KIỀU THÊ NHƯ VÂN

Tề vương mồ hôi đầm đìa, vội nói: “Phải.. Phải..”

Thẩm Ngạo thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Ta thì sao, thực hi vọng tiên đế còn sống, thời điểm tiên đế còn sống, chúng ta vẫn là bằng hữu, khi đó mọi người chơi ưng trêu chọc cẩu rất vui, phải không?”

Tề vương không khỏi cười khổ, tràn đầy cảm xúc nói: “Tiên đế còn sống, bản vương an phận làm Tiêu Dao vương gia, khi đó thật tốt.”

Thẩm Ngạo nghĩ đến Triệu Cát, thần sắc cũng không khỏi ảm đạm, lập tức nói: “Về sau không cần phải pha trộn với người khác ở cùng một chỗ, bằng quan hệ của chúng ta, ta cũng không bạc đãi ngươi, ta biết rõ tâm tư của ngươi, ngươi sợ xã tắc lật úp, từ nay về sau không có quốc gia để dựa vào, thời gian phú quý sẽ mất hết, ta nói thiệt cho ngươi biết.”

Giọng điệu Thẩm Ngạo bắt đầu trở nên trịnh trọng: “Ta kế thừa, chính là sự nghiệp thống nhất đất nước của tiên đế, Triệu thị vẫn là tôn thất vương thân, tiên đế đối đãi các ngươi như thế nào, các ngươi vẫn được như cũ, lời nên nói, liền nói đến đây, từ từ ngủ đi, ngày mai mặc mang phục vào cung.”

Tề vương nào dám nói một chữ không? Cẩn thận từng li từng tí mà đưa Thẩm Ngạo ra điện, ra nơi đây, Tề vương mới biết được, nguyên lai tại ngoài điện đúng là ba tầng trong ba tầng ngoài quân đội, từ Vương phủ ra ngoài phố dài, đều bị chắn đầy, Tề vương không khỏi tắc luỡi, sợ tới mức ngay chân cả cũng run lên.

Trước khi Thẩm Ngạo đi, liền giữ chặt tay Tề vương, thản nhiên nói: “Trẫm nguyện cùng Triệu thị hưởng chung phú quý, ngươi không cần kinh nghi.”

Nói không sợ hãi, đương nhiên là giả dối, bất quá, những lời này, cuối cùng cũng để cho tâm Tề vương phóng khoáng hơn chút ít.

Thẩm Ngạo cưỡi lên ngựa, hướng phía chúng tướng sĩ hét lớn một tiếng: “Mỗi mười người làm một đội, bốn phía tuần tra, tiếp quản phòng ngự Tiền điện tư, gọi chỉ huy Tiền điện tư tới gặp bổn vương, thỉnh Dương Thực Dương đại nhân đến...”

“Tuân lệnh!”......

Sáng sớm, ánh rạng đông lộ ra, một đêm đi qua, giang sơn đổi màu cờ, giống như mưa phùn bay lả tả trên bầu trời, làm mọi vật như biến thành vô hình.

Lúc mọi người tỉnh lại, tựa như phát giác khác thường, nhưng cái khác thường này là cái gì, lại vẫn không hiểu ra sao.

Nếu nói là binh biến, là soán vị, nhưng vì sao động tĩnh nhỏ như vậy? Tuy trên đường xuất hiện không ít quân đội, nhưng quân đội chỉ phụ trách duy trì thứ tự trên đường phố, cũng không xuất hiện bất kỳ xung đột nào, cũng không thấy bất luận cái gì huyết tinh.

Cũng không phải là binh biến hay soán vị, trong tin tức nho nhỏ lại truyền ra nguyên một đám thông tin làm cho người ta sợ hãi, phụ chính vương muốn đăng cơ.

Vô luận như thế nào, trận đăng cơ đại điển sắp đến, đối với người Biện Kinh, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, không phải chỉ như thế, báo chí một lần nữa sáng lập, hải chính cũng một lần nữa khởi động, hết thảy cũng như lúc trước, không có có mảy may thay đổi.

Dân chúng muốn, đơn giản là thiên hạ thái bình, đơn giản là có phần cơm ăn, có kiện quần áo mặc, không cần phải gặp rối loạn mà thôi.

Người Triệu gia làm hoàng đế hay là người Thẩm gia làm hoàng đế, cũng không có quá nhiều liên quan đến bọn hắn.

Huống chi, vị phụ chính vương này danh vọng trên phố không kém, ít nhất trên phố bên này là rất tốt.

Sĩ tử lại gây ra chút ít động tĩnh, có người ở Tư nghị cục cuồn cuộn khóc lớn, bất quá, rất nhanh, bọn hắn liền trợn tròn mắt, ý chỉ ban bố, lại khiến cho một điểm thanh âm bất mãn cuối cùng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Quá Hoàng thái hậu người ta cũng cam tâm tình nguyện, ngươi lại hoàng đế không vội thái giám gấp, đây là làm gì?

Nghe nói tại thời điểm triều nghị, không chỉ là Quá Hoàng thái hậu, đám vương thất bọn họ cũng ào ào thỉnh phụ chính vương đăng cơ, phụ chính vương ba lần từ chối về sau, mới miễn cưỡng đồng ý.

Kể từ đó, tuy cũng có người nghi vấn đám tôn thất bị bức hiếp, nhưng những âm thanh này rất nhanh đã bao phủ trong báo chí.

Các đại báo chí để lộ ra tin tức rất cường đại, quá nhất trí mà ủng hộ phụ chính vương, văn vẻ nói về phụ chính vương hiếu kính đối với Quá Hoàng thái hậu, một bài khác chính là phụ chính vương thân mật cùng các đại tông vương, lại trắng ra một ít, chính là, Triệu thị vẫn là hoàng thất, Đại Tống vẫn là Đại Tống, ba tỉnh lục bộ cũng vẫn là ba tỉnh lục bộ, hết thảy cũng không có gì thay đổi.

Lập tức, lại là một tin tức ban ra, tiên đế đã định ra lời di chúc, gọi là thành tâm thành ý đại hiếu hoàng đế.

Tân quân đại điển xong xuôi, về sau, hoàng thượng đem sẽ đích thân vịn quan tài hạ táng cho tiên đế, dùng lễ nhi thần mặc tang phục hạ táng vì hắn.

Sự tình đến trình độ này, cuối cùng là viên mãn rồi, Đại Tống triều có lẽ vẫn là Đại Tống triều, lịch đại tiên đế có lẽ vẫn là lịch đại tiên đế, duy nhất bất đồng, chỉ là người thừa kế không họ Triệu mà thôi.

Huống chi, tuy chợt có phản đối thanh âm, nhưng người ủng hộ phụ chính vương lại không ít, ý chỉ ban ra, vốn là Tây Hạ, Khiết Đan, Tô Hàng, Tuyền Châu đều đưa tấu chương lên chúc mừng, lập tức, tất cả phiên quốc Nam Dương ào ào dâng biểu chúc mừng, ngay sau đó, tất cả các lộ phủ cũng có động tác, trong lúc nhất thời, tấu chương chúc mừng như tuyết thẳng vào ba tỉnh, so với Triệu Hằng, có thể nói là gấp nghìn lần.

Tân quân đại điển, một ngày này, phía trên Giảng Võ điện, Thẩm Ngạo ăn mặc cổ̀n phục, đeo châu quan, ánh mắt băn khoăn trong quần thần, dùng Tấn vương cùng Dương Thực cầm đầu, ào ào quỳ gối, ba lần hô vạn tuế.

Con mắt Thẩm Ngạo sáng lên...

Đến đây, thiên hạ do ta chúa tể.

“Bình thân!”

Quần thần phần phật đứng lên.

Thẩm Ngạo ngồi ở trên mặt ghế, trầm mặc sau một lát, mới nói: “Giờ ăn cơm đã tới chưa, trẫm đói bụng rồi.”

Quần thần kinh ngạc...

HẾT

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi