KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Quảng Hằng
Mặc Thiên Trần yên lặng đứng lên, cô nhìn hắn một cái, tâm liền lạnh hơn một chút, biết rõ trở lại sẽ bị nhục, cô lại không còn nơi nào có thể đi, cô chỉ có lẳng lặng thừa nhận tất cả, vô luận sau này sẽ hành hạ như thế nào.
cô bị bất đắc dĩ thừa nhận hắn yêu cầu vô độ, trong mắt hắn, hoàn thành vui vẻ vui vẻ một chuyện, cô nhận lấy hắn cường quyền cùng bức hiếp, hắn cho là đó là quyền lợi mà hắn nên hưởng thụ, cô không được phản kháng ngoan ngoãn nằm xuống, thành một loại phương thức lấy lòng người cao cao tại thượng như hắn.
Mặc Thiên Trần bắt đầu thay đổi có chút ít thẩn thờ rồi, cô cảm thấy mình chính là một cái tượng gỗ nhỏ, máy móc nghe Cúc Như Khanh ra lệnh, hắn chỉ đông liền đông, hắn chỉ tây liền tây, nếu như hắn muốn dùng loại phương thức này tới nhục nhã cô, sau khi hắn thỏa mãn, còn muốn như thế nào đây?
cô đứng trước mặt của hắn, tay nhỏ bé bắt đầu tháo dây áo ngủ ngang hông, “Cúc tiên sinh, anh đối với tôi như vậy, trong lòng anh vui lắm sao?”
Cúc Như Khanh không ngờ rằng cô vừa mở miệng lại là lời như thế, hắn chính là bởi vì tức giận mới đối với cô như vậy, cô không có ý thức được mình sai lầm, còn ngược lại cho rằng là hắn đang khi dễ cô sao?
Hắn nhìn thân thể trắng nõn trước mặt mình, trên người đều là ấn ký đêm hôm trước hắn lưu lại, thân thể của cô óng ánh trong suốt, những làn da mượt mà kia, chỉ cần hơi ấn mạnh tay sẽ để dấu vết, rất khó biến mất.

“Thế nào? Chưa có đàn ông nào vuố.t ve cô, ôm cô như thế sao?” hắn hung hăng châm chọc cô.”Tôi lúc đầu sẽ không chịu . . . . . . Là cô ép tôi. . . . . .” cô khóc ròng nói, “hiện tại lại tới châm chọc tôi? Anh coi tôi là cái gì? Anh chán ghét tôi! Anh căm hận tôi! Anh bỏ qua cho tôi, có được hay không?”
Gương mặt của Mặc Thiên Trần trong nháy mắt tái nhợt, cô nói giọng khàn khàn: “không phải bất cứ người đàn ông nào cũng đều giống như Cúc tiên sinh không biết dừng như vậy! không phải bất cứ người đàn ông nào cũng thích dùng cường quyền trấn áp một nữ nhân như Cúc tiên sinh! không phải bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ hành hạ cùng nhục nhã một nữ nhân như Cúc tiên sinh ngài!”
cô chửi hắn, dù sao cô cũng đã có dự định sẵn, hắn lấy hai chữ ‘Vợ chồng’ để dọa dẫm cô, cô còn có cái gì có thể phản kháng? Như vậy, cô cũng không cần phải kiêng dè nữa!
Quả đấm của Cúc Như Khanh càng nắm càng chặt, hắn trợn mắt nhìn cô gầm nhẹ nói: “Mặc Thiên Trần, tôi đã cho cô cơ hội! Là cô không quý trọng! Cho nên mới có kết quả ngày hôm nay, cũng là do chính cô gây ra. cô nằm lên giường đi!”
Nhìn hắn, cô kiên quyết xoay người, đi về hướng giường lớn, hắn lại làm sao nữa vậy? Sao lại càng nói chuyện càng khó khống chế tâm tình của mình rồi? hắn chỉ là muốn để cho cô hiểu, ai mới là người đàn ông của cô? Ai mới là chồng của cô? Sao đến cuối cùng lại càng ngày càng khó thực hiện!
hắn tức giận cô, nhưng cũng tức giận luôn thái độ của chính mình, nhưng, phải làm sao bây giờ?
Mặc Thiên Trần lẳng lặng nằm xuống, giống như lần đầu tiên bão táp đó, khổ sở nhắm mắt chờ người đàn ông đó, có phải số mạng lần đầu tiên đó, liền nhất định là số mạng cả đời hay không? Bằng không, sao cứ mỗi một lần, cô đều gặp phải tình cảnh như thế này?

Mặc dù khí trời tối nay mát mẻ, nhưng ở bên trong lòng của Mặc Thiên Trần, đã sớm không khác gì đêm giông bão đó, mà không khí lúc này, lại cũng là nặng nề như vậy, cô có thể cảm nhận được người đàn ông đến gần, cùng sắp đau đớn xé rách . . . . . .
Lần đầu tiên, thì không cách nào thay đổi số mạng. Lần thứ hai, là cường quyền lấn áp số mạng, lần thứ ba, cũng như những lần trước. . . . . .
Có lẽ, còn sẽ có lần thứ tư, lần thứ năm. . . . . .
Số mạng của cô, vĩnh viễn chỉ có đau đớn, bi thương, hành hạ, còn có tưởng niệm tận xương, ruột gan đứt từng khúc. Nghĩ đến đây, bàn tay nhỏ bé của cô xoa vết sẹo nơi bụng, đây là nơi cô mất đi con gái vĩnh viễn.
Ánh mắt của Cúc Như Khanh sắc bén bực nào, liếc đã thấy ra vết sẹo nơi bàn tay nhỏ bé của Mặc Thiên Trần, mặc dù rất nhỏ rất nhạt, nhưng lúc này lại thấy rất rõ ràng. Trước kia, hắn cũng không lưu ý qua nơi đó, lúc này thấy vết thương nơi đó, hắn đi tới, trầm giọng hỏi: ” Xảy ra chuyện gì?”
Mặc Thiên Trần lập tức lấy tay che kín vết thương trên bụng, cô mở mắt nhìn chằm chằm hắn, giọng nói gần như tuyệt vọng: “Muốn lên thì nhanh lên!”
hắn hỏi cô là quan tâm cô, cô lại che lại, Cúc Như Khanh vừa nghe càng tức: “bỏ tay ra!”

“Hãy buông tha cho tôi”. Mặc Thiên Trần không chịu, đây là bí mật cuối cùng của cô, bí mật chỉ thuộc về một mình cô , cô không muốn để hắn biết!
Cúc Như Khanh thấy cô càng che giấu, thì càng tức giận, hắn duỗi bàn tay, bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó ngưng mắt nhìn một vết thẹo nhàn nhạt nơi bụng, những thứ này vết thương thời gian ước chừng có hơn năm sáu rồi, là vết thương với tình nhân cũ ư! Cho nên mới không cần hắn quan tâm.
Mặc Thiên Trần bởi vì tức giận, thân thể kịch liệt lay động, cô lại giãy dụa không thoát hắn, cô bị ánh mắt lạnh như băng đó nhìn, ngay cả vết sẹo đã sớm khép lại trên bụng cũng bắt đầu cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo rồi.
“Anh buông tôi ra. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . Đừng nhìn…….. Đừng nhìn.” cô vừa khóc vừa muốn đem vết thương của mình giấu đi.
Cúc Như Khanh cười lạnh một tiếng: “thì ra là sớm đã có người ở trên người cô in dấu xuống dấu vết, hơn nữa còn là dấu vết không thể xóa trên suốt cuộc đời! Mặc Thiên Trần, tôi thật sự nhìn nhầm rồi !”
“Tôi lúc đầu cũng không chịu . … . . .Là anh ép tôi. . . . . .” cô khóc ròng nói, “hiện tại lại tới châm chọc tôi ? Anh là gì ? Anh chán ghét tôi ! Anh căm hận tôi ! Anh bỏ qua cho tôi, có được hay không?”
Cúc Như Khanh ghét nhất phải nghe, nhưng vẫn bắt cô nói? “Đúng! Người người đàn ông kia đã để lại dâu vết này?”
“không. . . . . .” Mặc Thiên Trần thấy hắn nắm lấy vết thương không buông, cô lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói, tối nay bất luận hắn muốn cô như thế nào, cô cũng sẽ không nói.

“không chịu nói?” Cúc Như Khanh híp mắt.
Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm hắn bắt đầu không lựa lời nói: “Tại sao anh không nói chuyện trước kia của anh cùng Chu Tiểu Kiều?”
“Mặc Thiên Trần,cô thật là muốn chọc giận tôi!” Cúc Như Khanh lật người, nhảy đi lên, đem cô thật chặt áp chế.
Mặc Thiên Trần rất quyết tâm cái gì cũng không chịu nói, cô cứ tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn như thế, dính đến chuyện con gái của cô, cô liền thay đổi trở nên dũng cảm. Người đàn ông này không có bất kỳ lý do biết những chuyện này! Tại sao cô phải nói cho hắn nghe!
Cúc Như Khanh phát hiện mình gần đây mắc phải chứng nóng nảy này, một khi hắn đối với Mặc Thiên Trần liền bắt đầu phát điên, mà cô cũng càng ngày càng có bản lãnh chọc hắn phát điên. hắn và cô, càng lúc càng xa, trong lòng của cô, thủy chung có người đàn ông khác, cho dù khi cô nằm dưới thân thể hắn, cũng là làm hắn phiền não vô cùng rồi.
Bây giờ mới biết, biết chuyện của cô càng nhiều, làm hắn càng phiền lòng, ban đầu hắn cũng có ý định bình tĩnh chung sống cùng cô, hắn muốn biết chuyện của cô, sau khi biết rồi lại càng thêm tức giận.
Mặc Thiên Trần chỉ thấy hắn giống như một con cọp hung mãnh bổ nhào ở mình, lúc này cô mới thấy rõ ràng, Cúc Như Khanh cũng là một người đàn ông đê tiện không hơn không kém là, hắn đang soi mói quá khứ của mình, hắn căm hận những chuyện mà cô đã từng trải qua, hắn lấy hành hạ cô làm thú vui, tới thăng bằng tim của mình.
Chẳng lẽ hắn liền không từng trải qua sao? Chu Tiểu Kiều lặp đi lặp lại nhiều lần đã từng quan hệ với hắn, tại sao hắn không kiểm điểm mình? Thế nhưng hắn lại muốn hận cô!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi