KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Tiểu Ngọc Nhi
"Ngươi tránh ra!" Mặc Thiên Trần phẫn nộ quát, cô bình thường dáng gầy lại không có lực, lúc này lại xuất hiện lực lớn vô cùng, cô đem ngăn cản của Đào Trung Ngọc đẩy ra, ôm Cúc Ác Du liền hướng trong phòng chạy đi.
Đào Trung Ngọc cùng ở sau lưng nàng, trong lòng lo lắng hãi hùng Cúc Như Khanh nhất định sẽ tức giận, nhưng cũng lo lắng Cúc Ác Du sẽ xảy ra bệnh.
Mặc Thiên Trần như cái máy bay, rất nhanh xông qua rừng trúc, sau đó hỏi Lục Thẩm: "Đứa nhỏ ở gian phòng nào?"
Lục Thẩm ở trong vịnh Aegean hầu hạ Cúc Ác Du, bà lập tức mang Mặc Thiên Trần đi tới gian phòng Cúc Ác Du trên lầu ba."Ác Du thiếu gia mắc mưa, lại sẽ bị bệnh a! Tôi thấy bé hôm nay cơm ăn được ít đi một chút..."

Anh ta gọi Ác Du? Cúc Ác Du, ý vì trắng đẹp như ngọc vì phẩm hạnh cao thượng. Mặc Thiên Trần không có nghĩ nữa, mà là ôm bé vào phòng tắm, lại đem quần áo ướt sũng lột ra.
"Thiếu phu nhân,để tôi làm cho!" Bình thường đều là công việc Lục Thẩm làm.
"Chúng ta cùng nhau làm! Như vậy có thể tranh thủ thời gian." Mặc Thiên Trần bảo lục thẩm mở ấm vòi nước, đem đứa nhỏ trắng ngần bỏ vào trong bồn tắm nhỏ.
Nếu như con gái của nàng ở bên cạnh nàng, nên có bao nhiêu tốt! Mặc Thiên Trần vừa nghĩ tới thì lệ nóng tràn mi.
Lục thẩm dùng nước nóng vì Cúc Ác Du làm ấm người, thấy Mặc Thiên Trần nước mắt nhỏ vào trong bồn tắm, bà cũng khóc ròng nói: "Thiếu phu nhân, đừng khóc, Cúc tiên sinh biết sẽ tức giận."
"Anh ta là ai a! Khóc cũng không cho người ta khóc?" Mặc Thiên Trần dùng khăn tắm lớn đem Cúc Ác Du bọc lại, "Thầy thuốc đâu? Nhanh đi kêu thầy thuốc a?"
Lục thẩm vội vội vàng vàng cùng Mặc Thiên Trần đem Cúc Ác Du ôm tới gian phòng ngủ trên giường, thầy thuốc cũng đã tiến vào, theo phía sau là sắc mặt yên lặng của Đào Trung Ngọc.
Thầy thuốc vì Cúc Ác Du kiểm tra rồi nói: "Tiểu thiếu gia bị phong hàn, tôi đã mở thuốc, ăn ngày mai sẽ tốt lên." ( Dan : thuốc tây hay thuốc đông nhỉ ? ko xác định nên để luôn là ăn nhé ^^)
"Cám ơn thầy thuốc." Mặc Thiên Trần nắm tay nhỏ bé Cúc Ác Du, nhìn bé còn nhắm mắt lại, vẫn còn trong trạng thái mê man.
Đào Trung Ngọc tiễn thầy thuốc sau khi rời khỏi đây, Lục Thẩm xóa đi khóe mắt lệ nói: "Thiếu phu nhân, sau này có ngài đau lòng vì tiểu thiếu gia thì tốt rồi!"
"Mẹ của Ác Du đâu?" Mặc Thiên Trần bất giác thắc mắc.

Lục thẩm lắc lắc đầu, "Tôi chưa từng thấy qua tiểu thiếu gia ..."
"LụcThẩm!" một tiếng quát sẵng giọng truyền đến, Đào Trung Ngọc đã đứng ở cửa, "Ở trong này làm việc không được nói bậy!" ( Dan: t cứ tưởng anh Khanh quát hk đó)
"Vâng! Đào quản gia." Lục Thẩm lập tức không dám nói thêm nữa.
"Thiếu phu nhân, y phục của người cũng đều xối ướt , trở về phòng rửa mặt chải đầu một chút, không nên để bị cảm." Đào Trung Ngọc một ngữ hai ý nghĩa, đã vì tốt cho cô cũng là đuổi cô rời khỏi gian phòng Cúc Ác Du.
Mặc Thiên Trần đứng lên, "Được!"
cô về tới gian phòng ,vào trong phòng tắm, tắm nước nóng rồi đổi lại y phục, bởi vì không có thấy Cúc Như Khanh về nhà, cô lại đi tới gian phòng Cúc Ác Du.
"Thiếu phu nhân, xin lỗi!" Lục Thẩm hướng cô nói nhẹ.

Mặc Thiên Trần lắc lắc đầu: "Tôi làm sao sẽ trách dì đâu! Dì đi trước đi, tôi xem đứa nhỏ thêm một lát nữa."
"Dạ! Thiếu phu nhân." Lục Thẩm vào phòng tắm đi xử lý y phục Cúc Ác Du.
**¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Cúc Như Khanh từ công ty đi làm về đến nhà sau, Đào Trung Ngọc tiếp nhận áo khoác trên tay anh.
"Cúc tiên sinh, hôm nay chạng vạng có trời mưa, tiểu thiếu gia tập võ bị té xỉu, thiếu phu nhân chưa được sự cho phép của ngài đã ôm đi tiểu thiếu gia về phòng. Thầy thuốc đến xem qua, tiểu thiếu gia bị phong hàn, hiện tại thiếu phu nhân ở trong phòng cùng tiểu thiếu gia."
Cúc Như Khanh hai tròng mắt lạnh lẽo, anh vẫn cho là cô không có tâm cơ, cô không chỉ có thành công làm cho ông nội vui vẻ, bây giờ còn đưa mắt nhắm ngay con của anh ——


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi