KIỀU THÊ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG

Cái tên Chu Nhất Chỉ này khó nghe đến nỗi làm người ta tức giận giơ chân.

"Cái gì? Bản công tử chính là......"

"Chính là gì?"

"Thôi." Có lẽ nghĩ đến điều gì nên trong mắt Chu Nhất Chỉ lại ngập tràn cô đơn, "Chu Nhất Chỉ thì Chu Nhất Chỉ, ân công nói thế nào chính là thế đấy."

"Đừng đừng đừng, đừng có gọi bừa." Ngải Thiên lắc lắc cánh tay gầy như que củi của y, "Ngươi mở miệng gọi một tiếng ân công thì số bạc ta đổ vào ngươi biết đòi lại từ đâu hả?"

"Ta......" Câu này làm Chu Nhất Chỉ thẹn đỏ mặt, "Tất nhiên, tất nhiên phải trả rồi, nhưng giờ tại hạ không một xu dính túi nên chưa trả được, có thể thư thả thêm ít lâu không......"

"Thư thả? Thư thả đến lúc nào?" Ngải Thiên phất tay áo ngồi xuống chiếc giường gỗ ọp ẹp rồi lôi từ trong ngực ra một cái bàn tính, "Ba ngày nay ngươi ăn của ta ở nhà ta, ta còn phải tốn tám tiền linh chi, mười lượng trùng thảo, ba cây nhân sâm, một số thảo dược, chỉ riêng tiền thuốc đã nợ ta ba ngàn lượng bạc trắng, ấy là chưa tính công chăm sóc ba mươi sáu canh giờ không ngủ không nghỉ, cái này có bạc cũng chẳng mua được đâu. Ngươi nói một câu thư thả dễ dàng quá nhỉ, vậy tiền lãi tính thế nào? Nếu ngươi không cần thể diện quỵt tiền tới kiếp sau thì ta còn phải xuống âm tào địa phủ bắt ngươi nữa sao?"

"Ba ngàn lượng?!"

Chu Nhất Chỉ trăm miệng khó cãi, nếu là trước kia thì đừng nói ba ngàn lượng bạc mà chín ngàn lượng vàng cũng chưa chắc y không trả nổi, nhưng giờ đừng nói ba ngàn lượng mà ba xu y cũng chẳng có.

"Vậy...... ngươi muốn thế nào?"

"Ta muốn thế nào?" Ngải Thiên cười ra tiếng, "Tiểu thiếu gia, bây giờ không phải ta muốn thế nào mà trước mặt ngươi chỉ có hai con đường. Hoặc là ngươi trả hết tiền chữa bệnh, ta bảo đảm ngươi sẽ lành lặn như xưa. Hoặc là......"

"Hoặc là gì?" Chu Nhất Chỉ nhìn vẻ mặt âm trầm của Ngải Thiên, trong lòng thấp thỏm.

"Hoặc xem như ta xui xẻo, tiền khám bệnh và thuốc thang trước đó coi như bánh bao thịt đánh chó, có đi không về. Giờ ta sẽ ném ngươi ra ngoài cho ngươi tự sinh tự diệt, có bản lĩnh thì sống, không có bản lĩnh thì mười tám năm sau lại đầu thai làm hảo hán."

Dứt lời Ngải Thiên định ném y ra ngoài làm tiểu ca nhi hoảng sợ khóc sướt mướt.

Thôn Triệu Gia này vốn vắng vẻ, mười dặm tám thôn cũng không có một đại phu đàng hoàng. Giờ y thương tích đầy mình, còn gãy mất một chân, nếu bị ném ra ngoài thì e là chưa kịp tìm đại phu khác đã mất mạng.

"Hừ, ngươi khóc cứ như ta ức hiếp ngươi vậy." Ngải Thiên ngồi xổm xuống nhìn y chằm chằm, đôi mắt lạnh như băng khiến người ta khiếp sợ nhưng hắn lại không hề nhận ra, "Ta đã cho ngươi lựa chọn, ngươi còn muốn sao nữa?"

"Xin ân nhân cứu ta......" Ca nhi luôn được nuông chiều đã bao giờ bị đe dọa vậy đâu, lệ rơi đầy mặt không nói nên lời, chỉ biết thút thít níu vạt áo Ngải Thiên cầu khẩn, "Ta thật sự không muốn chết đâu."

"Buồn cười, trên đời này có mấy ai muốn chết." Ngải Thiên giật áo mình ra khỏi tay đối phương, lòng dạ sắt đá, "Đời này ta làm nghề y chữa bệnh, ngoại trừ người nhà thì không có lý do gì để miễn phí cả...... Ngươi có rảnh cầu xin thì chi bằng chuẩn bị đủ tiền đi, ta còn có thể cứu ngươi một mạng."

"Người nhà?" Chu Nhất Chỉ nghe thấy lời này như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vã nói.

"Ân công đã thành hôn chưa? Nếu ta gả cho ngươi thì xem như người nhà rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi