KIỀU TƯỚC BÊN GỐI

Trong vương trướng, ngọn đèn lưu ly tỏa ra thứ ánh sáng không ngừng thay đổi trên tấm rèm mỏng. 
 
Chén ngọc, đồ đạc trên bàn đều bị hất xuống đất, dấu vết giằng co lộn xộn hết cả lên.
 
“Buông ra!’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cẩm Ngu quyết liệt giãy dụa, nhưng lại bị người nọ bẻ ngược hai tay ra phía sau, chỉ có thể nửa ngồi nửa dựa trên mặt bàn, không thể động đậy. 
 
Cả người bị buộc phải ngửa ra như thế, người thiếu nữ mềm mại dưới lớp quần áo màu đỏ tươi được miêu tả tựa như những bước thăng trầm tuyệt đẹp. 
 
Cẩm Ngu vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt trắng nõn nà đỏ ửng: “Lưu manh! Vô lại! Khốn nạn!’’
 
Thanh đoản đao nắm chặt trong lòng bàn tay đột nhiên bị người nhẹ nhàng rút ra, sau đó trên cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo, lưỡi dao sắc bén đã đặt ngay trên cần cổ trắng mịn của nàng.
 
Cẩm Ngu lập tức im lặng. 
 
Thanh đoản đao của mình sắc bén đến nhường nào, không phải nàng không biết. 
 
Lưỡi đao chậm rãi di chuyển trong tay nam nhân rồi dừng lại cách cổ họng nửa tấc, buộc nàng phải ngả người ra phía sau một chút nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cẩm Ngu sợ bị cắt đứt huyết mạch, ngay cả nuốt nước miếng cũng không dám nuốt.
 
Một hơi thở ấm áp phả ra sau tai nàng. 
 
Giọng điệu hắn bình thản tựa như đang nói chuyện thường ngày: “Hửm, mắng tiếp đi.’’
 
Cẩm Ngu cắn chặt môi dưới, không dám cử động nữa. 
 
Lúc đầu nàng muốn nhân cơ hội này dùng đao động thủ đâm cho hắn choáng váng, ai ngờ phản xạ của người này lại nhanh đến thế, lập tức trở tay chế trụ nàng lại, cuối cùng không những không chạy thoát được mà còn bị ngã trên bàn dài với tư thế như thế này. 
 
Càng khiến người ta bực bội hơn nữa là, từ đầu đến cuối nam nhân phía sau vẫn thản nhiên ngồi ở đó, trước mặt hắn, nàng giống như một con thỏ nhỏ yếu ớt, chỉ có thể để mặc hắn xâu xé chơi đùa. 
 
Nàng cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng. 
 
Lại nghe người nọ biếng nhác trầm ấm nói: “Bây giờ biết sợ rồi sao?’’
 
Nhưng dường như hắn cũng chỉ muốn hù doạ nàng mà thôi, vừa dứt lời đã đưa thanh đoản đao ra khỏi da thịt nàng một chút. 
 
Không chờ Cẩm Ngu thở phào nhẹ nhõm, thanh đoản đao trong tay hắn lại rơi xuống vai nàng, từ từ lướt dọc theo quần áo, từng tấc từng tấc một, như thể đang từ từ thưởng thức. 
 
Trong lòng Cẩm Ngu càng thêm sợ hãi, lúc này vạt áo trước cổ nàng bị sống dao khẽ đẩy ra.
 
Nam nhân nhìn trong giây lát, thong thả nói: “Lân châm ti tú*.”
 
(*Lân châm ti tú: Cách thêu hình vảy và thêu bằng vải lụa.)
 
Nghe vậy, trong lòng Cẩm Ngu lộp độp rơi xuống. 
 
Nàng thêu hoa dây leo màu đỏ tươi trên vạt áo lót bên trong, thêu hoa văn chim phượng, chim loan bên mép áo gấm, đó là hoa văn chỉ thêu độc đáo chỉ thuộc về hoàng tộc Đông Lăng. 
 
Hắn có thể nói ra thì chắc chắn đã đoán được thân phận của nàng. 
 
Cẩm Ngu cũng không che giấu, quay đầu lại, trong mắt tràn ngập hận thù: “Thiện ác báo ứng, hạng người tàn ác hung bạo như các người ắt sẽ phải trả giá! Ta nhất định sẽ tự tay giết chết ngươi!’’
 
Nàng  hơi nghiêng người, khuôn mặt đỏ bừng vì phẫn nộ tức giận, nhưng người nọ chỉ im lặng không lên tiếng, sau đó đột nhiên mỉm cười, ném thanh đoản đao vào góc bàn. 
 
“Đừng nóng vội, ngươi còn nhỏ, sau này còn có rất nhiều cơ hội hành thích.’’
 
Giọng điệu của hắn vẫn luôn phẳng lặng không một gợn sóng như thế, nhưng chưa bao giờ khiến người khác cảm nhận được chút độ ấm. 
 
Tuy nhiên Cẩm Ngu lại nghe ra được ý tứ khiêu khích trong đó. 
 
“Ngươi… Buông ta ra!’’ Sau khi giãy dụa vô ích, Cẩm Ngu trào phúng nói: “Hoá ra tướng quân nước Sở chỉ biết trốn sau lưng người khác, e là mặt mũi xấu xí đáng ghê tởm nên mới không muốn người khác nhìn thấy như thế!’’

 
Mắng xong, Cẩm Ngu còn lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu lại, nàng vô cùng tức giận, chỉ muốn khoe mẽ miệng lưỡi nhanh nhảu của mình mà thôi. 
 
Uổng công lăn qua lăn lại gây sức ép một trận, cuối cùng vẫn bị bắt trói trở về hoàng cung nước Sở, nghĩ đến đây, Cẩm Ngu lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong lòng hoảng hốt. 
 
Ngay khi nàng đang bất lực hết đường xoay xở thì sức lực trên cổ tay đột nhiên buông lỏng. 
 
Hắn buông nàng ra. 
 
Cẩm Ngu nhanh chóng phản ứng lại, đưa tay ra chụp lấy thanh đoản đao, sau đó nhảy lên bàn. 
 
Thân thể mềm mại của nàng bỗng nhiên xoay tròn một vòng, lưỡi đao đoạt mạng trực tiếp bổ thẳng vào phần cổ yếu hiểm của người phía sau. 
 
Chỉ trong chớp mắt, người nọ lưu loát nghiêng sang một bên, chỉ dựa vào sức mạnh của hai ngón tay vậy mà thanh đoản đao đã ngừng lại bên cổ hắn một lúc lâu, không thể đâm sâu hơn được nữa. 
 
Chiếc lục lạc nhỏ bằng sứ ngọc bích trên cổ tay cùng với âm thanh lưỡi đao lướt gió nhẹ nhàng thoảng qua bên tai nam nhân, trong trẻo trầm bổng. 
 
Lông mi đen nhánh của Cẩm Ngu khẽ run lên, biết rõ bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, lập tức nhảy xuống bàn chạy thoát thân. 
 
Nhưng không ngờ chân phải của nàng bị trẹo vô cùng nghiêm trọng, trước đó còn có thể cố gắng chịu đựng được một lúc, bây giờ lại giẫm mạnh xuống đất, mắt cá chân đau đớn tựa như bị xé toạc. 
 
“A….”
 
Cẩm Ngu cau mày, đôi môi mím chặt đến mức mất đi huyết sắc, hai chân mềm nhũn, mất thăng bằng ngã khuỵu xuống đất. 
 
Thanh đoản đao “bịch” một tiếng, rơi xuống trên mặt thảm gấm. 
 
Cơ thể mềm mại lập tức đâm vào lồng ngực nam nhân.
 
Hai tay siết chặt vòng eo mỏng manh, hắn thuận thế giữ lấy nàng. 
 
Cẩm Ngu đau đến mức trên trán toát ra một lớp mỏng mồ hôi lạnh, nhất thời quên mất rốt cuộc hắn đang bắt cóc hay là đang có lòng tốt giúp đỡ nàng một phen. 
 
Tóm lại, khoảng cách giữa hai người bọn họ rất gần. 
 
Hắn vừa mới tắm xong, mặc một chiếc áo choàng màu trắng, một vài sợi tóc ẩm ướt buông rũ xuống ngực. 
 
Hơi thở nhàn nhạt phả trên người, tựa như đêm đông mù mịt bên ngoài doanh trướng, tuyết rơi không tiếng động, cô đơn lạnh lẽo. 
 
Nhưng hơi ấm trong vòng tay hắn lại như gió nhẹ sương ấm trong rừng, ướt đẫm giá lạnh. 
 
Hai thái cực đối ngược nhau, nhưng ở trên người hắn lại không hề mâu thuẫn chút nào. 
 
Trái tim nàng bỗng nhiên đập dữ dội. 
 
Hơi thở Cẩm Ngu chậm lại, cố gắng kìm nén cảm giác khiến nàng khó chịu này. 
 
“Nhào vào ngực? Tiểu cô nương, sao lại học những thứ không tốt như thế.’’
 
Giọng điệu người đàn ông lười biếng như cười như không. 
 
Cẩm Ngu giật mình, hoảng hốt ngẩng đầu lên, khoảnh khắc bốn mắt chạm vào nhau, lúc này nàng mới nhìn rõ dáng vẻ người trước mặt. 
 
Làn da hắn trắng ngần lạnh lùng, lông mày dày rậm, đôi mắt đào hoa hẹp dài, phía cuối mắt phải có một nốt ruồi mờ nhạt. 
 
Khi đôi mắt đào hoa ấy khẽ nheo lại, một chút gì đó mơ màng mê hoặc lòng người lộ ra, ánh mắt tràn ngập phong lưu kiệt xuất. 
 
Đôi mày kiếm phấn khích hếch lên như tơ như sương mù, càng làm tôn thêm mấy phần phong trần, ngạo nghễ cho khuôn mặt anh tuấn kia. 
 
Nam nhân rũ mắt nhìn chằm chằm vào nàng, hai đồng tử màu nâu nhạt phản chiếu khuôn mặt nàng. 
 
Cẩm Ngu thất thần trong chốc lát, ngay sau đó nhanh chóng bị cảm giác tràn ngập xấu hổ nuốt chửng, nàng sa sầm mặt mày, đưa tay lên định đánh hắn. 
 
Nhưng vừa mới đưa tay lên thì đã bị hắn bắt được cổ tay. 
 

Trong khoảnh khắc đó, tiếng lục lạc sứ theo sự va chạm phát ra âm thanh trong trẻo vui tai. 
 
Ngọc châu leng keng leng keng… Không ngừng lay động trước mắt hắn. 
 
Hắn khẽ nhướn mày, ánh mắt lặng lẽ dừng trên cổ tay trắng nõn của nàng. 
 
Ô Mặc không biết đã trở về trong lều nằm trên tấm thảm gấm từ lúc nào, tiếng lục lạc vang lên, nó đột nhiên nhảy lên bàn sách. 
 
Một bóng hình màu trắng chợt nhảy qua trước mặt Cẩm Ngu, nàng ngạc nhiên hét lên, chỉ trong giây lát, chiếc vòng tay chạm khắc hoa văn đã bị móng vuốt của nó lấy đi mất. 
 
“A…’’
 
Ô Mặc xoay người nhảy lên nhuyễn tháp, nằm nhoài trên lớp nệm trắng chơi đùa với chiếc lục lạc sứ của nàng. 
 
“Này!” Con mèo không thèm để ý đến nàng, Cẩm Ngu giãy giụa cổ tay phải, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chủ nhân của nó: “Trả lại cho ta!’’
 
Nam nhân liếc mắt nhìn xuống nhuyễn tháp, nơi đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc khó lường, ngay sau đó lại biến mất không thấy bóng dáng. 
 
Vẻ mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, khẽ nhếch đôi môi mỏng: “Chà, nó thích đồ của ngươi.’’
 
“Ngươi…’’ Cẩm Ngu há miệng thở dốc, tức giận đến mức không nói nên lời. 
 
Uổng công trước đó nàng còn cảm thấy một người một mèo này có một chút khác biệt, nhất định là kiếp trước có thù oán với nàng! 
 
Cẩm Ngu đưa tay đẩy hắn ra, hắn cũng không ngăn cản, để mặc nàng vùng vẫy giãy dụa, nhưng nàng thậm chí còn không thể đứng dậy nổi. 
 
Ngồi trên đùi hắn, đầu óc nàng càng lúc càng choáng váng, hơi thở yếu dần, mí mắt cũng từ từ rũ xuống. 
 
Nàng buồn ngủ quá…
 
Từ lúc chạy trốn ra khỏi hoàng cung nước Sở cho đến tận bây giờ, nàng chưa được ngủ ngon giấc. 
 
Đáng lẽ lúc này nàng đang ở trong một đại điện yên tĩnh, nằm trên chiếc giường tử đàn chạm khắc hoa văn, dưới tấm màn lụa màu khói, nệm giường được làm bằng ngọc bích trắng, trên giường là chăn bông Loan Phượng. 
 
Gối đầu lên chiếc gối mềm mại ngủ một giấc thoải mái tỉnh dậy sẽ có cung nữ giúp nàng thay quần áo, trang điểm, chuẩn bị đồ ăn trà bánh sẵn sàng để nàng thưởng thức. 
 
Còn bây giờ, nàng đang phải cố gắng chạy trốn. 
 
Trong lồng ngực ấm áp và thoải mái, cơ thể luôn trong trạng thái căng thẳng cứng ngắc suốt đêm của Cẩm Ngu từ từ thả lỏng, hơi thở cả người thôi thúc buồn ngủ. 
 
Nàng rất muốn dựa vào…
 
Trong khoảnh khắc ấy, Cẩm Ngu lại hốt hoảng cảm thấy tựa vào lồng ngực nam nhân này lại là một chuyện hết sức tự nhiên, giống như từ trước đến nay nàng đều làm như thế cả. 
 
Nhưng đó cũng chỉ là ảo giác nhất thời mà thôi. 
 
Cẩm Ngu vô lực nhắm mắt lại. 
 
Nam nhân rũ mắt xuống, nhìn thấy gò má thiếu nữ ửng hồng, yêu kiều, thuần khiết, nhưng khi nhìn kỹ lại sẽ nhận ra rõ ràng là một màu đỏ rực cháy bỏng. 
 
Trên người nàng vẫn còn nguyên cái lạnh do đêm tuyết mang lại. 
 
Nhiệt độ truyền đến từ cổ tay nàng dần dần trở nên nóng bỏng, hắn ngừng lại một chút, ánh mắt hơi trầm xuống. 
 
Khoé môi hắn chậm rãi nhếch lên thành một đường cong nhẹ, thâm thuý nói: “Sao mặt lại đỏ thế này?’’
 
Cẩm Ngu khó chịu thở ra một hơi nóng, nhíu mày, lười mắng hắn lỗ mãng. 
 
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên ngoài doanh trướng: 
 
“Tướng quân…’’

 
Nguyên Thanh tiếp tục cao giọng bẩm bảo: “Tạ thống lĩnh Kim Ngô Vệ cầu kiến…’’
 
Tạ Hoài An?
 
Nghe vậy, Cẩm Ngu bỗng chốc mở mắt ra, hốc mắt đầy tơ máu, lộ rõ sự mệt mỏi rã rời. 
 
Ánh mắt tinh tường của nam nhân khẽ liếc nhìn nàng một cái, im lặng trong chốc lát, hắn không nói gì, lòng bàn tay hơi lạnh lặng lẽ đặt trên trán nàng, vuốt ve nơi nào đó, khẽ gõ nhẹ.
 
Mí mắt Cẩm Ngu chợt chùng xuống, đầu óc nặng trĩu, nhanh chóng mất đi ý thức dựa vào ngực hắn ngủ thiếp đi. 
 
*
 
Đêm khuya tĩnh lặng sâu thẳm, tuyết rơi mang theo gió bắc, rơi lả tả, dài vô tận. 
 
Trong một chiếc lều lớn, Tạ Hoài An cầm kiếm đứng thẳng người, hai hàng lông mày nhíu chặt, sốt ruột nhưng không thể làm gì khác, chỉ có thể đứng ở một bên chờ đợi. 
 
Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng nghe thấy động tĩnh. 
 
“Tham kiến Trì tướng quân!’’
 
Bên ngoài lều, các binh lính Kim Ngô Vệ cũng đồng loạt quỳ gối dập đầu. 
 
Bóng hình ngọn lửa rơi xuống đất xếp dọc hai bên đường, ngọn lửa bùng cháy không ngừng cắn nuốt những bông tuyết rơi xuống, thỉnh thoát phát ra tiếng lách tách lách tách. 
 
Chỉ thấy cách đó không xa một người đang chậm rãi đi về phía này, hắn chỉ mặc một chiếc áo choàng mềm mại màu trắng, mái tóc dài buông xõa tự do, nhưng ngay cả khi tuỳ tiện như thế cũng toát lên sự ngông cuồng ngạo nghễ, càng khiến người khác nhìn thôi đã thấy sợ. 
 
Nguyên Thanh từ phía sau vội vã đuổi theo, cầm chiếc áo choàng lông cáo màu bạc trong tay khoác lên vai hắn. 
 
Còn Nguyên Hựu nhanh chóng bước lên, vén tấm mành che mời hắn đi vào. 
 
Nhìn thấy hắn, Tạ Hoài An lập tức tiến lên hai bước, chắp tay hành lễ: “Mạt tướng Tạ Hoài An tham kiến Trì tướng quân.’’
 
Người nọ không nói một lời, thong thả bước lên ghế chủ tọa, hất tà áo choàng, lười biếng dựa vào chiếc ghế bành. 
 
Nguyên Thanh Nguyên Hựu vẫn luôn đi theo phía sau, pha cho hắn một tách trà nóng rồi lùi lại đứng bên cạnh. 
 
Sau khi nghe thấy một tiếng “Ừ” nhàn nhạt, lúc này Tạ Hoài An mới đứng thẳng dậy. 
 
Hắn biết rõ người trước mặt, là Định Nam vương Trì Diễn. 
 
Là vị Vương gia khác họ duy nhất do tiên đế thân phong, cũng là đại tướng quân quyền cao chức trọng của nước Sở. 
 
Người người đều biết, khi tiên đế còn tại vị, lúc ấy Trì Diễn tuổi chưa đầy 20 đã trở thành chiến tướng số một trong triều, trí dũng mưu lược, không một ai có thể sánh kịp, mà tất cả những gì hắn làm đều là nhờ sự ưu ái thiên vị của tiên đế dành cho hắn, càng có ân với hắn. 
 
Mà nay Trì Diễn bách chiến bách thắng, càng khiến người khác nghe tiếng đã sợ vỡ mật cũng không nói quá. 
 
Cho nên hắn chưa mở miệng, Tạ Hoài An cũng không dám lên tiếng trước. 
 
Nắp sứ chạm qua miệng chén phát ra âm thanh nho nhỏ, chỉ nghe người nọ bình tĩnh nói: “Có chuyện gì?’’
 
Tạ Hoài An gật đầu trả lời: “Có dư nghiệt của Đông Lăng đang ẩn náu gần đây, ta phụng mệnh bệ hạ đuổi bắt, sợ tên tội phản lẻn vào quân doanh gây bất lợi cho tướng quân, xin tướng quân cho phép Kim Ngô Vệ tìm kiếm.’’
 
“Dư nghiệt?’’
 
Khoé mắt Trì Diễn lặng lẽ nhướng lên, nhưng nốt ruồi lệ kia lại làm cho hắn có vẻ không chút để ý. 
 
Hắn nhàn nhạt nói: “Xem ra Tạ thống lĩnh mới đến nên chưa biết nhiều về luật pháp của nước Sở cho lắm, Nguyên Thanh Nguyên Hựu.”
 
Nguyên Thanh Nguyên Hựu vốn là hai huynh đệ, người trước anh tuấn ưa nhìn, người sau lại có chút tục tằng thô kệch, hiện tại hai người khoảng chừng hai mươi tuổi, đã tòng quân nhiều năm trời, vẫn luôn đi theo bên cạnh Trì Diễn làm việc. 
 
Nghe vậy, bọn họ lập tức hiểu ý của hắn. 
 
Nguyên Thanh tiến lên một bước, giải thích: “Người Đông Lăng, kẻ nào có tội nên trị, người vô tội phóng thích, phàm là những người không muốn quy phục đều sẽ bị sung vào lãnh thổ quốc gia dựa theo luật pháp nước Sở, bất kể là Hoàng tộc hay dân thường.’’
 
Tiếp lời, Nguyên Hựu nhìn về phía Tạ Hoài An: “Tạ thống lĩnh, hoàng đế Đông Lăng tội ác tày trời, khó làm nên nghiệp lớn của một vị quân vương, chết không đáng tiếc, nhưng những người khác đều vô tội, về lý nên sung quân hoặc thả về, không biết dư nghiệt kia là ai, bệ hạ còn có kế hoạch khác sao?’’
 
Tạ Hoài An im lặng, sau đó cẩn thận nói: “Hành động của Kim Ngô Vệ đều do bệ hạ chỉ thị, không tiện nói cụ thể, kính mong tướng quân thứ lỗi.’’
 
Thong thả nhấp một ngụm trà, Trì Diễn đặt chén xuống, ánh mắt trở nên sắc bén: “Vậy thì không cần phải nói, tiễn khách.’’
 
Mệnh lệnh tiễn khách này của hắn khiến Tạ Hoài An hơi sửng sốt, sau khi cân nhắc một chút, nói: “Trì tướng quân, nếu không đưa dư nghiệt trở về, Kim Ngô Vệ khó có thể báo cáo kết quả lên trên.’’
 
Trì Diễn nhàn nhạt liếc hắn một cái, ý vị thâm trường nói: “Trong quân của bổn vương không có người đáng bị bỏ tù.’’
 

Sắc mặt hắn lạnh lùng hờ hững, nhưng trên môi lại nở nụ cười: “Hay là Tạ thống lĩnh cho rằng, các tướng sĩ Xích Vân Kỵ của ta thậm chí còn không thể bắt được một tên tội phạm?’’
 
Hắn nói tội phạm, chứ không phải là dư nghiệt, dường như có ý tứ sâu xa khác, nhưng Tạ Hoài An cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức cúi đầu: “Mạt tướng tuyệt không có ý này!’’
 
“Xem ra bệ hạ còn có rất nhiều chuyện không thể nói với bổn vương, ngươi hãy trở về nói với ngài ấy, đợi sau khi thu phục được Lâm Hoài trở về kinh thành, bổn vương chắc chắn sẽ tìm ngài ấy nói chuyện một chút.’’
 
Giọng điệu hắn không giận không nóng, nhưng lại vô hình mang theo một tia sắc bén. 
 
Rõ ràng hắn không muốn nói thêm nữa, Tạ Hoài An chần chừ một lúc, cuối cùng đành phải hành lễ cáo lui: “Thứ mạt tướng đường đột, đêm khuya quấy rầy Trì tướng quân.’’
 
*
 
Lúc Trì Diễn trở lại vương trướng, thiếu nữ gối đầu trên chiếc gối ngọc vẫn đang lẳng lặng ngủ say. 
 
Ngọn đèn lưu ly trong trướng đã tắt, chỉ còn một ngọn nến leo lắt trên bàn và ngọn lửa than cháy ấm áp trong chiếc lò bốn chân dạng vòng cổ trên sàn nhà cạnh giường. 
 
Ánh nến nghiêng nghiêng che đi khuôn mặt trắng như sứ của nàng, dáng vẻ sau khi chạm vào giấc ngủ của nàng trông thật điềm đạm yên tĩnh, không chút kiêu căng ngạo mạn, vô cùng mềm mại ngoan ngoãn. 
 
Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, khoác lên chiếc chăn gấm. 
 
Trì Diễn đứng bên mép giường, rũ mắt nhìn nàng trong chốc lát, sau đó cúi người xuống. 
 
Vừa định bỏ tay nàng vào trong chăn thì tiểu cô nương đột nhiên nắm lấy tay hắn, giữ chặt. 
 
Trì Diễn khẽ dừng lại, sau đó nghe thấy một tiếng thì thào trầm thấp phát ra trên môi nàng, rất mơ hồ, nhưng mấy chữ “phụ hoàng, mẫu hậu” lại có thể nghe rõ. 
 
Tay bị nàng nắm chặt, da thịt lạnh lẽo, Trì Diễn hơi do dự, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh nàng. 
 
Chiếc nhuyễn tháp bên cạnh vang lên động tĩnh nho nhỏ, Trì Diễn liếc mắt nhìn, chỉ thấy một cục trắng như tuyết đang vểnh mông lên. 
 
Nghĩ đến chuyện gì đó, hắn nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: “Ô Mặc.’’
 
Ô Mặc ngừng động tác, ánh mắt khác biệt đối mặt với tầm mắt không được làm ồn của nam nhân, miễn cưỡng, nó đành phải ngậm lấy chiếc vòng tay, nhảy lên đầu gối của hắn.
 
Trì Diễn lấy chiếc vòng ra khỏi miệng nó, vỗ về mái đầu trắng như bông của nó. 
 
Đôi môi mỏng mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Tất cả mọi thứ của tiểu cô nương đều phải lấy đi.’’
 
Ô Mặc “meo meo” một tiếng, vẫy vẫy đuôi ngoan ngoãn vùi đầu trên đùi hắn. 
 
Chiếc vòng tay chạm khắc hoa văn nằm trên lòng bàn tay phải của hắn, nương theo ánh nến mờ nhạt có thể nhìn thấy một chữ “Sênh” được khắc bề mặt. 
 
Nếu đã là đồ cá nhân bên cạnh, rất có thể là tên thân mật của cô nương. 
 
Đầu ngón tay Trì Diễn chậm rãi vuốt ve chiếc lục lạc sứ, chiếc lục lạc sứ ngọc bích này được làm bằng sứ men xanh quý hiếm, hoa văn chạm trổ trên đó là một thứ hoa văn hắn chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng không hiểu tại sao lại có phần quen thuộc. 
 
Ma xui quỷ khiến hắn từ từ đong đưa, hạt ngọc bên trong lập tức phát ra âm thanh trong trẻo. 
 
Giống như đang đánh vào tiếng lòng của hắn. 
 
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trái tim hắn bỗng nhiên đập dữ dội. 
 
Tựa như có một thứ gì đó xuyên thấu qua đao thương kiếm kích, truyền đến từ chân trời xa xăm ngàn vạn dặm, lại rời rạc như có như không, chỉ còn lại một giấc chiêm bao trống rỗng. 
 
Tựa như con thuyền Mộc Lan xa dần, nhìn thấy nhưng không thể nắm bắt được. 
 
Lại là cảm giác này….
 
Trì Diễn nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt tiểu cô nương. 
 
Trong khoảnh khắc nàng xông vào vương trướng, từ lúc hắn nghe thấy tiếng lục lạc đầu tiên vang lên, những phiền muộn dâng trào mãnh liệt trong lòng cứ quanh quẩn không đi. 
 
 “Ca ca……”
 
Người bên cạnh lại khẽ nói mê, Trì Diễn chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt nhàn nhạt nhìn sang. 
 
Nhưng lại thấy đôi lông mày tinh xảo xinh đẹp, lông mi nhỏ mảnh khảnh của thiếu nữ khẽ cong lên, đôi môi mềm mại khẽ mím lại. 
 
Có lẽ đang nằm mơ thấy điều gì đó, vẻ cau có giữa chân mày rất lâu không thả lỏng. 
 
Nhớ lại những chuyện lúc nãy, ánh mắt hắn dần dần tối sầm lại, không hiểu tại sao mình lại phản ứng như thế với một chiếc lục lạc sứ. 
 
Đêm tối tĩnh mịch, dựa ngồi bên mép giường, hắn mơ thấy một giấc mơ. 

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi