KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Dandelion
Cúc Như Khanh làm sao lại không hiểu được tâm tư của cô, thấy cô tránh né anh giống như rắn rết, anh âm thầm đẩy dời đi tay cô, làm cho Liễu Nam Điềm dẫn cô lên.
Mặc Thiên Trần nhìn trên tay đeo vòng tay long phượng lóe ra kim quang, cô thế nào có một loại cảm giác bị Cúc gia bắt nhốt, cô chỉ nghĩ tới một người, cô sợ hãi ánh sáng nhân sinh, cũng sợ hãi bị người bắt gặp, vô cùng sợ hãi.

cô còn không kịp suy nghĩ mấy vấn đề kia thì lúc này quản gia Đào Trung Ngọc đã gọi cô đi qua Cúc Thiên Lâm chờ người kính trà, cô khom người hướng bọn họ từng người một chào kính trà sau, đã mệt tới đứng không vững. ( Dan: Em mà là chị là xỉu đơ ơ. đã bị ảnh gạch đùi mà còn gặp nhà đông thế )
Cuối cùng, Cúc Như Mi nắm tay cô: "Chị dâu, chị cực khổ!"
Mặc Thiên Trần nhìn em gái nhỏ Cúc gia này, cuối cùng cũng có người thông cảm với cô, bất quá, Cúc Như Mi tại sao gọi cô là chị dâu? Chẳng lẽ Cúc Như Khanh so với Cúc Như Phong lớn hơn sao???

Rốt cuộc, kính trà tất cả cũng xong, thấy người Cúc gia lễ tiết cũng xong, Cúc Như Khanh chủ động đưa ra đề nghị đi về nhà Mặc Chấn Đông.
"Ông nội, mẹ, chúng con về nhà ba vợ."
Mặc Thiên Trần kỳ thực không muốn về, đầu tiên là bởi vì quá mệt mỏi, thứ hai là mẹ nhất định sẽ hỏi chuyện tối ngày hôm qua, thứ ba là Cúc Như Khanh bộ dạng hầm hầm ở nhà bọn họ ăn cơm, phỏng chừng không có người nuốt trôi.
hắn là con trai Cúc Như Khanh? Mặc Thiên Trần không biết hắn có con trai đâu! ——


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi