KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Như vậy Cúc Như Khanh sau khi lợi dụng cô trị vết thương trên người xong, sau đó có thể diệt khẩu cô tại chỗ hay không?
Mặc Thiên Trần nghĩ như vậy, nên cố gắng nâng đôi chân nặng như đổ chì dưới sự thúc giục của Khang Hạo đi tới trong phòng cứu thương, Khang Hạo cầm lấy mọi thứ cần thiết, sau đó hai người cùng nhau xoay người quay trở lại phòng làm việc của cô.
cô bây giờ nên làm gì? Báo cảnh sát sao? Nhưng cô căn bản cũng không có cơ hội, huống chi cho dù báo cảnh sát, Cúc Như Khanh cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Chẳng lẽ cô cứ mặc hắn lợi dụng xong rồi gi.ết ch.ết mình như vậy sao? Nhưng cô còn có thể làm như thế nào đây?
Cúc Như Khanh nằm ở trên bàn làm việc của cô, đã thoát áo khoác cùng áo sơ mi, lộ ra cả nửa người dưới đầy máu tươi từ eo bên trái của hắn chảy ra, sắc mặt của hắn lạnh lùng khốc mỹ, cả người rơi vào trong một mảnh khắc nghiệt.
Khang Hạo đã cầm đao giải phẩu bắt đầu khử trùng, sau đó đem vật dụng cần thiết bày lên trên bàn: “Thiếu phu nhân, cô đứng đây phụ giúp tôi được không?

“Được.”
Mặc Thiên Trần cảm giác giọng nói của mình xa xôi nwh đang ở trên đám mây, cô không dám hỏi sao Cúc Như Khanh lại trúng đạn, cũng không dám hỏi tất cả nwhngx chuyện này rốt cuộc là như thế nào, bây giờ đối với hôn nhân của mình càng hiểu sâu them một bước là, cô không chỉ là mê cung hơn nữa còn là một mê cung sinh tử.
Trong toàn bộ quá trình, Khang Hạo tay chân lanh lẹ cắt da Cúc Như Khanh lấy viên đạn ra, Mặc Thiên Trần theo lời của hắn lần lượt đưa đồ mà hắn cần.
Cúc Như Khanh đau đến mức trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng không có một chút âm thanh phát ra, ngay cả biểu tình khắc nghiệt cũng không từng thay đổi.
không biết vì sao, khi Mặc Thiên Trần đang nhìn Cúc Như Khanh giờ khắc này sâu trong đáy long cô, có một sợi dây mềm mại nào đó như rung lên làm cô xúc động, cô từng bị người ta cưỡng bách ép trên bàn mổ cứng rắn lấy đi đứa con gái chưa đủ tháng của mình. Mà Cúc Như Khanh chỉ có thể ở trong phòng làm việc của cô, vụng trộm lấy ra viên đạn trên người, thì ra bọn họ đều là người thân bất do kỷ, đều không thể khống chế được chuyện của chính mình.

cô lấy ra khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán Cúc Như Khanh, nói cô là đồng cảm cũng được, hay nói cô là quên mất hắn muốn giết cô cũng được. Giờ phút này cô giống như chịu cùng vết thương trên người hắn Đau đớn không cần ngôn ngữ trực tiếp chậm rãi lưu thông trong không khí. ...
Cúc Như Khanh không phải lần đầu tiên bị thương, lần này hắn lựa chọn ở trước mặt của Mặc Thiên Trần lấy đạn ra, là trong tiềm thức hắn nguyện ý tin tưởng người phụ nữ thật lòng yêu con trai mình, có thể cùng hắn cùng nhau đối mặt khó khăn cùng mê cảnh phía trước. Khi cô từ sự sợ hãi lúc ban đầu, giờ phút này biến thành đau lòng, sau nhìn ngón tay cô run rẩy không ngừng lau mồ hôi cho hắn, khi cô lau lớp mồ hôi trên má phải của hắn, hắn đưa ngón tay mảnh khảnh của cô, khẽ cắn.
“Đau.”
Mặc Thiên Trần lập tức đau đớn đến mức run rẩy, nhưng khi nhìn thấy vết thương bên hông trái của hắn, lập tức liền cắn chặt răng không hé môi nữa.
cô ở hôm sau đêm tân hôn bị hắn làm đứt vết thương dài gần một phân mà đau đến mức phải khóc thút thít thật lâu, mà hắn bị đạn bắn thủng một lỗ, nhất định là đau đến khó có thể chịu được.
Nhưng người đàn ông này là một người mạnh mẽ cứng rắn như sắt thép, kiên cường không hề hé môi rê.n rỉ tiếng nào, lúc này cắn cổ tay của cô giống như một dòng điện truyền vết đau đớn từ hông hắn sang cô.
Giờ phút này trong phòng làm việc chỉ có thanh âm Khang Hạo yêu cầu dụng cụ giải phẫu, còn có tiếng xuýt xoa của Mặc Thiên Trần nén đau.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi