KIM BÀI ĐẢ THỦ

Thấy rõ mặt đối phương, Phòng Vũ đánh mạnh lên vai người nọ một cái, rồi cũng ôm chầm lấy người nọ.

“Làm thế nào mà các cậu tìm được nơi này?”

Phòng Vũ không ngờ các anh em sẽ tìm được mình.

“Tin tức truyền khắp nơi rồi! Nói anh đã trở lại, em còn lo không tìm được anh, Lỗi Tử gọi điện thoại tới, cậu ấy bảo anh đang ở nhà một người bạn làm nghề lái taxi, em cũng chẳng biết là ai, hỏi thăm cả buổi, chỉ có mỗi Dương Tử biết về người này, nó dẫn bọn em tới xem thử, không ngờ anh thật sự ở đây!”

Nhị Hắc vô cùng kích động. Vừa nhận được tin tức của Phòng Vũ, hắn vội tụ tập các anh em, ngựa không dừng vó chạy tới đây. Nhìn thấy Phòng Vũ, bao nhiêu lời muốn nói của Nhị Hắc vọt tới bên miệng, thế nhưng chẳng biết nên nói gì trước tiên.

“Anh Vũ! …”

Các anh em vây quanh Phòng Vũ. Bao năm rồi mới gặp lại, cả đám đàn ông đều không nén được cảm xúc. Tuy rằng côn đồ trong giới xã hội đen toàn là người thô lỗ, nhưng về mặt tình cảm lại không thô chút nào, cảnh tượng đó, cho dù là người ngoài nhìn thấy cũng cảm động.

Nhị Hắc và các anh em ngồi xuống nói cả buổi, Phòng Vũ cũng biết bọn họ muốn khuyên mình ở lại.

Nhị Hắc là người cực kỳ thông minh. Vừa hỏi thăm mấy câu, hắn đã phát giác Phòng Vũ không muốn đề cập đến ba năm qua mình ở đâu, sống như thế nào. Thật ra Nhị Hắc cũng không ngốc, ba năm nay Phòng Vũ không liên lạc với bọn họ, không nói cho bọn họ biết mình đi đâu, bây giờ trở về cũng không thông báo, rõ ràng là có nguyên nhân, Nhị Hắc quá hiểu Phòng Vũ, chuyện phiền muộn trong lòng Phòng Vũ, cho dù ai hỏi cũng vô dụng.

“Anh Vũ, trở về đi! Giang Hải có gì không tốt? Anh về đây dẫn các anh em xông pha lần nữa!”

Một người anh em nóng nảy kêu lên.

“Cho dù ở phía Nam tốt cách mấy đi chăng nữa, làm sao tốt bằng ở cùng các anh em? Anh Vũ, anh không biết đâu, anh Nhị Hắc làm ăn phát đạt lắm, nhưng mấy năm qua bọn em sống không ngóc đầu lên nổi! Bây giờ mấy thằng ở Giang Hải tự xưng là đại ca, mẹ nó toàn là lũ phá hoại! Ba năm trước các anh em không giữ được anh, nhưng bây giờ anh trở về rồi, anh nhìn bộ dạng của bọn em đi, anh nỡ lòng nhìn bọn em thê thảm như vậy sao?!”

Có người nói nghe mà xót xa, cả phòng đều im lặng.

Phòng Vũ nhìn những anh em năm đó cùng mình vào sinh ra tử, có người khi đó chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi đã theo hắn đi chém giết, Phòng Vũ cũng đau lòng chứ. Lần này hắn lặng lẽ trở về, ráng nhịn không đi gặp các anh em cũ, chỉ sợ gặp rồi sẽ không kiềm lòng nổi. Bây giờ nhìn các anh em sống khổ sở như vậy, trong lòng Phòng Vũ làm sao dễ chịu cho được??

“… Anh Vũ, anh đừng đi mà. Anh Cửu được chôn cất ở Phổ Đức viên, anh cũng biết trước đây anh ấy không cách xa anh được, anh nhẫn tâm rời xa anh ấy như vậy sao? …”

Nhị Hắc nói lời này, yết hầu tắc nghẹn.

Nhị Hắc có một loại dự cảm, nếu lần này Phòng Vũ đi thật, rất có thể sẽ không quay về nữa. Mấy năm qua trong lòng Nhị Hắc luôn có cảm giác tội lỗi nặng nề, hắn cảm thấy chuyện năm đó đều do mình mà ra, là hắn hại chết La Cửu, hại Phòng Vũ ngồi tù, hại một băng đảng hùng mạnh như vậy tan đàn xẻ nghé, Nhị Hắc vẫn muốn đền bù tổn thất, hắn biết làm thế nào để đả động Phòng Vũ.

“……”

Phòng Vũ hết nói được rồi.

Mắt thấy nói đến vậy mà Phòng Vũ vẫn chưa chịu gật đầu, vài anh em tỏ ra nóng nảy.

“Anh Vũ! Anh thật sự có thể trơ mắt nhìn mọi người không có lối thoát như thế ư?? Nếu hôm nay anh không đồng ý, em…”

Người anh em này là một kẻ thô lỗ, mỗi khi nổi nóng thì mặc kệ tất cả, người nọ móc ra một con dao trong người, chỉa lưỡi dao ngay bả vai.

“… Em sẽ đâm mình một nhát, chừng nào anh đồng ý em mới rút ra!”

“Đại Thông! Làm gì vậy!”

Các anh em vội ngăn cản, nhưng người nọ quá kích động, thật sự muốn đâm vào vai mình.

Phòng Vũ ngồi đó, đưa chân đá vào đùi Đại Thông. Đại Thông té nhào, dao văng ra xa, thiếu chút nữa đã đập mặt xuống đất.

“Cái kiểu hổ báo này, đừng nói cậu từng đi theo anh Cửu!”

Phòng Vũ nổi giận, hắn ghét nhất là các anh em xốc nổi như thế, hỡ chút là lấy mạng ra liều!

“Anh Vũ…”

Đại Thông nghẹn ngào.

“Ngẩng đầu lên! Người của anh Cửu đi đến đâu là gây tiếng vang đến đó! Từ bao giờ mà cả đám trông chẳng ra gì thế này!”

Nhìn đám anh em bạc nhược chán nản, trong lòng Phòng Vũ khó chịu vô cùng! W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Anh Vũ!! …”

Mọi người đều nhìn Phòng Vũ.

“… Tôi ở lại cũng được,” Phòng Vũ nhíu chặt lông mày, rốt cuộc cũng mở miệng. “Nhưng có một điều kiện, không lăn lộn nữa. Muốn làm thì làm nghề đàng hoàng, đi chính đạo. Ai muốn theo tôi thì ở lại, ai muốn lăn lộn tiếp tôi không miễn cưỡng. Lúc nào khó khăn cứ trở về, có tôi ở đây, dĩ nhiên không thể thiếu các anh em.”

Các anh em sửng sốt, đột nhiên reo hò…

Nhị Hắc kích động ôm chặt Phòng Vũ…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi