KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Mặc Thiên Trần sau khi phát hiện, tay chân của cô đều càng ngày càng lạnh như băng, khi Đào Trung Ngọc dùng ngón tay bấm, cô ta lập tức ngắt điện thoại. Mặc Thiên Trần chưa từ bỏ ý định, cô lập tức lại đánh sang, di động Đào Trung lập tức lại vang lên, nhưng rất nhanh, Đào Trung Ngọc lại tắt đi, Mặc Thiên Trần tiếp tục gọi, Đào Trung Ngọc tiếp tục tắt.
thì ra là cô ta! Mặc Thiên Trần lập tức ném di động, chạy vọt ra ngoài cửa, nhưng không ngờ, vừa vặn lúc Cúc Như Khanh về nhà.
"Sao lại vội vã như vậy ?" Cúc Như Khanh nghiêng người bắt lấy cô.
"Xin lỗi..." Mặc Thiên Trần tiếp tục phóng xuống dưới lầu, Cúc Như Khanh kéo cô lại, "Làm gì vậy?"
"Buông tôi ra, tôi muốn đi tìm..." Mặc Thiên Trần nói đến phân nửa, lại ngậm miệng lại, chỉ là muốn đi xuống lầu tìm Đào Trung Ngọc hỏi rõ ràng, lại bị Cúc Như Khanh kéo trở về phòng."cô là thiếu phu nhân Cúc gia, không phải tiểu nha đầu điên điên khùng khùng, đã xảy ra chuyện gì?"
"Thiếu phu nhân này tôi tuyệt không muốn làm, anh có thể thả tôi hay không? Cúc tiên sinh..." Mặc Thiên Trần lo lắng nhìn hắn.

Cúc Như Khanh vốn ở sản nghiệp Cúc thị ám dạ, tâm tình liền cực độ sôi, lúc này lại nghe được Mặc Thiên Trần nói như vậy, mặt của hắn lập tức liền băng lãnh, sau đó nói từng chữ : "Mặc Thiên Trần, hôm nay tôi muốn giết cô!"
Mặc Thiên Trần mặc dù không biết hắn buổi tối gặp chuyện gì, thế nhưng cô cũng biết, sau khi Cúc Như Khanh bị thương, liền rơi vào lãnh khốc vô tình cực độ. cô cũng biết hắn muốn giết người là không nói dối, thế nhưng cô không muốn bị giết oan.
Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cảm nhận được ánh mắt bị giết khí bức của người, di động trên tay cũng rơi trên sô pha, Cúc Như Khanh thấy được một hàng chữ: Mặc Thiên Trần, lập tức ly hôn!
hắn trong nháy mắt cũng hiểu rõ ra, cô là bị người uy hiếp, hắn tức giận quát: "nói: Xảy ra chuyện gì?"
Mặc Thiên Trần thấy hắn cũng nhìn thấy, thế là đành phải nói: "Tôi nhận được tin tức của người thần bí, người đó muốn tôi ly hôn, lúc tôi gọi, vừa vặn nhìn thấy Đào quản gia ở trong vườn hoa... Tôi gọi một lần, cô ấy lại tắt, tôi không biết có phải cô ấy uy hiếp tôi không... Vì thế tôi liền đi xuống lầu trước mặt hỏi rõ ràng, sau đó sẽ trở lại ..."
Sau khi Cúc Như Khanh nghe, cầm lấy di động trên sô pha, một lần nữa gọi, lúc này điện thoại đối phương đã tắt máy, hắn đưa điện thoại di động lại cho cô, sau đó mới nói: "Người ấy nắm nhược điểm gì của cô?"

"Làm sao tôi biết được?" Mặc Thiên Trần sợ đến há to miệng, lại lập tức lui về phía sau một bước.
Cúc Như Khanh hừ lạnh một tiếng: "cô im lặng, hắn sẽ tiếp tục lợi dụng cô . nói ra, tôi sẽ giải quyết cho."
"Ttại sao muốn giúp tôi?" Mặc Thiên Trần lo lắng chưa đủ hỏi hắn.
"Tôi nói rồi, tôi không bao giờ muốn nghe đến 2 chữ Ly hôn." Cúc Như Khanh trong lòng đang nổi giận.
Mặc Thiên Trần vẫn chậm rãi lắc lắc đầu, "Cúc tiên sinh, cám ơn hảo ý của anh, đây là chuyện riêng của tôi, tôi không thể nói cho anh biết."
Cúc Như Khanh cũng không có truy vấn, mà chỉ nói: "Chỉ bằng một cú điện rhoại rồi tắt, ngẫu nhiên trùng hợp thôi! cô ta không phải người có thể hại cô."
"Anh nói lời này là có ý gì?" Mặc Thiên Trần mở to hai mắt ngóng nhìn hắn.
"Mọi việc đều phải có chứng cứ, cô như con ruồi không đầu loạn lên, sẽ khiến người ta chê cười, hơn nữa sẽ có thêm người ghen ghét." Cúc Như Khanh giương đôi môi mỏng lên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi