KIỀU THÊ NHƯ VÂN

Chiến mã phi nhanh bay nhanh, chạy theo Thẩm Ngạo, nhanh chóng phóng vào, càng tới gần thành trì, càng có thể thấy được việc binh đao rõ ràng trong cổng thành, mũi nhọn đao thương ẩn ẩn tản ra hàn mang bức người, phía dưới mặt trời, là lần lượt từng khuôn mặt trợn mắt nhìn.

Thẩm Ngạo không chút do dự, dục ngựa lướt qua cổng tò vò, vừa mới vào thành, cảnh tượng ở bên trong thành liền rộng mở trong sáng.

Phóng mắt nhìn qua, hơn hai ngàn biên quân đã hợp thành trận hình, nghiêm nghị mà đứng.

Lúc đám giáo úy đều xông qua cổng tò vò, biên quân hai bên cổng tò vò lập tức ngăn chặn cổng tò vò lại, chung quanh, đầu người di động ào ào.

Đánh ngựa đứng phía trước đội chính là Cung Lực Trước, Cung Lực Trước khoác áo giáp, mắt thấy Thẩm Ngạo đến, có vài phần khủng hoảng, thật vất vả mới trấn trụ tinh thần, không tự giác mà một tay giữ chặt ngựa, một tay vịn chuôi đao.

Thẩm Ngạo thoáng nhìn chung quanh một tý, trong lòng nghĩ, hôm nay hẳn là phải thể hiện ở chỗ này?

Hôm nay xem như tú tài gặp gỡ binh lính, càng là thời khắc vạn phần khẩn trương này, hắn càng tỉnh táo, loại tỉnh táo này, chính là tố chất tâm lý, là nhà vài chục năm kiếp sống đạo tặc và xuyên việt ma luyện ra được.

Thẩm Ngạo cười nhạt một tiếng, hơi hất càm lên, ngồi ở trên ngựa, đầy uy thế, đôi mắt híp lại, nhìn chằm chằm vào Cung Lực Trước, cười nói:“Thì ra bổn vương có mặt mũi lớn như vậy, phải nhiều người như vậy tới đón tiếp sao? “

Đám giáo úy cũng có vài phần hàn ý sợ hãi, nghe được những lời này của Thẩm Ngạo, nhiệt huyết lập tức sôi trào, đều cười ha ha một tiếng, sau lưng, Đồng Quán tận lực đến gần hướng Thẩm Ngạo, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Lúc này, Tri Phủ Long châu mang theo sai dịch sắp xếp thành hàng nghiêm chỉnh, đi đến dưới ngựa Thẩm Ngạo, trịnh trọng hành lễ, nói:“Hạ quan Long châu Tri Phủ Phó Ôn, cung nghênh vương giá Nhiếp chính vương. “

Thẩm Ngạo ngồi ở trên ngựa, lại cười nói:“Vất vả Phó đại nhân, Phó đại nhân không cần đa lễ. “

Ánh mắt Thẩm Ngạo vẫn không rời khỏi người Cung Lực Trước, cất cao giọng nói với Cung Lực Trước:“Cung Lực Trước, vì sao không đến chào bổn vương, chẳng lẽ ngươi sợ sao? “

Cung Lực Trước ngồi ở trên ngựa, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhất thời cũng do dự bất định, thì ra tưởng rằng lúc này Thẩm Ngạo sẽ có kiêng kị sợ hãi, ai ngờ lại đến theo kiểu gào hét tinh tướng như vậy.

Hết lần này tới lần khác, cái tiếng hô gào thét này, có một loại thanh thế làm cho người ta không thể chống cự, vài phần dũng khí và can đảm trước kia, vào lúc đó đã tiêu hao hầu như không còn, chần chờ một chút, mới xoay người xuống ngựa, lại không hành lễ, chỉ nói:“Vương gia. “

Thẩm Ngạo nhíu lông mày xuống, cả giận nói:“Biết rõ bổn vương là Vương gia, vì sao không quỳ? “

Chân tay Cung Lực Trước luống cuống, sĩ quan cấp cao sau lưng cũng ngây ngốc một chút, hai mặt nhìn nhau, thời điểm bàn bạc, bọn hắn hận không thể xẻ huyết nhục Thẩm Ngạo ra, nhưng khi gặp mặt, kết quả là bắt đầu do dự.

Cung Lực Trước ngây người một chút, tiến tới một bước, ngoan ngoãn mà quỳ xuống, nói:“Ti chức Cung Lực Trước cung nghênh đón vương giá Nhiếp chính vương. “

Thẩm Ngạo không hề để ý tới Cung Lực Trước, ánh mắt lướt qua Cung Lực Trước, rơi vào trên người một đám sĩ quan cấp cao, giống như cười mà không phải cười mà nhìn bọn hắn, giống như đang đợi lựa chọn của bọn hắn.

Một người sĩ quan cấp cao buông lỏng đao bên hông ra, tiến tới một bước, nói:“Ti chức cung nghênh vương giá Nhiếp chính vương. “

Dũng khí biết lây bệnh, nhưng nhu nhược cũng sẽ lây bệnh, có Cung Lực Trước đi đầu, sĩ quan cấp cao phía sau ào ào đi lên phía trước, quỳ một gối xuống, nói:“Cung nghênh vương giá Nhiếp chính vương. “

Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, cả người nhẹ nhàng hơn, ngồi ở trên ngựa, ngạo nghễ nói:“Miễn lễ. “

Trận binh đao này, ai cũng chưa từng nghĩ đến, kết quả sẽ là như vậy. trong lòng Thẩm Ngạo nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ lúc này, một người biên quân mắt đỏ hồng đột nhiên hét lớn một tiếng:“Nam Man giết chết huynh trưởng của ta, thù này không báo, thề không làm người. “ Dứt lời, liền động trường mâu chạy nhanh, xông về phía Thẩm Ngạo.

Cái biến cố này, ai đều chưa từng nghĩ đến, một người thật vất vả khắc chế không khí, tự nhiên bị một biên quân nho nhỏ phá hư hầu như không còn, binh bên này động mâu vọt tới trước ngựa Thẩm Ngạo không đến một trượng, giáo úy sau lưng đã muốn nóng lòng chém giết, Đồng Hổ dục ngựa lên trước, âm vang một tiếng, rút nho đao ra, hét lớn một tiếng:“Ai dám làm tổn thương Bình Tây Vương? “

Phi ngựa tiến lên, giơ tay chém xuống, chỉ thấy nho đao xẹt qua một đạo nửa hình cung, lưỡi kiếm xé gió xùy một tiếng, một vết chém sáng chói đi ngang qua, biên quân trong nháy mắt đã đầu thân khác biệt, đầu lâu bay ra ngoài hơn một trượng, một thân hình chậm rãi uể oải từ từ ngã xuống dưới, thẳng đến khi trường mâu kia rơi xuống gạch, thân thể mất đi thủ cấp mới gục xuống theo.

Huyết khí lan tràn, đợi thanh âm cái trường mâu kia rơi xuống đất, cả cổng tò vò bên này, đến tiếng châm rơi cũng có thể nghe, con mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người cái biên quân đầu thân khác biệt này.

Đám biên quân vốn là dịu dàng ngoan ngoãn, lúc này, đôi mắt thoáng chốc lại trở nên điên cuồng, thật đúng là con người đổ máu liền biến thành dã thú, một đôi con ngươi sát khí đằng đằng kia rơi vào trên người Thẩm Ngạo.

Chính là Cung Lực Trước, lúc này cũng đứng lên theo, đề phòng mà đè yêu đao xuống, mang theo sĩ quan cấp cao, lui về phía sau một bước, nhìn Thẩm Ngạo rất không có hảo ý.

Trong lòng Thẩm Ngạo kêu hỏng bét, nhưng trên mặt lại thong dong nói:“Bổn vương mệt mỏi, vào thành. “

“Chậm đã! “ Nếu nói lúc trước Cung Lực Trước nhu nhược, nhưng giờ khắc này, chứng kiến tộc nhân của mình nhuốm máu, khí chất cả người rực rỡ hẳn lên, một đôi mắt nhìn Thẩm Ngạo, nói:“Vương gia, chẳng lẽ ngài không muốn giải thích thoáng một tý sao? “

Không cần Cung Lực Trước hạ lệnh, rất nhiều biên quân đã không tự giác mà động trường mâu, đại đao, tiến tới một bước.

Đám giáo úy ngồi trên chiến mã đã dự cảm nhận được nguy hiểm, cũng không khỏi bắt đầu nôn nóng.

Thẩm Ngạo trấn an chiến mã bên dưới mông, lãnh đạm nói:“Bọn đạo chích hành thích bổn vương, hiện tại đã đền tội, Cung Lực Trước muốn ta giải thích cái này sao? “

Cung Lực Trước cười to, nói:“Vương gia, ti chức đắc tội. “ Hắn trở mình trên người ngựa, cả người hét lớn một tiếng:“Đàn ông quốc tộc nghe lệnh. “

Đám biên quân bắt đầu điên cuồng, cùng một chỗ rống to:“Làm thịt hắn, báo thù... “

Cung Lực Trước nhìn về phía Thẩm Ngạo, vẫn không thấy chứng kiến khủng hoảng Thẩm Ngạo chút nào, trong lòng hơi cảm thấy xao động, nhưng vẫn lãnh đạm nói:“Đại Hạ là của quốc tộc ta, quốc tộc không thể phong vương, dị tộc dám phong vương? “

Đám giáo úy đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu, tất cả chiến mã hội tụ đến cùng một chỗ, nho đao Đồng Hổ nhuốm máu, hộ về tại trước người Thẩm Ngạo, hét lớn một tiếng nói:“Tổn thương Vương gia, giết không tha! “

“Tuân mệnh! “ Giáo úy đồng loạt hét lớn.

Dưới ngựa, sắc mặt Phó Ôn đại biến, hô to:“Cung Lực Trước, ngươi thật to gan, ngươi có biết......ngươi có biết, ngươi đây là mưu nghịch tạo phản hay không? “

Chỉ là, lời nói của hắn, cũng không có người nào để ý, sai dịch sau lưng Phó Ôn bảo vệ ở xung quanh Phó Ôn, tiếng gầm nhẹ chuẩn bị chém giết đã có thể nghe rõ ràng.

Thẩm Ngạo rút Thượng Phương bảo kiếm bên hông ra, trong lòng nghĩ, cho dù chết, lão tử con mẹ nó cũng muốn chết có hình một chút, chỉ mong trong sử sách đời sau không cần phải thêm vào mấy dòng: “Thẩm Ngạo, người Biện Kinh, vì bốc đồng nhập hạ, đến Long châu, Hạ quân bất ngờ làm phản, chém làm thịt nát.”

Nghĩ đến hai chữ thịt nát, dạ dày Thẩm Ngạo đột nhiên có chút quay cuồng, bánh thịt cháo sáng sớm cơ hồ muốn nhổ ra.

Tuy là suy nghĩ loạn thất bát tao, nhưng nghĩ đến Miểu nhi và đứa trẻ bên trong cơ thể mẹ ở Long hứng phủ, dũng khí Thẩm Ngạo tăng lên, giống như sát thần không thể xâm phạm, hô to nói:“Ai dám phạm tội làm loạn, giết không tha! “

Cung Lực Trước cắn chặt răng, trường đao chỉ về phía trước, tất cả mọi người đang chờ đợi, chờ đợi một tiếng hiệu lệnh của hắn, máu của hắn nhanh chóng lưu chuyển trong cơ thể, phảng phất như giờ khắc này, linh hồn Nguyên Hạo đại đế đang bám lên trên người của hắn, hắn đột nhiên nhớ tới một ít lời nói của hủ nho:“Thừa lệnh vua diệt gian, cứu nguy đất nước. “

Nhưng lúc này, nơi phụ cận đường đi lại truyền đến tiếng bước chân mất trật tự, người người không khống chế được, không khỏi nhìn sang phía thanh âm, chỉ thấy đầu đường cuối phố, lại có người đông nghịt chạy tới, nhân số càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, liếc mắt không nhìn thấy cuối cùng.

Những người này tụ tập thành ngọn sóng phập phồng, biển người như thủy triều, bắt đầu khởi động, có thể chứng kiến rõ ràng từng khuôn mặt phẫn nộ.

Một người... Hai người... Một ngàn... Một vạn... Năm vạn...

Đến cuối cùng, ai cũng không rõ là bao nhiêu người đến, tứ phía đường đi đã đầy người là người, có người mang theo cây gỗ, có người cầm đòn gánh, có người cường tráng nâng thang trong ngực, có lão nhân chống trượng, còn có một vài thiếu niên, thậm chí là mang theo mộc kiếm.

Có người trong đám người rống to:“Nghênh đón Nhiếp chính vương. “

Một người rống to như vậy, cả đám liền rống to theo:“Nghênh đón Nhiếp chính vương! “

Mấy văn nhân nghèo kiết hủ lậu xen lẫn trong biển người như thủy triều, hét lớn:“Nhiếp chính vương thừa lệnh vua giám quốc, ai dám tổn thương một tý da tý maú của hắn, mỗi người đều phải giết. “

Tiếng hô phá tan mây xanh, đội ngũ mất trật tự chen chúc rầm rầm đến bao vây biên quân, người đằng trước quỳ xuống:“Nhiếp chính vương Thiên tuế! “

Người phía sau không lách vào được, đành phải ở ngoại vi rống to:“Người nào muốn đả thương Nhiếp chính vương, chính là muốn tạo phản, ban ngày ban mặt, há lại để cho bọn đạo chích bừa bãi hồ đồ, giết phản tặc thôi! “

“Giết! “

Những thuận dân này lúc trước rất trung thực, gom lại một chỗ, thoáng cái bắt đầu trở nên cuồng bạo, ngàn vạn người rống to hò hét, một lớp sóng đè lên một lớp sóng, thanh âm chấn động lên trên chín tầng trời.

Một người người đọc sách đi ra, cao giọng nói:“Nhường một chút, nhường một chút, tiểu sinh đi nói chuyện cùng Nhiếp chính vương. “

Người đọc sách tuy hơi kiêu ngạo một ít, tự cho mình siêu phàm một ít, nhưng lúc này, mọi người lại vô cùng tin phục, tránh sang một con đường.

Người đọc sách này học đòi văn vẻ, vung một cây quạt xếp ra, cũng không biết là có được từ nơi nào, từ biển người như thủy triều đi ra, đằng trước là nhiều đội biên quân, hắn cũng nghiêm nghị không sợ, hướng những quốc tộc biên quân kia, kêu lên:“Tiểu sinh được phụ lão Long châu nhờ vả, nói chuyện cùng với Nhiếp chính vương, các ngươi nhanh mau tránh ra, như thế nào? Muốn tạo phản sao? “

Hắn nói một câu muốn tạo phản rất là tự tin, đổi lại là lúc trước, đều là quốc tộc ồn ào những lời này, giờ này khắc này, đã thay đổi vị trí cho nhau.

Biên quân ngăn chặn con đường của Thư sinh do dự một chút, chứng kiến biển người như thủy triều đông nghịt sau lưng, đâu chỉ là mười vạn? Cuối cùng cũng đành nhượng bộ, ào ào tránh ra một con đường.

Người đọc sách này thong dong mà đi đến dưới ngựa Thẩm Ngạo, trịnh trọng hành lễ, nói:“Đệ tử Phan Thạch Mai, đại biểu mười vạn phụ lão Long châu, cung nghênh vương giá Nhiếp chính vương. “

Long châu chính là đại phủ, dựa vào Tống cảnh, bởi vậy tỉ lệ người Hán cũng là cao nhất, mấy năm này, nghe nói hai nước giao dịch rầm rộ, sớm có rất nhiều Hán thương mang người đến nơi đây khai thác, bởi vậy nhân khẩu cũng gia tăng mãnh liệt.

Từ lúc mấy ngày trước, tất cả mọi người đã cảm giác không đúng, tin tức Long hứng phủ truyền đến càng ngày càng tệ, càng ngày càng nhiều người biết rõ, đương kim quốc chủ đã sắp không chống đỡ được bao lâu.

Lời đồn đại trên phố lập tức khuếch tán ra, Lí Càn Thuận đến hơi thở cuối cùng, thái tử không xuất thế, nếu Nhiếp chính vương không đến chủ trì đại cục, cái Tây Hạ này chỉ sợ sẽ trở lại thời hoang tàn như xưa.

Quốc tộc muốn trừ Thẩm Ngạo cho thống khoái, người Hán đồng thời bị dồn đến góc tường, những năm này, Lí Càn Thuận tự mình chấp chính, người Hán mới dần dần mà trôi qua đỡ một ít, hôm nay Thẩm Ngạo càng làm cho tất cả mọi người thấy được hi vọng, sống nhờ nơi đất khách, cũng có cực hạn, chẳng bằng để cho người trong nhà lên trên.

Động tác của biên quân, người nào cũng biết, cho nên, hôm nay chứng kiến binh mã thay đổi, tất cả mọi người sợ tới mức ẩn núp đi, mặc dù biết những biên quân này muốn đi làm cái gì, nhưng đại bộ phận người có lẽ là nhu nhược, hết lần này tới lần khác, ở phía trong một quán rượu, thư sinh gọi là Phan Thạch Mai này uống một ít rượu, lớn mật mà nghị luận quốc sự, lại về sau, xúc động vung cánh tay lên hô:“Nhiếp chính vương không thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, chẳng lẽ chúng ta sẽ trở về tiên đế hướng sao? “

Cái gọi là tiên đế hướng, chính là thời điểm phụ thân Lí Càn Thuận tại vị, khi đó, quốc tộc được hưởng chư đặc quyền, người Hán bị các loại hạn chế, mấy năm liên tục lao dịch và bóc lột, ngay cả ba bữa cơm cũng không thể ăn.

Phan Thạch Mai này quát to một tiếng, trong quán rượu lại có không ít người đi theo, bắt đầu đứng dậy phụ họa, ngay cả gã sai vặt quán rượu cũng đều đập cái bàn, một chuyến hơn mười người liền xông ra ngoài.

Những người này vừa lên đến trên đường, hô quát vài tiếng, nơi đi qua xuôi theo phố, từng hộ mở cửa ra, liền có càng nhiều người lao tới, kết quả, đám người như quả cầu tuyết, càng tụ càng nhiều, một số người lại càng phá cửa, đi hô bằng hữu, dũng khí con người vốn dựa vào nhân số nhiều ít mà định ra, xem xét bên ngoài khắp nơi đều là người, lập tức lấy gậy gộc lao tới.

“Nghênh đón Nhiếp chính vương. “ Một câu nói kia từ bốn phương tám hướng vang lên, ngay tiếp theo là thanh âm nữ nhân lôi kéo hán tử, không cho phép đi ra, lại có hán tử đánh bà nương, thuận đường chửi bới, ngươi, cái bà nương này, hiểu cái gì mà ngăn cản ta, một mảnh đường đi hẹp dài, khắp nơi đều là biển người tuôn ra như thủy triều.

Thẩm Ngạo chứng kiến bầy người di động, trong lòng mừng rỡ nói không nên lời, hắn ngồi trên lưng ngựa, nói với Phan Thạch Mai:“Miễn lễ. “ Cuối cùng là đem ánh mắt rơi vào trên người Cung Lực Trước mặt như bụi đất, ngạo nghễ nói:“Cung Lực Trước, ngươi vừa mới nói cái gì? “

Cung Lực Trước chứng kiến rất nhiều biên quân đã lộ ra vẻ sợ hãi, chính là 2000 người, đối mặt 500 giáo úy và hơn mười vạn nam nữ lão giả, tuy nói rất nhiều người tay trói gà không chặt, nhưng thắng bại cũng đã định.

Thẩm Ngạo chỉ cần phất phất tay, mỗi người nhổ một ngụm nước miếng, cũng có thể làm bọn chúng chết đuối, chính là lúc này có người trị bọn hắn một tội mưu nghịch, bọn hắn cũng không thể nói gì hơn.

Cung Lực Trước gian nan nói:“Vương gia... “

Thẩm Ngạo cười lạnh, nói:“Chó chết, chỉ bằng ngươi cũng dám ngồi ở trên ngựa nói chuyện cùng bổn vương? “

“Toàn bộ xuống ngựa! “ Biển người như thủy triều cùng m quát:“Chó chết, đều xuống ngựa! “

Cung Lực Trước vừa thẹn vừa giận, đang suy nghĩ có phải là nên buông tay đánh cược một lần hay không, nhưng cái cục diện tất bại này, lại làm cho hắn sinh ra hàn ý.

Nếu nói là da ngựa bọc thây trên chiến trường thì cũng thôi, ít nhất còn có cái truy công và phong thưởng, nhưng như chết ở chỗ này, chẳng những là gian tặc mưu phản, chỉ sợ với thủ đoạn của Thẩm Ngạo, ngay cả người nhà cũng không thể bảo toàn.

Cung Lực Trước khẽ cắn môi, cuối cùng là cúi đầu xuống, xoay người xuống ngựa, đi thẳng đến trước ngựa Thẩm Ngạo, hai đầu gối quỳ xuống, nặng nề mà dập đầu, nói:“Vương gia, ti chức biết sai rồi. “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi