KIỀU THÊ KHÓ DỖ

Tuy cái đầu của nàng so với những người đồng lứa thì hơi thấp hơn một chút, nhưng hắn cũng không đến mức phản ứng như vậy chứ? Hắn vẫn luôn thanh tuấn xuất trần, Lương Y Đồng là lần đầu tiên thấy hắn bị sặc, có chút xấu hổ: "Ta mười bốn rồi!"

Dự Vương sặc không quá mạnh, chỉ ho hai lần liền bình phục hô hấp, thấy bộ dáng xù lông của tiểu cô nương thì có chút kinh ngạc, nhìn nàng một lượt.

Nàng không chỉ thân thể nhỏ gầy, ngũ quan cũng thập phần non nớt, mấy cô nương khác mười bốn tuổi đều trở thành đại cô nương, còn đính hôn rồi, bộ dáng nhỏ nhắn này của nàng nào có giống mười bốn tuổi?

Lương Y Đồng bị hắn dò xét có chút chột dạ, phô trương thanh thế nói: "Mặc dù cách sinh thần còn ba tháng, nhưng vẫn là mười bốn!"

Khuôn mặt của nàng chỉ lớn bằng một bàn tay, bộ dáng thở hồng hộc càng giống tiểu hài tử hơn.

Dù cho nàng có tròn mười bốn tuổi thì trong mắt Dự Vương cũng chỉ là một tiểu cô nương, huống chi còn chưa tới mười buốn. Dự Vương năm nay hai mươi sáu, lớn hơn nàng mười hai tuổi, thêm hai tuổi nữa thì làm phụ thân nàng còn được.

Mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng hắn hiểu thanh danh quan trọng với nữ hài tử như thế nào, Liễu Chi Mạn nói xấu nàng như vậy, khó trách nàng lại tức giận.

Dự Vương thản nhiên nói: "Mài mực trước đi."

Lương Y Đồng len lén liếc hắn một chút, thấy thái độ của của hắn có vẻ hòa nhã, trái tim hơi treo lên cũng trở lại vị trí.

Kỳ thật buổi sáng nay Dự Vương đã biết chuyện này, phân phó Tiêu Lĩnh đi xử lý rồi.

Liễu Chi Mạn chung quy cũng là do Hoàng thượng ban tới, nếu các nàng giữ khuôn phép, Dự Vương cũng không phải không thể chịu đựng sự tồn tại của các nàng. Hắn vừa nói đi xử lý, Tiêu Lĩnh lập tức hiểu được.

Lúc này hắn đã triệu tất cả các nha hoàn tới Linh U đường.

Tiêu Lĩnh cười tủm tỉm: "Lương cô nương là khách quý của Vương phủ, tới chỗ này ở tạm một thời gian, không ngờ vừa xuất phủ một chuyến đã có người ăn nói lung tung, kém chút nữa bị hủy hết thanh danh. Vương gia đã lệnh cho ta điều tra rõ việc này."

Lời vừa nói ra, mọi người tất nhiên đều hiểu rõ là chuyện gì.

Ngay trước mặt toàn bộ hạ nhân, Tiêu Lĩnh để thị vệ và Ngọc Cầm kể lại chuyện phát sinh hôm đó, sau đó lại thẩm vấn từng người, rất nhanh đã điều tra được là Liễu Chi Mạn và nha hoàn của nàng ta.

Nha hoàn kia vốn là chết cũng không nhận, Tiêu Lĩnh sai người trói nàng ta lên ghế, đánh hai lần thì lập tức khai ra hết, khóc lóc kể lại ngọn nguồn, nói rằng nhìn thấy nam tử kia giật mũ che mặt của Lương Y Đồng, mới hiểu lầm bọn họ không minh bạch.

Nàng ta vốn không tính khai rằng có liên quan đến Liễu Chi Mạn, chỉ là xin Liễu Chi Mạn cầu tình giúp mình, ai ngờ Liễu Chi Mạn sợ rước họa vào thân, tát nha hoàn một cái, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng ta.

Nha hoàn kia quả thực bị tổn thương, thấy Tiêu Lĩnh muốn sai người đánh chết mình, liền không làm thì thôi, đã làm phải làm cho tới, khóc lóc khai luôn cả Liễu Chi Mạn ra.

Liễu Chi Mạn tức giận muốn đánh nàng ta, lại bị bọn thị vệ đè xuống, chủ tớ hai người đều bị đánh. Liễu Chi Mạn đâu chịu nổi sự khổ sở này, đau đến mức gào khóc.

Tính tình nàng ta quá nóng nảy, tức giận tới mức chửi ầm ĩ, mắng nha hoàn ăn cây táo rào cây sung xong, đang muốn mắng Lương Y Đồng quả nhiên là thứ hồ mị tử, mới nhập phủ mấy ngày đã câu dẫn Vương gia đến hồ đồ, nhưng lại bị thị vệ bịt miệng.

Nàng ta khóc lóc nửa ngày, một chữ cũng không mắng được, từng gậy rơi xuống người, đau đến không chịu nổi, một mỹ nhân khi xưa kiêu ngạo không ai bì nổi, bây giờ muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.

Lúc đau đến suýt hôn mê bất tỉnh, nàng ta mới nhớ ra lời cam đoan với Hoài Vương.

Liễu Chi Mạn vốn là tai mắt mà Hoài Vương sắp xếp tới chỗ Hoàng thượng, cơ duyên như thế nào lại được Hoàng thượng ban cho Dự Vương. Chủ tử muốn nàng ta tương kế tựu kế, nhất định phải có được sự yêu thích của Dự Vương, nàng ta cho rằng bằng tư sắc của bản thân, tuyệt đối sẽ được sủng ái, ai ngờ còn chưa bắt đầu đã rơi vào kết cục thế này.

Liễu Chi Mạn sợ hãi, khi chịu hết mười lăm gậy đã không còn đi nổi, nằm trên ghế dài không còn sức lực, nha hoàn cũng không tốt hơn nàng ta chút nào.

Nhìn thấy một màn này, mấy hạ nhân trong phủ đều có chút kinh ngạc.

Trừng phạt một nha hoàn như thế này cũng chẳng là gì, nhưng Liễu Chi Mạn là người Hoàng thượng ban tới, Tiêu Lĩnh lại dám phạt như thế, mọi người tất nhiên hiểu được đây là ý của Vương gia. Thấy hắn vì bảo vệ cho Lương Y Đồng mà ngay cả người Hoàng thượng ban cũng động tới, những người từng nghị luận sau lưng Lương Y Đồng không khỏi nuốt nước miếng.

Liễu Chi Mạn cùng nha hoàn trực tiếp bị nhốt vào kho củi, chờ đến khi thương tích lành lại thì đuổi ra ngoài, coi như Dự Vương đã rất nhân từ.

Ba vị mỹ nhân ở Vân uyển cũng không ngờ Dự Vương sẽ xử lý việc này như thế, trong lòng ai cũng có chút bồn chồn. Trong khoảnh khắc sự việc này phát sinh, Tiêu Mộng Hân nắm chắc thời cơ, đến trước cửa Trúc Du đường quỳ xuống, muốn cầu tình cho Liễu Chi Mạn.

Lương Y Đồng vừa mài mực cho Vương gia xong thì nghe được thị vệ thông báo, nói Tiêu cô nương quỳ ở ngoài viện, nói muốn gặp Vương gia một lần, thị vệ còn thuật lại lời của nàng ta.

Đại khái là nói sau khi chịu mười mấy roi, Liễu Chi Mạn nhất định là đã nhận thức được sai lầm, chắc chắn sẽ không phạm lỗi nữa, mong Vương gia tha cho nàng ta một mạng, nếu không một cô nương mỹ mạo như thế, ra khỏi Vương phủ chưa đến một ngày, nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Dự Vương nghe xong, thần sắc nhàn nhạt, bộ dáng thờ ơ, thấy Lương Y Đồng cẩn thận liếc trộm mình, hắn cười như không cười mà nói, "Làm sao? Mềm lòng rồi?"

Lương Y Đồng vội vàng lắc đầu.

Liễu Chi Mạn hiển nhiên không phải đèn cạn dầu, các nàng không oán không thù, nàng ta đã hủy hoại thanh danh của nàng, ngày sau chỉ sợ còn thủ đoạn ác độc hơn nữa. Chỉ là nàng không hiểu vì sao Dự Vương muốn đuổi nàng ta khỏi phủ, nàng ta tung tin đồn nhảm, cũng chỉ tổn hại chút thanh danh của nàng, tội không lớn đến thế.

Cặp mắt hoa đào của nàng sáng rực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ vẻ hoang mang, chẳng lẽ nàng ta còn phạm sai lầm khác, Dự Vưng đã sớm muốn đuổi nàng ta đi, lúc này mới mượn chuyện của nàng để làm?

Lương Y Đồng ngẩng khuôn mặt nhỏ, thử thăm dò, "Cho dù ta mềm lòng, Vương gia cũng đâu định tha cho nàng ta?"

Nàng nhìn thì nhỏ, nhưng lại rất lanh lợi, bộ dáng trông mong còn rất đáng yêu. Dự Vương không có con, không hiểu niềm vui nuôi dưỡng tiểu hài tử, thấy lúc tiểu cô nương ngẩng đầu thì búi tóc lung lay theo, có chút muốn giơ tay sờ.

Dự Vương vẫn luôn lãnh đạm thận trọng, tất nhiên không thể làm ra hành động như vậy, sờ là không thể, hắn lại nhịn không được mà gõ nhẹ vào trán nàng một cái, nhắc nhở một câu: "Chép xong kinh thư chưa?"

Hiểu là hắn không muốn nàng hỏi thăm linh tinh, Lương Y Đồng che cái trán mà đứng dậy, thu hồi ánh mắt ai oán, thức thời nói: "Ta lui ra ngoài đây."

Nàng nói xong liền đi tới cửa, nghĩ thầm Dự Vương này dù nhìn thì hiền lành, nhưng lại là một lão hồ ly, một tiểu cô nương như nàng mà cũng lợi dụng, khó trách đám người trong triều nói hắn thủ đoạn có thừa, rất khó ở chung. Tính tình hắn như vậy mà còn nguyện ý mang nàng về, xem ra đúng là do nàng gặp may.

Nàng đang suy nghĩ thì nghe Dự Vương nhàn nhạt phân phó: "Trước khi rời đi thì giải quyết người ngoài cửa kia đi."

Lương Y Đồng trừng mắt nhìn, sau khi phản ứng được là hắn đang nói Tiêu Mộng Hân thì có chút muốn kêu khổ. Tiêu Mộng Hân đến đây cầu tình, rõ ràng là muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Dự Vương, nếu nàng đuổi người đi rồi thì không phải sẽ kéo thêm thù hận sao?

Lại nói, nữ nhân trong hậu viện của hắn, nào có đạo lý để nàng đi đuổi?

Lương Y Đồng mở to hai mắt, cho là hắn đang nói đùa. Ai ngờ hắn nói xong thì nhấc bút, bắt đầu viết, thần sắc hoàn toàn nghiêm túc, nào có ý tứ nói đùa?

Lương Y Đồng lại chạy tới trước mặt hắn, sợ chọc hắn khó chịu, thanh âm cũng mềm mại đi mấy phần, lúng ta lúng túng nói: "Vương gia, cái này, cái này không hợp quy củ đâu?"

Dự Vương thậm chí đến mí mắt cũng không nâng lên, vẫn là bộ dáng lạnh nhạt xuất trần, tuấn mỹ vô song kia,"Ngươi ở trong Vương phủ thì hợp quy củ?"

Được rồi được rồi, nàng giúp hắn đuổi, quả nhiên Vương phủ cũng không phải nơi tốt. Lương Y Đồng ỉu xỉu một lát, đôi mắt đảo qua một vòng, đột nhiên hồi phục tinh thần, chút chuyện nhỏ này cũng không giúp hắn giải quyết được thì sao có thể trở thành tâm phúc của hắn?

Lương Y Đồng săn sóc mà đóng cửa lại giúp hắn, sau đó từ trong viện đi ra, từng bước tới gần Tiêu Mộng Hân.

Ngũ quan của nàng cực kỳ tinh xảo, giống như khối băng được điêu khắc tỉ mỉ, nhiều một phần thiếu một phần cũng không đúng, dù hơi có vẻ non nớt, nhưng hai lông mày lại mang vẻ thanh thoát, lúc nhẹ nhàng đi tới, cái eo thon gầy, khuôn mặt thanh tú cực kỳ câu nhân, đợi đến khi ngũ quan triệt để phát triển thì còn động lòng người đến cỡ nào?

Lúc Tiêu Mộng Hân liếc qua tướng mạo của nàng, thần sắc cũng có chút giật giật, khó trách sau khi Tiểu Lục nhìn thấy nàng thì càng thêm bồn chồn, sợ nàng cướp mất Vương gia.

Lúc mới đầu Tiêu Mộng Hân căn bản không để Lương Y Đồng ở trong lòng, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, có xinh đẹp hơn nữa thì cũng không thể khơi dậy dụ.c vọng của nam nhân, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng động lòng người này của nàng, trong nội tâm nàng ta lại không chắc chắn nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi