xuống, ôm lấy Trăn Trăn, đôi mắt rưng rưng mà nói: "Không có việc gì, chỉ là nô tỳ rất vui vì còn có thể nhìn thấy tiểu công tử."

Trăn Trăn mơ hồ mà lau nước mắt cho nàng, cười đến mức mi mắt cong cong, nhìn vui vẻ hơn khi trước rất nhiều, "Đương nhiên là có thể nhìn thấy rồi, phụ thân cùng mẫu thân nói chúng ta chỉ là vô ý bị tách ra, rất nhanh có thể đoàn tụ."

Nghe hắn nhắc tới phụ mẫu, Hạ Nhi ngây ngẩn cả người. Vừa rồi đi theo thị vệ tiến vào, nàng đã cố ý để ý một chút, nơi này rõ ràng là Dự Vương phủ. Nàng chỉ cho rằng Dự Vương tốt bụng cứu tiểu công tử, ai ngờ tiểu công tử lại nhắc tới phụ mẫu?

Tuy rằng Trăn Trăn có phụ thân, nhưng lại giống như không có, mà mẫu thân thì đã sớm không còn, tiểu công tử nào có phụ mẫu, Hạ Nhi chỉ cảm thấy mơ hồ.

Trăn Trăn đã chui ra khỏi vòng tay nàng, khi đi cũng lộ ra chút vui sướng, thanh âm vô cùng cao, hắn nói: "Hạ Nhi tỷ tỷ, ta giới thiệu mẫu thân của ta với tỷ! Phụ thân đã xuất phủ rồi, không ở nhà, hôm nay chỉ có mẫu thân thôi!"

Khi nói chuyện, Trăn Trăn đã lôi léo Hạ Nhi tới trước mặt Lương Y Đồng, kiêu ngạo mà vỗ ngực, vui vẻ nói: "Tỷ xem, ta đã tìm được mẫu thân, mẫu thân ta xinh đẹp không? Đúng thật là giống tỷ nói, chính là người đẹp nhất thiên hạ! Ta cùng mẫu thân còn rất giống nhau, đôi mắt này của ta chính là thừa hưởng từ mẫu thân! Khó trách ta lớn lên đẹp như vậy!"

Lương Y Đồng chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.

Hạ Nhi không khỏi đánh giá Lương Y Đồng một chút, chỉ thấy thiếu nữ trước mặt đẹp như bước ra từ trong tranh. Nàng sắc nước hương trời, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh tế, nhìn thế nào cũng làm người ta kinh diễm, mà lại thật sự giống Trăn Trăn.

Nhưng mà, mẫu thân của tiểu công tử đã sớm không còn, tiểu thiếu nữ này còn búi sơ song kế, một tiểu cô nương chưa cập kê sao có thể là mẫu thân của Trăn Trăn?

Hạ Nhi đang muốn nhắc tiểu công tử đừng gọi linh tinh, lại thấy Lương Y Đồng nháy mắt với mình.

Lương Y Đồng cười nói: "Ta sẽ giải thích cho người sau, có phải mấy ngày này đã phải chịu không ít khổ rồi không? Đi nghỉ ngơi trước đi."

Lúc này Trăn Trăn mới chú ý tới đôi mắt của Hạ Nhi tỷ tỷ đã sưng đỏ, trên cổ tay còn có thương tích, tiểu gia hỏa vội vàng xốc tay áo của nàng lên.

Hạ Nhi gắt gao chặn Trăn Trăn lại, dỗ dành: "Tiểu công tử, nô tỳ không có việc gì, chỉ là không cẩn thận ngã một cái, bôi thuốc xong sẽ không sao nữa."

Lương Y Đồng cũng kéo tay Trăn Trăn lại, nhẹ nhàng nói: "Trước tiên để Hạ Nhi đi bôi thuốc đã, chờ nàng ấy không sao nữa thì sẽ bồi con."

Trải qua nhiều ngày ở chung, Trăn Trăn đặc biệt thích mẫu thân, giờ phút này nghe được lời nàng nói, tuy là lo lắng cho Hạ Nhi nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Tiểu gia hỏa vội vàng dặn dò một câu, "Hạ Nhi tỷ tỷ mau đi bôi thuốc đi."

Lương Y Đồng để Ngọc Cầm giúp Hạ Nhi bôi thuốc.

Khi Hạ Nhi đi bôi thuốc, Lương Y Đồng để Tuyết Mai nghĩ ra trò chơi, nàng cùng Trăn Trăn trong chốc lát liền để Tuyết Mai ở lại với hắn, còn bản thân thì đến chỗ Hạ Nhi.

Ngọc Cầm đã lấy ra thuốc trị thương, đang bôi cho Hạ Nhi. Không chỉ trên cổ tay nàng có thương tích, mà sau lưng cũng không hề ít, mấy vết roi đan xen nhau, che kín cả tấm lưng của nàng. Khi Ngọc Cầm bôi thuốc, Hạ Nhi đau đến mức cắn môi để không kêu ra tiếng.

Nhìn thấy một màn này, Lương Y Đồng không khỏi nhớ tới cảnh tượng bản thân bị roi quất. Biết rõ giờ phút này Hạ Nhi đau đến mức nào, nàng cũng không tiến lên quấy rầy, cho đến khi Ngọc Cầm bôi thuốc xong, Hạ Nhi mặc lại y phục, nàng mới đi vào.

Nhìn thấy nàng. Hạ Nhi muốn quỳ xuống, chính là vì cảm kích nàng đã cứu Trăn Trăn.

Lương Y Đồng đỡ nàng, nói: "Trên người ngươi còn có thương tích, đừng quỳ, mau ngồi xuống đi."

Tiếp theo, Lương Y Đồng kể lại chuyện mấy ngày nay. Nghe nói Trăn Trăn thiếu chút nữa bị người xấu bắt đi, nước mắt Hạ Nhi lại rơi xuống.

Lương Y Đồng cũng không khuyên nàng, chỉ nói: "Sự tình đã xảy ra rồi, ngươi có khóc cũng không có tác dụng. Có thể nói chuyện về phụ mẫu của Trăn Trăn không?"

Ánh mắt của Hạ Nhi trốn tránh, hiển nhiên là chần chờ có nên nói ra hay không. Nghĩ đến bọn họ không chỉ cứu tiểu công tử, lại còn coi như thân sinh nhi tử mà chăm sóc, Hạ Nhi cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Mẫu thân của tiểu công tử vì sinh khó đã mất, phụ thân của người ấy lại không tiện lộ diện nên mới nuôi ở bên ngoài, ngày thường là do nô tỳ phụ trách chăm sóc tiểu công tử."

Lương Y Đồng đã mơ hồ đoán ra một ít, lúc này nghe thì cũng không quá khiếp sợ, bởi vì đau lòng cho Trăn Trăn mà hỏi thêm, "Phụ thân thằng bé là ai? Vì sao lại không tiện lộ diện?"

Vấn đề này càng khiến Hạ Nhi chần chờ, nàng hiển nhiên có chút khó xử.

Nàng thấp giọng nói: "Người có ơn cứu mạng tiểu công tử, theo lý thuyết thì nô tỳ không nên giấu người, nhưng khi đồng ý chiếu cố cho tiểu công tử, nô tỳ đã thề với thiếu gia, cả đời này cũng không được nói ra thân phận của tiểu công tử. Nếu nô tỳ nói ra, việc này truyền ra ngoài rồi, tiểu công tử có thể sống sót hay không cũng khó mà nói, hy vọng cô nương có thể thông cảm cho nô tỳ."

Lương Y Đồng nhíu mi, hiển nhiên không dự đoán được nha hoàn này lại có thái độ như thế. Trong lòng nàng không khỏi có chút tức giận, cho dù nam tử kia có thân phận tôn quý như thế nào, cũng không thể đối đãi như vậy với một hài tử chứ? Sinh mà không dưỡng, đây là đạo lý gì?

Cho dù Hạ Nhi nói ra, hắn chẳng lẽ còn có thể vì thanh danh của bản thân mà giết chết Trăn Trăn?

Ánh mắt Lương Y Đồng không khỏi lạnh đi, tuy rằng chỉ mới ở chung với Trăn Trăn mấy ngày, nàng lại rất thích tiểu hài tử hiểu chuyện này, lạnh lùng nói: "Thật đúng là một phụ thân tốt, sinh mà không dưỡng thì thôi đi, thế nhưng còn chán ghét Trăn Trăn? Loại phụ thân này, không cần cũng được!"

Thấy nàng hiểu lầm, Hạ Nhi vội vàng giải thích: "Không phải giống như người nghĩ đâu. Thiếu gia của chúng ta là người tốt, chỉ là thiếu nãi nãi không chấp nhận bất kỳ hạt cát nào, tuyệt đối sẽ không cho thiếu gia có người khác. Lúc trước, nha hoàn thông phòng của thiếu gia không cẩn thận có thai, thiếu nãi nãi trực tiếp cho nàng ta uống thuốc phá thai, tiểu công tử có thể sống sót là do giấu được thiếu nãi nãi, nếu người ấy biết được, nhất định sẽ không tha cho tiểu công tử."

Lương Y Đồng hơi giật mình, kỳ thật trong kinh thành thật sự có mấy phu nhân ngoan độc đến hài tử cũng không buông tha như vậy. Lương Y Đồng có chút thổn thức, "Thiếu gia của các ngươi không dám đưa Trăn Trăn về nên mới để ngươi nuôi hắn ở bên ngoài sao?"

Hạ Nhi gật đầu, thấp giọng nói: "Thiếu gia cũng không phải không thương tiểu công tử, lúc trước nếu không phải người ấy che giấu, tiểu công tử chỉ sợ chưa sinh ra đã chết. Người ấy sợ thiếu nãi nãi xuống tay với tiểu công tử nên vẫn luôn để nô tỳ chăm sóc. Lo rằng thiếu nãi nãi phát hiện dị thường, mấy năm nay người ấy chỉ dám lén đi gặp tiểu công tử hai lần. Tiểu công tử bất tri bất giác đã lớn như vậy rồi, khi người ấy hỏi phụ mẫu là ai, nô tỳ không dám nói ra, nên mới nói dối rằng phụ mẫu của tiểu công tử là thần tiên trên trời."

Tiểu hài tử đơn thuần, cực kỳ dễ lừa gạt, nàng vừa nói như vậy Trăn Trăn đã tin, nên mới có hiểu lầm như thế này.

Trong lòng Lương Y Đồng có những cảm xúc rất khó nói.

Nàng hỏi: "Mấy năm nay chỉ có người nuôi nấng Trăn Trăn sao?"

"Đúng vậy, sợ ra ngoài nhiều sẽ bị thiếu nãi nãi hoài nghi, thiếu gia chỉ phái một mình nô tỳ đi, nhưng quản gia bá bá cũng biết được chuyện này. Thời gian trước nô tỳ không ra ngoài, là nhi tử của quản gia bá bá cách một đoạn thời gian sẽ mang lương thực đến tiểu viện. Nếu không phải tiểu công tử vì nhớ phụ mẫu mà rơi lệ, nô tỳ cũng sẽ không dẫn người ấy ra ngoài giải sầu."

Nghĩ đến chuyện tiểu công tử thiếu chút nữ bị bắt, nước mắt Hạ Nhi lại rơi xuống.

Lương Y Đồng cũng có chút cảm khái, đưa cho Hạ Nhi một cái khăn rồi thấp giọng khuyên nhủ hai câu.

Chờ cảm xúc của Hạ Nhi ổn định lại, Lương Y Đồng suy tư một chút, nói: "Đã như vậy thì ngươi an tâm ở lại Dự Vương phủ dưỡng thương đi. Ta phái người tới tiểu viện canh chừng, chờ nhi tử của quản gia tới sẽ nói hắn không cần lo lắng, đợi người hồi phục rồi lại nói."

Lương Y Đồng vốn định nói, chờ hồi phục, ngươi mang hắn đi cũng không muộn, chỉ là tưởng tượng đến cảnh tượng Trăn Trăn cả ngày ở trong tiểu viện, nơi nào cũng không thể đi, tâm tình của nàng có chút trầm trọng.

Hạ Nhi xoa xoa nước mắt, nói: "Đã làm phiền cô nương cùng Vương gia nhiều ngày, nô tỳ sao có thể quấy rầy thêm. Vết thương của nô tỳ không sao, đa tạ cô nương quan tâm, lát nữa nô tỳ sẽ đưa tiểu công tử trở về."

Trăn Trăn bên kia vừa chơi xong, phát hiện mẫu thân vẫn chưa về thì liền đi tìm. Vừa mới tới, tiểu gia hỏa đã nghe thấy Hạ Nhi tỷ tỷ nói phải trở về, khuôn mặt trắng nõn kia đã không còn sự ngoan ngoãn thường ngày, giờ phút này vô cùng lạnh lùng, "Ta không đi! Ai cũng không thể làm ta đi! Hạ Nhi tỷ tỷ cũng không được! Ta muốn ở cùng với phụ thân và mẫu thân!"

Trăn Trăn nói xong liền chạy tới trước mặt Lương Y Đồng, trực tiếp ôm lấy chân nàng, khi ngẩng đầu thì sự lạnh lùng vừa rồi cũng đã tan biến, nước mắt lăn dài trên má, "Mẫu thân, người không cần con nữa sao? Có phải do Trăn Trăn không ngoan, chọc người tức giận rồi không? Con không chơi nữa, người đừng đuổi Trăn Trăn đi được không?"a

Bên cạnh tiểu viện Trăn Trăn ở có một hộ gia đình, nhà bọn họ có hai tiểu hài tử, một người tầm bảy, tám tuổi, một người tầm tuổi Trăn Trăn. Khi Trăn Trăn ở ngoài sân phơi nắng, lần nào cũng nghe thấy thanh âm làm nũng của tiểu nam hài kia với mẫu thân.

Tiểu nam hài nọ ôm mẫu thân kể chuyện, mẫu thân cũng nấu trứng gà cho tiểu gia hỏa. Trăn Trăn rất thích không khí bên đó, cho dù khi tiểu nam hài bướng bỉnh bị mẫu thân đuổi đánh cũng khiến Trăn Trăn vô cùng ngưỡng mộ.

Trăn Trăn ba tuổi nghe xong thì bỏ qua. Nhưng Trăn Trăn của năm bốn tuổi lại luôn hỏi Hạ Nhi tỷ tỷ rằng phụ mẫu ở đâu, vì sao lại không ở cùng mình.

Thật vất vả mới có phụ mẫu, Trăn Trăn không muốn rời khỏi bọn h

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi