KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Tiểu Ngọc Nhi ( Dan)
Cúc Như Khanh vốn trên mặt đã là hiện đầy băng tuyết ( vừa trắng vừa lạnh), hiện tại vừa nghe Mặc Thiên Trần nói, càng họa vô đơn chí ( họa tới ko cách nào chống đỡ được), lạnh như ở bắc cực.
Mặc Thiên Trần bị bộ dáng của anh làm sợ đến cả hô hấp cũng càng ngày càng cạn, càng ngày càng ít, cô chỉ cảm thấy hít thở không thông càng ngày càng gần,cô càng ngày càng cực khổ.
"Ra ngoài ( cút )!" Rốt cuộc, anh đứng thẳng thân thể, lạnh giọng mệnh lệnh.
Mặc Thiên Trần như phạm nhân vô tội được thả ra, vội vàng định thần lại nhẹ nhàng, sau đó liền hướng bên ngoài phòng chạy đi, anh nếu không nói , cô mà không có bị anh hù chết cũng muốn nghẹn chết .

Khi cô ra khỏi phòng, Cúc Như Khanh lần thứ hai đốt một điếu thuốc, anh ở trước mười lăm tuổi là bị huấn luyện nghiêm khắc, vào năm mười lăm tuổi phụ thân sau khi qua đời, là tự huấn luyện chính mình như ma quỷ .
Mười lăm tuổi năm ấy, ngày máu me thấm đẫm, nhớ tới vẫn còn sợ, làm đáy lòng anh lại một lần nữa như thủy triều dâng.
Anh cũng là ở một năm kia, gặp được Chu Tiểu Kiều, cô là một tia sinh mệnh cho anh ấm áp duy nhất. ( Dan: *xùy* là anh ngu thì có, đi yêu loại người này)
Vừa nghĩ tới người con gái kia, anh thống khổ nhắm hai mắt lại.( Dan: đáng s anh? đáng vì con nhỏ đó s?)
Lần thứ hai khi mở mắt ra, anh đã khôi phục sự lãnh khốc thâm trầm của Cúc Như Khanh thường ngày.
Anh ở bên song cửa đứng thật lâu, sau đó đi ra khỏi gian phòng, đi vào trong phòng trên lầu ba Cúc Ác Du , lại thấy Mặc Thiên Trần nắm tay Cúc Ác Du, nằm úp sấp ở trên giường của bé ngủ.
Tóc màu đen tùy ý xõa xuống ở trên gương mặt trắng nõn của cô, từng sợi oánh bạch như ngọc, đẹp đến mức tận cùng trong thị giác chấn động, làm cho anh hơi run sợ một chút.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của anh liền rời khỏi gương mặt của cô, dời về phía Cúc Ác Du, còn đang trong mê man , khuôn mặt nhỏ nhắn của Cúc Ác Du là phiên bản thứ hai của anh, như vậy, tác phong Cúc Ác Du phải lãnh khốc vô tình giống như anh không thể khác.
**¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Sáng sớm ngày hôm sau, là do Cúc Ác Du rút lại tay nên làm Mặc Thiên Trần tĩnh lại.

cô vừa ngẩng đầu, thấy bé đã dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh khốc mà tuấn mỹ lại quật cường, cùng Cúc Như Khanh là giống nhau như đúc.
"Ác Du, buổi sáng tốt lành!" cô trước dễ dàng cùng bé chào hỏi, sau đó bàn tay sờ trán bé, thấy đã hạ sốt , cũng liền yên lòng .
Thế nhưng Cúc Ác Du một tiếng cũng không trả lời, cũng không nhìn cô, chỉ là đem hai mắt nhìn thẳng phía trước, đó là một mảnh mênh mông vô bờ biển rộng.
Mặc Thiên Trần nhìn đồng hồ trên tay một chút, cô muốn đi làm.
"Ác Du hôm nay ngoan ngoãn dưỡng bệnh, dì đi làm!" cô hướng bé khoát tay áo, sau đó đi ra ngoài, vừa lúc đụng tới Lục Thẩm, "Lục thẩm, Ác Du tỉnh, dì hỏi một chút bé muốn ăn chút gì không, tôi buổi tối trở về nhìn sẽ thăm bé."
"Dạ, thiếu phu nhân." Lục thẩm hài lòng nói.
Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ, thấy Cúc Như Khanh đã không ở trong phòng, nàng đổi y phục xong,tài xế Cúc gia đã ở dưới lầu chờ cô.
"Thiếu phu nhân, mời lên xe!"

"Cám ơn!" Mặc Thiên Trần biết Cúc thị có quy củ nhiều, cô trực tiếp ngồi lên xe, sau đó chờ đến công ty.
không sai biệt lắm đến dưới lầu công ty Mặc thị,cô nhận được một cái tin ngắn, cô mở ra vừa nhìn thì sợ đến thật lâu không nói gì.
Bởi vì, trong tin ngắn nói: "Mặc Thiên Trần, cô không có tư cách làm bà chủ Cúc thị , nếu không chịu tự động rời khỏi, tôi sẽ ọi người biết chuyện của cô ở sáu năm về trước."
Sáu năm trước, ý nói là người này biết chuyện cô đẻ thay, sâu hơn một tầng ý nữa nói đúng hơn là người này biết đứa nhỏ ở nơi nào!
Đối với vị trí bà chủ cúc thị, cô chưa từng có nghĩ tới. Thế nhưng đối với con gái của cô, lại là ngày mong đêm nhớ cuộc sống hàng ngày khó an nóng ruột nóng gan, ruột gan đứt từng khúc a! ——


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi