KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Mộc Phong
Beta: Quảng Hằng
“Cười cái gì?” Mặc Thiên Trần biết hôm nay tướng ăn của mình không được lịch sự tao nhã cho lắm, cô mở trừng hai mắt nhìn phiên bản thu nhỏ của Cúc Như Khanh, Cúc Cầm Du, mà Cúc Cầm Du này hoàn toàn kế thừa cả vẻ bề ngoài lẫn tính cách của Cúc Như Khanh, thâm trầm tựa như biển, thâm thúy như vũ trụ, nó đang ăn cơm nhưng chỉ là cười mà không nói.
Cúc Như Khanh vươn tay đến bên khóe miệng của cô vê lên một hạt cơm trắng trẻo mập mạp, hạt cơm ưu mỹ mà nằm trên ngón tay thon dài của hắn, Mặc Thiên Trần xấu hổ xin lỗi, ngước nhìn hắn phát hiện khóe miệng của hắn cũng chứa đựng một nụ cười nhẹ như có như không.

trên bàn cơm không khí cực tốt, thế nhưng, bị một lớn một nhỏ hai phúc hắc giáp công, Mặc Thiên Trần trên mặt càng ngày càng hồng, cô đứng dậy: “Tôi ăn no rồi, phải về phòng sắp xếp lại quần áo”.
nói xong cô liền cuống quít chạy lưu lại Cúc Như Khanh nhìn hạt cơm trên ngón trỏ như đang suy nghĩ điều gì.
*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Công ty Cúc thị
Cúc Như Khanh tan việc vừa đi ra khỏi công ty thì bị rất nhiều ký giả ngăn lại ở bãi đậu xe, Khang Hạo vội vàng gọi an ninh tới ngăn cản đám phóng viên lại.
“Cúc tiên sinh, sự kiện Cúc phu nhân một thời gian trước đại náo bệnh viện vừa mới lắng xuống bây giờ lại cùng phụ tá trong công ty ra vào một đôi xin hỏi Cúc tiên sinh đây là Cúc phu nhân trả thù ngài sao?”
Ký giả nói xong còn đem hình được đăng trên tạp chí Bát Quái cho Cúc Như Khanh coi, nhìn trên tấm hình Mặc Thiên Trần cùng một người đàn ông tuổi còn trẻ đang nhìn nhau cười, cười đến rực rỡ, xán lạn hơn nữa tay của hai người cũng đan vào nhau…
Cúc Như Khanh vừa nhìn thấy trong lòng rất căm tức, hắn cho là cô chỉ nói lẫy thôi không nghĩ tới cô lại dám làm thật hơn nữa hiện tại bị đám chó săn của tạp chí lá cải này bắt gặp.
hắn một câu cũng không nói, khuôn mặt càng thêm lãnh khốc, dưới sự hộ tống của nhân viên an ninh, hắn lạnh lùng xoay người lên xe, tiếp theo một cước đem chân ga giẫm tới đáy vọt ra khỏi bãi đậu xe.

Khang Hạo lập tức dàn xếp ổn thỏa: “Các vị, về chuyện này tôi nghĩ chúng ta đã có hiểu lầm, chuyện hôm nay tới đây thôi, nếu có gì tiến triển chúng tôi sẽ thông báo ọi người, hiện tại mời trở về cho!”
Cúc Như Khanh về đến trong nhà Mặc Thiên Trần cũng vừa lúc từ trong phòng tắm đi ra, cô không ngờ rằng Cúc Như Khanh sẽ về sớm như vậy, hắn bình thường đều là hơn chín giờ mới về đến nhà nhưng hôm nay sao lại về sớm như vậy hơn nữa còn là trong tình huống cô chỉ bọc quanh mình một cái khăn tắm! Bên trong cái gì cũng không có mặc!
không chỉ có như thế cô còn cảm thấy hắn lửa giận ngập trời, hắn vừa nhìn thấy cô giống như là muốn đem cô xé nát, cô cùng hắn vừa chung sống tốt được mấy ngày thế nào đột nhiên bão tố nổi lên nữa rồi.
“Cúc tiên sinh!” Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng kêu một tiếng.
cô thấy hắn đi về phía cô, cô vội vã vừa chạy vừa nói: “Tôi… Tôi thay y phục trước đã…”
Nhưng cô còn chưa có chạy được mấy bước thì đã bị nam nhân bắt lấy, bàn tay to của hắn nặng nề nắm cánh tay của cô ánh mắt lạnh như kết băng: “Mặc Thiên Trần trước đây tôi đã nói với em cái gì?”

cô nào biết hiện tại hắn muốn nhắc tới câu nói nào chứ, tay cô bị hắn cầm rất đau mà hắn cao lớn, âm lãnh bao phủ cô làm đầu cô loạn thành một đoàn, không nghĩ được gì. “Đau… Buông tay…”
“Em chỉ cần làm một Cúc phu nhân an phận thủ thường không phải là minh tinh scandal bay đầy trời, hơn nữa em trả thù cũng quá nhanh rồi! Em cùng người đàn ông kia chắc không chỉ là nắm tay cười chói lọi nhỉ! đã lên giường chưa? Em muốn cùng tôi đấu sao? Em lấy cái gì đấu với tôi? Tôi chỉ cần duỗi duỗi đầu ngón tay thôi là công ty Mặc thị sẽ biến mất ở trên thế giới này”. Giọng nói Cúc Như Khanh lãnh khốc tựa như băng.
Mặc Thiên Trần thấy hắn mỗi lần đều dùng công ty Mặc thị ra uy hiếp mình, hỏi cũng không có hỏi cô chuyện gì xảy ra liền định tội tù chung thân cho cô, trừng phạt cô, cô chỉ nhìn hắn, mở to hai mắt nhìn hắn, môi mấp máy mấy cái lại một chữ cũng nói không ra được mà nước mắt cũng ở trong hốc mắt không ngừng đánh chuyển rồi lại quật cường không chịu rớt xuống.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi