KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: mocphong
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
----
Cúc Như Khanh không nghĩ tới tửu lượng của cô lại kém như vậy, anh đi vào bên bồn tắm nghe tiếng hít thở đều đều của cô,anh cầm lấy khăn tắm lớn trên kệ inox đem cô từ trong nước vớt đứng lên sau đó bao lấy thân thể của cô ôm đi ra, đặt cô nằm trên mặt giường lớn rồi anh mới đi tắm.
Sáng sớm ngày thứ hai Chu Tiểu Kiều tới gõ cửa phòng, Cúc Như Khanh một thân áo ngủ màu lam nhạt đứng dậy đi mở cửa, anh vừa mở cửa ra Chu Tiểu Kiều liền thấy Mặc Thiên Trần ngủ ở trên mặt giường lớn trên người của cô đang đắp một tấm chăn mỏng hai cánh tay mảnh khảnh cùng hai chân từ đầu gối trở xuống lại lộ ra ngoài,

Chu Tiểu Kiều đoán trên người của Mặc Thiên Trần khẳng định cái gì cũng không có mặc. “Khanh! Hôm nay là ngày nghỉ, chúng ta đi ăn điểm tâm đi!” Chu Tiểu Kiều không có giống tối hôm qua sống chết quấn lấy dây dưa mà là nhẹ nhàng nói.
Cúc Như Khanh cũng nhìn cái người trên mặt giường lớn đã tỉnh cũng không dám mở mắt Mặc Thiên Trần: “cô cứ xuống trước đi, một lát nữa chúng ta xuống”. nói xong anh khép cửa phòng lại, thanh âm vừa vang lên Mặc Thiên Trần ngay lập tức đem mình giấu trong drap giường, cô làm sao lại ngủ trên giường của Cúc Như Khanh hơn nữa trên người cái gì cũng không có mặc, bọn họ tối hôm qua có hay không… có hay không…
Cúc Như Khanh nhìn cô giống như đà điểu vùi mình: “đã dậy!” Cũng không nói chuyện tiếp mà là trực tiếp vào phòng tắm đi rửa mặt.
Mặc Thiên Trần thừa dịp này lập tức nhảy xuống giường sau đó chạy vội tới phòng thay đồ mặc vào một bộ váy có biên gấp màu xanh lá sen đầu mùa hè, giống đóa sen hồng trong hồ nhẹ nhàng nở rộ một dạng thủy nộn (non nớt, e thẹn) mà thanh nhã.
cô cùng anh đều mặc đồ tươm tất xong, cùng nhau chuẩn bị ra ngoài, anh hướng cô đưa tay ra mời, cánh tay cô lập tức đặt trên cánh tay của anh hai người phối hợp ăn ý cùng đi ra cửa, đi xuống lầu.

Sau khi thanh tĩnh Mặc Thiên Trần tuyệt không dám càn rỡ, mặc dù cô đối với việc tối hôm qua uống rượu say không có ấn tượng gì nhưng lúc nhìn thấy Chu Tiểu Kiều ở lầu dưới liền lập tức đánh một cái giật mình.
Chu Tiểu Kiều thấy Cúc Như Khanh mang theo Mặc Thiên Trần cùng nhau: “Khanh! Em có chuyện muốn nói riêng cùng anh”. Mặc Thiên Trần lập tức nói: “Vậy tụi anh đi đi!” Nhưng là tại sao lời cô nói ra tất cả trong cổ họng đều là khàn khàn? Thanh âm của cô giống như là bị vỡ ra, cổ họng cũng đau rát, cô tại sao có thể như vậy? cô hồ nghi nhìn về Cúc Như Khanh. “Em tối hôm qua kêu quá lớn tiếng cho nên hôm nay giọng mới khàn như vậy đó”. Cúc như khanh chi tiết nói.
Chu Tiểu Kiều vừa nghe sắc mặt lập tức biến đổi Cúc Như Khanh người này, sau khi ho.an ái cũng sẽ không nói những loại lời nói như thế này mà hôm nay thế nhưng anh lại Đồng thời đổi sắc mặt còn có Mặc Thiên Trần, cô nhớ mang máng là anh ngoáy lòng bàn chân của cô làm cô nhột chịu không nổi kêu “A a a” không ngừng, giờ đã tỉnh táo lại thấy được khuôn mặt biến sắc của Chu Tiểu Kiều, cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của anh.
Cái nam nhân này này phúc hắc đến nham hiểm, đêm tân hôn làm thương chân cô làm người khác nghĩ là cô cùng anh đêm tân hôn như lang như hổ. Mà tối hôm qua cô lại lần nữa trở thành con cờ giúp anh bức lui Chu Tiểu Kiều, làm cô ta lầm tưởng cô giống như cọp mẹ ở trên giường không biết xấu hổ.
Anh cưới cô? Đến tột cùng là vì cái gì? Mặc Thiên Trần vốn là muốn giải thích nhưng tay Cúc Như Khanh giữ trên eo cô vô cùng dùng sức mặc dù ánh mắt trước sau như một thâm trầm nhưng cô cũng hiểu anh đang cảnh cáo cô không nên nói chuyện lung tung.
thật ra thì Mặc Thiên Trần coi như muốn nói chuyện cũng nói không ra, cô là câm ăn hoàng liên khổ mà không nói được. Chỉ đành mặc cho Cúc Như Khanh nắm trong tay tiến lùi do anh,, công thủ do anh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi