KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Chu Tiểu Kiều căn bản cũng không có nhìn Mặc Thiên Trần, đứng bên người Cúc Như Khanh như cũ, sau đó nhìn về Cúc Ác Du.cô không biết là ai sinh con trai cho Cúc Như Khanh, nhưng đứa con trai này lại là người thừa kế Cúc Thị trong tương lai.
Nếu như cô sáu năm trước không có xuất ngoại, nếu như cô chịu ở lại bên cạnh anh, như vậy sinh nhật hôm nay chính là củ chồng cùng con trai cô.
cô nắm chén rượu trên tay nhẹ nhàng phát run, giọng nói cũng có chút khổ sở.
"Ác Du, sinh nhật vui vẻ!"
"Cám ơn!" Cúc Ác Du lời nói y như Cúc Như Khanh ngắn gọn mà hữu lực.
"Chúng ta cụng ly, được không?" Chu Tiểu Kiều cùng bé huých chạm cốc.

Cúc Ác Du vừa bưng lên, vẫn trầm mặc thì thấy Mặc Thiên Trần lập tức đoạt lại: "Xin lỗi, Ác Du quá nhỏ không thể uống rượu!"
"cô là..." Chu Tiểu Kiều biết rõ cô là ai, lại cố ý đốn ở trong này không nói tiếp.
trên tiệc rượu nhất thời lặng ngắt như tờ, Mặc Thiên Trần cũng hơi trắng mặt, Cúc Như Khanh nói qua, cô chỉ là bà chủ Cúc trên danh nghĩa, cô không có quyền để ý đến bất luận cái gì có liên quan đến chuyện Cúc Ác Du. Thế nhưng, Ác Du chỉ là đứa nhỏ,cô không đành lòng nhìn bé hiện tại đã biết học được cách uống rượu xã giao.
Cúc Như Khanh ánh mắt mặc dù đang nhìn trên bàn cơm, nhưng khuôn mặt Mặc Thiên Trần trong nháy mắt trắng sát lại ánh vào trong khóe mắt anh, hơi im lặng sau, anh nhàn nhạt nói: "Ác Du, còn không cám ơn mẹ thay con cụng ly!"
Lời này của anh vừa nói ra, tất cả mọi người trên bàn cơm Cúc gia không cảm thấy có cái gì là lạ, mà Cúc Ác Du cũng vẫn nghe theo Cúc Như Khanh làm việc, không dám có chút làm trái, Mặc Thiên Trần lại nghĩ chắc lỗ tai của mình nghe lầm, Cúc Như Khanh mà lại chịu cho Cúc Ác Du gọi cô làm mẹ sao?
"Mẹ, cám ơn người thay con cụng ly." Cúc Ác Du hướng Mặc Thiên Trần lễ phép nói.
Mặc Thiên Trần hoàn toàn có thể xác nhận chính mình không có nghe lầm, Ác Du gọi cô là mẹ ! cô mất đi một con gái, lại vào hôm nay có một đứa con trai, cô kích động lệ nóng doanh tròng, chân tay luống cuống.
Chu Tiểu Kiều cũng thật không ngờ Cúc Như Khanh sẽ bảo Cúc Ác Du gọi Mặc Thiên Trần- người mẹ kế này là mẹ, lòng của cô thì lại là đau càng thêm đau, cô thấy Mặc Thiên Trần cao hứng muốn rơi lệ , không khỏi nhẹ giọng ám mang trào phúng: "Thế nhưng cô thật giống như không muốn cùng tôi cụng ly ?"

Mặc Thiên Trần lập tức thu hồi tâm thần, cô điều chỉnh lại tâm tình mình, đứng lên hướng Chu Tiểu Kiều nâng chén: "Đa tạ Chu tiểu thư, tôi thay Ác Du uống một chén này."
cô nói xong, đem rượu đỏ trong ly uống một hơi cạn sạch, mặc dù cô có đôi khi tham dự tiệc tối cũng sẽ uống một chút rượu, lại không có như lúc này hào sảng một hơi tới hết, cô vừa uống xong, lập tức cảm thấy có hơi choáng váng.
Thế nhưng, cô hài lòng loại cảm giác này! Ngay cả Chu Tiểu Kiều u oán nhìn cô, cô cũng không cảm thấy chói mắt .
Lúc cô ngồi xuống liền lung lay nhoáng lên, Cúc Như Khanh đưa tay vịn cô, "Có phải hay không say?"
"không có..." Mặc Thiên Trần lắc lắc đầu, trên mặt tươi cười tràn đầy nét rung động lòng người, ảnh hưởng của rượu đỏ khiến hai má cô đỏ ửng, làm cho cô bình thường đã thanh đạm nay lại có hơn mấy phần dịu dàng của người phụ nữ.
Cúc Như Khanh nhìn nàng, trong lòng chậm rãi tỏa ra tràn đầy màu sắc khác thường.
Mà Chu Tiều Kiều đứng ở bên cạnh Cúc Như Khanh , thì càng thêm đau lòng, cô đi tới bên người Cúc Hoành Nghiêu, "Gia gia, con mời ngài một chén!"
Cúc Hoành Nghiêu cười nói: "Gia gia trước đây còn cho rằng con sẽ là cháu dâu của ta, hiện tại Như Phong còn chưa kết hôn, có muốn hay không suy nghĩ một chút?"
"Gia gia, ngài biết, con chỉ thích anh ấy." Chu Tiểu Kiều ngay trước mặt của mọi người nói.
Cúc Như Khanh nghe xong vẫn là vẻ mặt không biểu tình, mà Mặc Thiên Trần chóng mặt lại đang chiếu cố Cúc Ác Du tựa hồ không có nghe được lời cô ấy nói


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi