KIỀU THÊ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG

"Các ngươi thật là, nhà lớn như thế cũng đã sửa xong, sao giờ lại muốn đi chứ."

Phương ca nhi vừa giúp Triệu Bảo Châu dọn dẹp lều dưa trong sân vừa nói với vẻ tiếc nuối.

"Ta và phu quân đã thành thân mấy tháng nhưng chưa gặp song thân của hắn, trước Tết phải tranh thủ về một chuyến mới được." Trong lòng Triệu Bảo Châu cũng không nỡ nhưng y biết thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn, huống chi giờ y đã lấy Ngải Thiên nên tất nhiên phu xướng phu tùy, Ngải Thiên đi đâu cũng phải theo hắn.

"Cha mẹ tất nhiên phải gặp rồi." Phương ca nhi hỏi, "Nghe nói nhà Ngải lang trung ở phía Nam à?"

"Ừ, nghe phu quân nói nhà hắn ở Ích Châu thì phải."

Ích Châu nằm gần biên giới Tây Nam, nghe nói rắn rết chuột kiến đều có đủ, Phương ca nhi chỉ mới nghe nói đã thấy sợ hãi, "Thế thì xa xôi vạn dặm rồi, trên đường đi ngươi nhớ chăm sóc mình thật tốt nhé, nếu có gì không ổn thì tìm cơ hội trở về, không sống nổi với nam nhân kia thì cứ về lại thôn Triệu Gia này, ta sẽ luôn chừa cho ngươi một đôi đũa."

Triệu Bảo Châu nghe xong đầu tiên là sững sờ, sau đó cười lên.

Trước kia y ở nhà cao cửa rộng, ngày nào cũng thấy trong nhà xào xáo lục đục với nhau, giờ không còn là quý công tử mà chỉ là tiểu ca nhi bình thường trong thôn thì lại được lòng người như vậy.

"Ta biết rồi." Triệu Bảo Châu trìu mến nắm tay Phương ca nhi, "Cám ơn Phương ca nhi của chúng ta, ngươi và bé con cũng phải bình an đấy nhé."

——————

Đừng nói ca nhi thân thiện được người khác yêu thích như Triệu Bảo Châu mà ngay cả lang trung khó ưa suốt ngày xụ mặt như Ngải Thiên cũng sắp chống đỡ không nổi sự nhiệt tình của dân thôn Triệu Gia.

Mặc dù hắn đã bỏ ra số tiền rất lớn để thuê xe ngựa nhưng vẫn không sao chở hết quà của người trong thôn.

"Mấy thứ linh tinh đừng đem theo nữa, xe này chứa không nổi đâu."

Ngải Thiên xách lên một cái hũ vừa mở miệng nói thì Triệu Bảo Châu đã kéo áo hắn lay lay.

"Đây là dưa muối Văn Tĩnh ca nhi mới làm để chúng ta mang đi đường ăn...... Phu quân, của ít lòng nhiều sao có thể vứt bỏ được chứ."

Ngải Thiên nhíu mày đặt cái hũ xuống rồi nhìn sang thịt khô treo cạnh cửa sổ xe ngựa.

"Đâu phải trên đường không có gì ăn, mang theo thịt khô này làm gì."

"Phu quân......" Triệu Bảo Châu nhào tới ôm ấp yêu thương để Ngải Thiên ôm mình không rảnh tay đi lấy thịt, "Đây là thịt ngũ hoa xông khói Phương ca nhi làm cho chúng ta đó, nấu cháo thơm lắm, ta cực thích món này, phu quân thương thương Bảo Châu được không."

Ngải Thiên xụ mặt không lên tiếng.

Triệu Bảo Châu nũng nịu nhìn hắn, đôi mắt đa tình chớp chớp, kiễng chân đưa môi thơm đến.

Ngải Thiên nhíu mày.

"Được được được, mang hết mang hết."

Nhóc lém lỉnh.

Biết tỏng hắn dễ mềm lòng đây mà.

Chậc, phiền chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi