KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Mặc Thiên Trần trong nháy mắt cũng hiểu được khó khăn của Cúc Như Khanh trong việc giáo dục Cúc Cầm Du, mới mười lăm tuổi, vừa phải làm cúc thị Chưởng Môn Nhân, còn phải dẫn dắt một công ty, trong năm tháng hắn còn trẻ, nhất định không có sung sướng, nhất định không có thời gian nhàn hạ, nhất định đã trải qua rất nhiều ngăn trở, nhất định chịu rất nhiều khổ nạn, bằng không sẽ không dưỡng anh thành tính tình hôm nay.
Cho nên, anh đối với sự trưởng thành của Cúc Cầm Du, ký thác quá nhiều kì vọng, anh kì vọng Cúc Cầm Du có thể so với anh đi được vững hơn hơn kiên cường hơn. Anh không phải là không thương con, anh vì quá thương, anh thương quá nhiều, nhiều đến cũng chỉ có Cúc Cầm Du có thể chịu đựng, cho nên Cúc Cầm Du chưa bao giờ cho là khổ, cậu cũng có thể có thể cảm nhận được tình thương của cha dành ình.
Huống chi, lần trước Cúc Như Khanh trúng đạn, cũng đủ chứng minh Cúc thị Chưởng Môn Nhân là một vị trí nguy hiểm, mà Cúc Cầm Du là người nối nghiệp Cúc Như Khanh, là phải đi chung một con đường kia, nên nhất định phải cường đại lên .
Nhưng là, cô có thể làm gì đây? cô muốn thế nào mới có thể khiến Cúc Cầm Du càng ngày càng mạnh mẻ, mà Cúc Như Khanh lại không cần dung phường thức giáo dục nghiêm khắc như thế?
Mặc Thiên Trần từ cha biết một chút vể Cúc Như Khanh , không khỏi cái nhìn về hắn cũng có chút thay đổi, nếu anh không chịu buông cô đi, cô tựu phải cùng anh vượt qua cả đời, hoặc là nên đợi đến anh nguyện ý thả cô đi mới thôi.
cô suy nghĩ một chút, anh đối với cô cũng không coi là quá xấu, chỉ cần không đụng chạm tới giới hạn thấp nhất của anh, anh cũng sẽ không làm tổn thương cô.Anh có hai giới hạn: một là không thể phản bội anh, hai là không nhắc đến Thần Phong. một lần kia, cô thật sự là không cố ý phản bội anh, mà Thần Phong, bất kể cô có hay không gả cho Cúc Như Khanh, cô cùng Nhâm Thần Phong cũng là không có khả năng ở chung với nhau.

Sơ luyến, chính là dưới trời sao lãng mạn thì thầm nói nhỏ
Sơ luyến, chính là trên bờ biển cùng dắt tay nhau vui cười
Sơ luyến, chính là dưới ánh mặt trời nở rộ như hoa dành dành
Sơ luyến, chính là em trong lòng anh mãi mãi sẽ không bao giờ đi chung với người khác
Mặc Thần Phong ở trong lòng Mặc Thiên Trần, chính là như vậy.
cô không quên anh được, giống như cô không thể cùng anh ở chung một chỗ, là đồng dạng đạo lý này.
Cứ như vậy đi! Nếu giãy dụa không thoát Thiên La Địa Võng của Cúc Như Khanh bày ra, vậy thì khi hai người còn đang rang buột, cô sẽ học làm một người vợ như anh muốn!
Mặc Thiên Trần tan tầm trở lại nhà, đi trước phòng Cúc Cầm Du nhìn con, Cúc Cầm Du đang làm bài tập, cô vì vậy cũng liền cầm một quyển sách, yên lặng làm bạn ở một bên.
Cúc Như Khanh hôm nay tâm tình không tệ, anh cũng sớm một chút trở lại nhà, anh nhìn thấy bãi đỗ xe có xe Mặc Thiên Trần, cho là cô đã trở lại phòng, anh đi tới phòng của Cúc Cầm Du.
Vậy mà, anh đẩy cửa ra vừa nhìn, Mặc Thiên Trần đã tại trên ghế sa lon ngồi đọc sách, anh ngẩn ra, mà Mặc Thiên Trần nghe được tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy là Cúc Như Khanh, cô cũng hiểu Cúc Như Khanh mặc dù đối với nhi tử giáo dục nghiêm nghị, nhưng trong lòng vẫn là yêu thương nó, giờ phút này là chứng minh tốt nhất.
Hai người đồng thời nhìn về đối phương, lại ai cũng cũng không nói gì. Cúc Như Khanh là người tình cảm kín kẽ, cũng không dễ dàng biểu lộ, mà Mặc Thiên Trần cũng cho là mình không có tư cách tiếp nhận bất kỳ một người đàn ông nào yêu, cho nên anh cũng là giữ chặt con tim của mình, thử hỏi trên đời này, có người đàn ông nào có thể tiếp nhận vợ của mình là mẹ con của người khác chứ? Huống chi Cúc Như Khanh, là người đàn ông kiêu ngạo vô địch!
Cho nên, cô chỉ là hy vọng có thể cùng Cúc Như Khanh bình thản như trước chung sống, nước giếng không phạm nước sông như vậy là tốt, cô không dám kỳ vọng anh đối với cô tốt, chỉ cần không khi dễ cô là tốt rồi.

Cúc Như Khanh thấy cô cũng ở đây, hơi ngẩn ra sau, chuẩn bị lui ra ngoài. Mặc Thiên Trần lập tức vọt tới, không biết nơi đó tới hơi sức lớn như vậy, đem anh kéo vào.”đã đến rồi, xác định muốn nhìn con đi! Tôi đi trước xem phòng bếp một chút, xem tối nay ăn cái gì!”
Mặc Thiên Trần nói xong, không tha anh cự tuyệt, liền buông lỏng tay của anh, cô bước ra cửa phòng cũng đóng cửa lại, sau đó lien nhanh rời khỏi, anh luôn luôn ghét cô xen vào việc của người khác, có thể hay không tối nay lại thay đổi biện pháp khi dễ cô?
Chỉ là, cô không quản nhiều như vậy rồi, rõ ràng là sớm chiều cha con gặp nhau, vì sao nhất định phải tỏ vẻ xa lạ ! Anh không có cùng đứa bé tách ra, không tự nhiên có thể thể nghiệm loại khoan tim Phệ Cốt ruột gan đứt từng khúc đau xót.Con gái của cô, hôm nay ở phương nào, Mặc Thiên Trần nghĩ tới tình cha con, cũng muốn biết con gái mình ở đâu , đi từ từ đến cửa cầu thang ngồi xuống, đôi tay ôm đầu gối, tâm một hồi lại một trận co quắp. . . . . .
Cúc Như Khanh ở trong phòng đưa mắt nhìn Cúc Cầm Du một hồi, có câu nói đứa bé là vợ chồng ở giữa chất xúc tác, mặc dù Cúc Cầm Du không phải con ruột Mặc Thiên Trần, nhưng Mặc Thiên Trần sợ đứa bé biết, cưng chiều đến vô pháp vô thiên cho nên, anh tức giận tâm cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Cha, con làm xong bài tập rồi!” Cúc Cầm Du để bút xuống, đứng dậy, đi tới trước mặt của Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh cúi thấp người, vén lên tay áo của nó, duỗi ra ngón tay ngắt trên cánh tay của con trai, anh khống chế sức lực, chỉ thương bắp thịt của nó, mà không sẽ làm bị thương đến gân cốt nó, anh lại xác nhận một lần sau, mới nói: “Hảo. Xuống lầu ăn cơm.”
“Dạ! Cha.” Cúc Cầm Du đi theo phía sau anh, đi ra khỏi phòng.
Cúc Như Khanh vừa mở cửa ra, liền nhìn đến Mặc Thiên Trần ôm hai đầu gối, cằm đặt tại trên đầu gối, hai mắt hồng hồng, tựa như vừa khóc.
Cúc Như Khanh nhìn mình bên cạnh một đôi chân to, còn có một đôi chân nhỏ, hắn lập tức trấn định tâm thần, không cho phép mình nữa suy nghĩ lung tung, anh thật sâu hít thở một hơi, sau đó bình tĩnh nói: “Chúng ta đi xuống ăn cơm.”

cô dẫn đầu hướng phòng ăn đi tới, Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn bóng lưng của cô, mảnh khảnh mà thẳng, anh cảm giác cô có tâm sự, rồi lại cất giấu không chịu nói ra , chỉ là một mình âm thầm sầu não. Anh không có suy nghĩ nhiều, cùng Cúc Cầm Du cùng đi đến phòng ăn.
trên bàn ăn, Cúc Cầm Du ngồi ở giữa Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh , Mặc Thiên Trần tình thương của mẹ hiển thị rõ không bỏ sót, gắp thức ăn cho Cúc Cầm Du, chọc cho Cúc Cầm Du kêu lên: “Mẹ, con không ăn hết đâu!”
Mà người một nhà đã lâu cũng không có ăn cơm chung với nhau, Mặc Thiên Trần lại đau lòng Cúc Cầm Du, “Con phải ăn nhiều một chút, sáng sớm ngày mai còn phải tiếp tục luyện công?”cô lời này vừa nói ra, Cúc Như Khanh đang gắp thức ăn chiếc đũa rõ ràng hơi chậm lại, anh một đạo ánh sáng lạnh bắn về phía Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy anh lại bắt đầu biến sắc mặt, không khỏi thầm mắng mình lắm mồm, lại chọc tới Cúc lão hổ rồi.
trên bàn liền ba người ăn cơm, Cúc Cầm Du thịnh tình khó chối thức ăn Mặc Thiên Trần gắp chồng chất như núi nhỏ trong chén mình, Mặc Thiên Trần cúi đầu không dám nhìn Cúc Như Khanh, chỉ lùa cơm vào miệng, Cúc Như Khanh chợt nói: “Sáng sớm ngày mai Cầm Du không cần luyện công.”
“thật sao?” Mặc Thiên Trần qua một hồi mới phản ứng, cô vui vẻ kêu lên.
Cúc Như Khanh thấy cô vui vẻ đến trên mặt hiện lên đỏ hồng nhàn nhạt , mà đôi mắt hạnh xinh đẹp cũng sáng lên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi