KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Mặc Thiên Trần vốn không muốn đến công ty của Cúc Như Khanh, một là giận hắn đuổi đi trợ lý của cô là A Lật, hai là giận tối hôm qua hắn gây chuyện bên ngoài, ba là giận tim mình lại càng ngày càng ngăn không được mà cảm thấy hốt hoảng.
Lúc này được Khang Hạo đón tới công ty, nhìn thấy Cúc Như Khanh ở phòng chăm chỉ làm việc, đây là lần đầu tiên cô tới tập đoàn Cúc Thị, cũng là lần đầu tiên trông thấy bộ dáng của hắn khi làm việc, hắn ngồi trước máy vi tính, chuột đang không ngừng di chuyển qua lại, vạn phần nghiêm túc căn bản không muốn bất cứ kẻ nào quấy rầy.
« Qua đây ! » Cúc Như Khanh làm xong mọi việc , ngẩng đầu gọi cô.
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, rốt cuộc bây giờ cũng nhìn thấy cô, cô mở to mắt trừng hắn, vì sao hắn lúc nào cũng cao cao tại thượng ra lệnh cho cô ? Thế nhưng dưới chân vẫn không tự chủ được đi tới.

« Anh muốn tôi tới đây để làm gì ? Bây giờ có thể nói đi ? » Nàng bước đến cách xa hắn ba thước thì dừng lại.
Cúc Như Khanh thấy được sự đề phòng của nàng, khẽ cay mày: « Tới đón tôi tan tầm. »
Mặc Thiên Trần lúc này cảm thấy tức giận đến dậm chân : « Chuyện của công ty tôi vẫn còn chưa có làm xong, anh kêu tôi đến chỉ vỉ đón anh tan tầm ? Tại sao phải đón anh tan tầm ? Việc do chính anh gây ra, còn muốn lấy tôi làm bia đỡ sao ? »
cô mới không có ngu ngốc đâu ! Cúc Như Khanh kia gọi nàng đến không thể chỉ đón hắn tan tầm đơn giản như vậy.
Cúc Như Khanh mặc cho nàng vừa tức vừa vội, lại chậm rãi nói : « Tối hôm qua tôi bị đội chó săn đó cố ý chụp mà thôi.”
“Cố ý? Cả người Chu Tiểu Kiều đều ngã hết vào trong lòng anh ? Đây còn có thể gọi là cố ý chụp sao ? Nếu thế thì đám kí giả này dễ dàng tạo ra chứng cứ như tìm ra đĩa bay thế, thì đâu cần đến khoa học gia làm gì nữa.
Thế nhưng Cúc Như Khanh sau khi nghe thấy, cũng không có giải thích gì, càng không có tức giận, chỉ là mím môi, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên của Mặc Thiên Trần, hơi cười cười, cũng không hề nói lời nào.
Nhìn thấy hắn như vậy, làm cho Mặc Thiên Trần dần dần cảm thấy có chút bối rồi, cô lại phát điên như thế làm gì ? Đây không phải là biểu lộ lòng mình, mình quan tâm tới mối quan hệ của hắn và người phụ nữ khác sao ?

Nghĩ đến đây, Mặc Thiên Trần đối với cạm bẫy người đàn ông phúc hắc này giăng ra, càng vừa thẹn vừa giận « Tôi quan tâm chuyện này là không muốn ẹ tức giận, tôi mới không hề muốn tức giận việc anh gặp gỡ người phụ nữ nào đâu ! »
Cúc Như Khanh nghe xong, vẫn là nhàn nhã tựa người ngồi trên ghế bành màu đen cao cấp dừng lại ở gương mặt nàng, hai tròng mắt thâm trầm tựa như biển, lại ẩn chưa chút ý cười khó có thể nhận ra, mà độ cong nơi khóe môi, ngày càng có xu thế cong lên hơn.
Mặc Thiên Trần không biết trong lòng hắn hiện tại muốn cái gì, mà chính cô lại vẫn một màn tự biên tự diễn, đem tâm tư của mình nhất nhất bại lộ, cô lại càng cảm thấy giận, nhưng lại không biết làm thế nào với người đàn ông này. cô bị hắn nhìn trong lòng càng ngày càng cảm thấy hoang mang, mà hai tay cũng vô thức xoắn chặt.
« Anh rốt cuộc nên nói gì đi chứ ! » cô thực sự là chống không nổi nữa, chỉ đành quát khẽ.
Cúc Như Khanh khẽ cười, ánh mắt vẫn dừng lại trên khuông mặt đang ửng đỏ của cô, khóe môi hắn cong lên « Muốn nghe tôi nói gì ? »
« Tôi. . . » Mặc Thiên Trần bị hắn hỏi lại, cô muốn nghe hắn nói gì đó. Dù sao chính là không khiến cho cô cảm thấy xấu hổ như thế nữa là được.

Lúc này, Khanh Hạo khẽ gõ cửa phòng nói « Tiên sinh, đã chuẩn bị xong ! »
« Chúng tôi sẽ tới lập tức. » Cúc Như Khanh đứng lên, trong lúc Mặc Thiên Trần còn đang có chút lộn xộn không được tự nhiên, đã vươn bàn tay to lớn của mình, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, bước ra bên ngoài.
hắn. . .Nắm tay cô ?
Mặc Thiên Trần bước theo hắn, ánh mắt lại không ngừng nhìn bàn tay to của hắn, mười ngón tay của hắn thon dài mà đẹp, lòng bàn tay mặc dù nhẵn nhụi nhưng lại sinh ra một loại cảm giác ấm áp, đem bàn tay nhỏ bé của cô hoàn toàn phủ lấy bên trong. hắn. . . đến tột cùng là thật tình hay giả vờ ? hắn . . . là muốn nắm tay cô ? hay là diễn trò cho các nhân viên nhìn thấy ?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi