KIM CHỦ BAO NUÔI TÔI MẤT TRÍ NHỚ RỒI

34#

Tôi theo đoàn làm chương trình trở về quê hương của mình.

Nơi đây từng là một thị trấn nghèo nàn và lạc hậu.

Tuy nhiên, nhờ có núi tốt, nước tốt nên việc phát triển du lịch với sự hỗ trợ của các doanh nghiệp lớn hiện đã trở thành một trong những khu đứng đầu bảng xếp hạng điểm thu hút khách du lịch.

Dì hai của tôi cũng tranh thủ đợt nắng nóng này để mở homestay, kinh doanh cũng không tệ.

Khi tôi và đoàn làm phim đến nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng do dì hai của tôi điều hành, chúng tôi nhìn thấy người đàn ông mà tôi không thể xa lạ hơn.

Người tôi không muốn chạm mặt nhất đang ngồi trên ghế đá ngoài sân trò chuyện sôi nổi với dì hai của tôi.

Tôi trợn tròn mắt.

Dì hai vui vẻ bước tới, “Khương Khương, con đến rồi sao!”

Tôi vội vàng mang bộ dáng tươi cười tiến lên ôm dì “Dì hai, đã lâu không gặp, Khương Khương rất nhớ dì.”

“Dì cũng nhớ con, để dì nhìn một chút nào.” Dì hai sờ sờ mặt tôi, vẻ mặt đau khổ nói: “Con gầy đi đúng không? Ăn không ngon sao? “

“À, con là sao nữ mà. Béo quá lên ống kính không đẹp.”

“Không phải lúc nào cũng có thể giảm cân, không tốt cho sức khẻo của con chút nào. Buổi tối dì sẽ nấu món thịt heo kho mà con yêu thích.”

Tôi mỉm cười gật đầu “Được ạ”

Lời vừa dứt, Tiêu Miện đã đi tới, tôi với vẻ mặt không hài lòng nói “Anh làm gì ở đây vậy?”

Nhân tiện, cái đêm anh ta uống quá nhiều tôi đã gọi điện cho Trác Tâm đến chăm sóc, lẽ nào anh ta còn chưa nhớ lại? Vẫn có tâm trạng đến chỗ này.

Mai này khôi phục được trí nhớ, nghĩ đến đoạn này, liệu anh ta có muốn đánh chết mình không?

Tiêu Miện cười khúc khích “Anh đến gặp dì hai.”

Tôi lập tức trừng lớn mắt “Đây là dì hai của em! Ai cho anh tùy tiện gọi?”

“Khương Khương.” Anh đi tới, vòng tay qua eo tôi, nói có chút tức giận “Chúng ta đã hẹn hò hơn ba năm rồi mà em còn chưa nói chuyện của chúng ta với gia đình hay ẫn anh ra mắt, bộ em không muốn cho mọi người biết anh hả,  anh đến đây chỉ muốn có một danh phận đàng hoàng, để dì hai giúp anh đòi lại công bằng.”

“???”

Dì hai lập tức mắng: “Khương Khương, đang yêu thì phải nói, không được giấu giấu diếm diếm như vậy được! Cũng quen hơn ba năm rồi, con phải có trách nhiệm với người ta đó”

“???”

Tiêu Miện tiếp tục phàn nàn “Dì hai, dì không biết Khương Khương quá đáng đến mức nào đâu, cô ấy sau lưng thì nói thích con, yêu con, không thể sống thiếu con, vậy mà trước mặt mọi người lại không nhận con là bạn trai.”

Dì Hai: “Khương Khương, lão Nghê nhà chúng ta không nuôi người thế này!”

Tôi thực sự…

“Hiểu rồi, dì hai, con phải thu dọn hành lý trước, có gì nói chuyện với dì sau.” Tôi đưa Tiêu Miện đến một góc vắng vẻ, nói một cách tức giận “Anh định làm cái quái gì vậy? Mau rời khỏi Tề Xuyên cho tôi!”

Tiêu Miện vẻ mặt bất cần đời, “Tại sao phải rời khỏi đây? Anh không phải do em mời.”

“Vậy thì ai mời anh tới đây?”

Tiêu Miện nhìn lướt qua tôi gọi “Ông Nghê trưởng thôn.”

Trưởng thôn tiếp nhận nhóm chương trình cách đó không xa nghe thấy thanh âm, cầm tay Tiêu Miện hưng phấn nói: “Anh Tiêu, anh đến rồi, cảm ơn anh đã tài trợ cho dự án du lịch, nếu không có anh thì sẽ không có Tề Xuyên ngày hôm nay. Tối nay tôi sẽ nhờ mọi người chuẩn bị thức ăn, anh nhất định phải ăn và uống no say đó!”

Nói xong, bác ấy lại đưa mắt nhìn tôi, vỗ vai tôi nói: “Khương Khương, con thật may mắn, anh Tiêu trẻ trung và đầy hứa hẹn như này, con đã tìm được một kho báu lớn đó!”

Vô số dấu chấm hỏi từ từ hiện lên trên đỉnh đầu tôi.

Tiêu Miện nhìn trưởng thôn đi xa, cười nói: “Khương Khương, xem ra anh ở đây so với em còn nổi tiếng hơn nhiều.”

“Anh tài trợ cho dự án du lịch ở đây khi nào?”

“Muốn biết?” Tiêu Miện ghé vào lỗ tai tôi “Tối đến phòng anh sẽ rõ.”

35#

Đến cái đầu nhà anh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi