KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit : Diệu Hoa
Beta: Quảng Hằng
Khang Hạo là cái bóng của Cúc Như Khanh , Cúc Như Khanh ở nơi nào thì Khang Hạo sẽ có mặt ở nơi đó, khi Mặc Thiên Trần khóc muốn chạy ra ngoài thì Khang Hạo quả quyết cản Mặc Thiên Trần lại, cũng chờ cho Cúc Như Khanh đến
Lúc này,Cúc Như Khanh mang theo cơn giận cùng căm hận đi tới chỉ hơi hơi giơ tay lên, Khang Hạo liền lui ra ngoài
Trong phòng chỉ còn lại Cúc Như Khanh cùng với Mặc Thiên Trần hai người, Mặc Thiên Trần bả vai thẳng đứng còn đang ngồi khóc thút thít, lúc này cô gặp được anh, dù có ngàn vạn ngôn ngữ, cũng không biết nói từ đâu
cô chỉ ngồi đó lẳng lặng nhìn anh, ngắm nhìn anh đè nén cơn khóc, cô không biết anh nghĩ như thế nào, cũng không biết anh và Chu Tiểu Kiều thế nào, cô càng không biết mình muốn như thế nào
Cúc Như Khanh sau khi đi không nói một lời nào, chỉ là đốt một điếu thuốc, anh đang tức giận hút thuốc, cô thì lại khóc rất thương tâm

Anh hút xong thuốc, vẫn thấy cô còn khóc,anh châm chọc nói : “ cô còn có mặt mũi mà khóc sao?”
Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh sẽ mang công ty ra đe dọa cô ? Đem anh làm giao dịch là lợi thế,mang ra để đàm phán , anh hiện tại rất tức giận chỉ muốn bóp ch.ết cô !
Ánh mắt của Mặc Thiên Trần khóc vừa đỏ vừa sưng, cô không có nghĩ qua là muốn “Bán” anh ,ngẩng đầu hoảng sợ nhìn chằm chằm anh, khuôn mặt anh tuấn tú lãnh khốc giận ngút trời như muốn giết cô
Nghe những lời anh châm chọc, cô không dám khóc nữa, nhưng đè nén lại làm cho cô khó qua khỏi
“ Tới đây!” Cúc Như Khanh ngồi ở trên giường của khách sạn,lãnh khốc hạ lệnh
Mặc Thiên Trần xuyên thấu qua đôi mắt đẫm lệ mông lung, nhìn khuôn mặt lãnh khốc lạnh như băng của anh, cô chần chừ một chút, từ trên sô pha đứng lên đi về phía anh
cô vừa đi đến trước mặt anh, người đàn ông này liền nắm lấy cổ họng cô đè cô ở trên giường lớn, “ Mặc Thiên Trần, tôi bóp ch.ết cô”
Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy bàn tay của anh ngày càng lực, chỉ giữ lại một ít hô hấp cho cô, đây có phải là bàn tay đã từng dắt cô, làm cho trái tim của cô ấm áp không, cô từng bị anh bao vây như thế này, cô đã từng nghĩ cảnh tượng chân thật như này nhưng là bây giờ , bàn tay to đã cho cô những hi vọng vô hạn, lại đẩy cô đến tuyệt vọng
thì ra là, thấy anh dịu dàng thắm thiết chỉ là nhất thời mà thôi, cô cũng giống như đóa hoa quỳnh sáng nở tối tàn, chỉ là lúc ở bên cạnh anh, đối với những người khác chỉ sợ là. Anh, cuối cùng cũng cao cao tại thượng , lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn chí cực, quả quyết sát phạt Cúc Thị Thủ lãnh Cúc Như Khanh
Nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, từ hốc mắt lang ra gương mặt, cô không biết nên làm như thế nào để tránh việc đổ thêm dầu vào lửa giận !
Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy mình sắp chết thì chợt thấy hình ảnh con gái của cô hiện lên ở trong đầu, một bé gái năm tuổi, mặc bộ váy công chúa mà cô mua, trên ngực còn lóe sáng một cây cài áokim cương, trên đầu buộc hai bím tóc, đang nhảy vũ điệu nhẹ nhàng, giống như một cô công chúa đáng yêu
“không…….” cô không cần như vậy bị Cúc Như Khanh bóp chế.t, anh không có bất kỳ quyền lợi nào quyết định sống chết của cô, cô phải sống để nhìn thấy con gái cô
Cúc Như Khanh thật là hận không thể không bóp ch.ết được cô, cô là người con gái đầu tiên mà anh muốn cùng nhau nắm tay đi suốt cả đời, lại bị cô phản bội, “ Người nào mà phản bội tôi, đều có chung một con đường là chết !” Mặc Thiên Trần , đây là tự cô tìm cái chết!”
không! cô không có phản bội anh! cô thật không có ! cô vẫn luôn không có đáp ứng giao dịch với Chu Tiểu Kiều, chỉ là cuối cùng chính mình lại bị lạc vào bẫy thiết kế của Chu Tiểu Kiều.Mặc Thiên Trần muốn vì mình giải thích, nhưng là ở chỗ cổ họng lại không thốt được nên lời, cô chỉ là mở to hai mắt hơi nước lan tràn trên mi mắt nhìn anh, sự sống chết của cô lúc này đều nằm gọn trong tay người đàn ông này, hy vọng anh có thể buông tha ình

“Mặc Thiên Trần , coi như cô không đáp ứng yêu cầu của Chu Tiểu Kiều, nhưng là chính cô nói là phải đến khách sạn quốc tế dùng cơm, cũng không phải là đã tính kế từ trước đi, chỉ là ăn cơm thôi sao ,hay trong quá trình ăn cơm cô ta sẽ xuất hiện ở đây vẫn còn không chừng, ít nhất cô cũng có động cơ muốn phản bội tôi”. Đây là lần đầu tiên Cúc Như Khanh không thể tiếp nhận được chuyện này . Nghĩ đến đây, tay của anh lại thêm lực đạo một lần nữa
Loài người đối với hi vọng sống cuối cùng của mình, luôn có một loại bản năng , Mặc Thiên Trần cũng không ngoại lệ, cô đưa tay nắm chặt bàn tay to lớn của anh đang đinh bóp ch.ết mình cố gắng đẩy ra giành lấy sự sống, ép Cúc Như Khanh buông cô ra, cô lập tức lật người lăn đến một bên khác, ngồi chồm hổm trên mặt đất cố gắng thở………
Cúc Như Khanh trên tay còn có mấy vệt máu thật sâu, chính anh cũng không có phát giác tay của anh lại run rẩy như vậy, anh nhìn chằm chằm vào tay qua một hồi, mới có thể ngồi xổm xuống trước mặt Mặc Thiên Trần
Mặc Thiên Trần biết nguy cơ của mình vẫn chưa được giải trừ, trong đoạn thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, vẫn là ngẩng đầu hoảng sợ nhìn chằm chằm anh, anh lãnh khốc một gương mặt tuấn tú với ý muốn giết người cũng đang tràn ngập căm giận ngút trời nhìn chằm chằm cô.
“Cúc tiên sinh, đừng giết tôi……..Tôi không có phản bội anh…………”cô biết mình rất khó có thể ra khỏi khách sạn quốc tế, cô lập tức nói
“Nhưng cô phạm vào lỗi không thể tha thứ được! cô có biết hay không?” Cúc Như Khanh giận giữ hét lớn, anh tung hoành giang hồ hai mươi năm, lại bị vợ hiền của mình bán đi, còn đối với anh giống như kẻ thù, bảo anh làm sao có thể tha thứ cho cô!
Mặc Thiên Trần không tự nhiên biết anh nói cái gì, cô chỉ biết ôm mình sợ hãi đến phát run, cô khóc nói: “ thật xin lỗi……… Tôi biết đề nghị đến khách sạn quốc tế để dùng cơm là không đúng….Nhưng tôi thật sự không có phản bội anh, tôi không có………”
Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm hai tròng mắt của cô vẫn thống hận như cũ là không thể đem cô xé nát ra, song anh lại nắm chặt quyền của mình lại, mà trong bụng hỏa khí theo lửa giận càng lúc càng tăng,đặc biệt là nhìn vẻ điềm đạm đáng yêu của Mặc Thiên Trần lúc này
Đáng chết! cô ấy đã phản bội mình, vậy mà mình khát khao cô ấy? Cúc Như Khanh đối với nhận thức này của mình như lửa cháy đổ thêm dầu!
Anh nhìn Mặc Thiên Trần giống như Tiểu Bạch Thỏ không chớp mắt, tầm mắt rơi vào cổ tay cô nơi in một vòng răng vẫn như cũ dễ hiện thấy trên cổ tay, đó là khi anh bị thương cô đã ở bên làm bạn với anh, là anh cắn cô.

Lúc đó, có lẽ anh đã coi cô là người mà anh muốn ở bên cạnh cả đời, có thể đồng sanh cộng tử, có thể vinh nhục cùng chung một chỗ với anh, có thể cùng nhau tiến cùng nhau lùi, có thể cầm tay nhau đi suốt cả cuộc đời
Ngày hôm nay anh không thể tha thứ cho việc phản bội, trong lòng anh tự hỏi, có phải hay không chọn lầm người
“Cúc tiên sinh……….” Mặc Thiên Trần rất sợ Cúc Như Khanh nổi giận, nhưng càng sợ anh không một lời nào khi nhìn thấy dáng vẻ lãnh khốc của anh, cô từ từ đứng lên lại lui về phía sau hai bước
cô kêu anh một tiếng, khiến lửa nóng ở dưới hạ th.ân của Cúc Như Khanh càng tăng cao, anh thu hồi suy nghĩ của mình, sau đó quan sát thân thể Mặc Thiên Trần , môi lạnh như băng khẽ hôn lên , đơn giản lại hữu lực
“ Cởi!”
Mặc Thiên Trần lại lui về sau một bước,con mắt càng mở to không dám tin người đàn ông này, anh nói sẽ không cưỡ.ng bức cô trở thành nữ nhân của anh, bây giờ làm cái gì còn nói ra như vậy
“Cúc tiên sinh, anh phải cho tôi một lời cam kết………..” cô lấy hết dũng khí nói


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi