KIM ĐỒNG

“Em đâu có mảnh mai như vậy… em là một đóa hoa mà.”

Tô Bùi phối hợp diễn với Bích Quy.

Buổi tập dượt nho nhỏ xoa dịu bầu không khí trong phòng, tâm trạng Tô Bùi nhẹ nhõm đi nhiều. Anh nhớ Hạ Nhất Minh rất thích những hoạt động ngoài trời, giờ đi lại khó khăn nên chắc tâm trạng cũng ức chế lắm, cớ gì anh còn giận dỗi với người bệnh làm chi.

Đáng nhẽ anh nên làm cậu ta ấy vui vẻ, như thế bệnh tình mới sớm bình phục.

“Nếu mai thời tiết đẹp, hay chúng ta đi dã ngoại đi.” – Tô Bùi chủ động gợi ý.

Anh quay sang hỏi Hạ Nhất Minh, “Cậu có đi không? Ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa.”

Đời nào Hạ Nhất Minh lại từ chối, cậu chả đồng ý ngay tắp lự, “Đi chứ, cả nhà cùng đi.”

Bích Quy cũng háo hứng theo, trẻ con mà, cứ thấy được đi chơi là vui quên trời quên đất.

Sau khi dỗ Bích Quy lên tầng ngủ, Tô Bùi và Hạ Nhất Minh còn tần mần ở tầng dưới thêm lúc nữa. Tô Bùi tự tay thiết kế trang phục diễn cho con bé, anh vừa phát thảo trên giấy nháp vừa tỉ tê trò chuyện với Hạ Nhất Minh.

Có lẽ là vào những đêm thâu và dưới ánh đèn vàng ấm áp này, con người ta luôn có tâm lý kề cận bên cạnh những người thân thiết với họ hơn.

Hạ Nhất Minh góp ý liên tục cho bản thiết kế trang phục của Tô Bùi, anh cười bảo, “Cậu đừng quấy rối anh nữa nào, cậu không tài nào hiểu nổi phong cách của lũ trẻ bây giờ đâu.”

Tô Bùi ngồi lọt thỏm trong chiếc sô pha mềm mại, đầu gật gù, mắt nhìn chăm chú vào bản thảo trên tay, hàng mi hơi cụp xuống và khóe môi thì khẽ nhếch cười. Hạ Nhất Minh ngắm mãi khuôn mặt nghiêng ấy và thầm nghĩ rằng, mười năm rồi Tô Bùi vẫn chưa từng đổi thay.

“Anh thật sự vừa là cha vừa là mẹ của Bích Quy.” – đột nhiên cậu thốt lên.

Tô Bùi nghiêng qua liếc cậu, khuôn mặt anh ửng hồng, “Anh có nên cảm ơn cậu đã khen không?”

Thực ra, anh đã nghĩ mình và Bích Quy cứ sống như vậy cũng được, dù cuộc sống hơi lộn xộn chút xíu và anh cũng chưa dành đủ sự quan tâm cho con bé, nhưng may mắn là con gái anh thông minh và lém lỉnh hơn đứa trẻ trạc tuổi. Nên anh không nghĩ đến việc tìm một người mẹ mới để chăm lo cho con bé, anh không muốn tái hôn vì một mục đích như vậy.

Hạ Nhất Minh hỏi, “Anh từng bảo muốn nhờ em chăm sóc Bích Quy, có phải khi đó anh đã biết bệnh tình của mình rồi không?” – lúc trước vì mải chăm sóc Tô Bùi trên giường bệnh nên cậu không đả động đến chuyện này.

Tô Bùi nghe giọng là biết tỏng cậu sắp trách móc mình rồi.

Anh cười hỏi lại, “Sao thế, định tính sổ chuyện cũ à?” – rồi anh sờ lên ngực trái, “Dạo này anh thấy ổn hơn nhiều rồi.”

Hạ Nhất Minh nghĩ bụng, đêm nay cậu không muốn đôi co với Tô Bùi, cậu phải trân trọng từng giây phút yên bình ở bên anh này.

“Anh đừng gửi gắm ở em. Vấn đề không phải là sau này em có thể chăm sóc cho Bích Quy hay không, mà anh đấy, anh có thể ở bên con bé bao lâu, cùng đi với những người quan tâm anh bao xa. Có đôi khi anh chẳng cần làm gì cả mà chỉ cần ở bên cạnh cũng đủ khiến người ta hạnh phúc… nếu không có anh thì dù người khác có cố gắng bao nhiêu cũng đâu còn nghĩa lý gì.”

Tô Bùi nhìn Hạ Nhất Minh, anh cảm thấy như mình đang bị một sức mạnh vô hình giữ chặt, bị luồng ánh sáng quá mức chói chang chế ngự, khiến anh không thể mở mắt hay cử động.

Anh không biết đó là gì, nhưng nếu coi những lời nói đáng yêu này như một lời thổ lộ của Hạ Nhất Minh thì cũng không tệ chút nào. Đây là lần đầu tiên anh nhận ra mình quan trọng như thế trong lòng Hạ Nhất Minh, nó khiến anh cảm động nhưng cũng xốn xang.

Như bị ma xui quỷ khiến, anh giơ nắm đấm ra, Hạ Nhất Minh cũng vươn nắm đấm đến, hai nắm đấm chạm vào nhau.

Đó là hành động của ‘tình anh em’.

Hạ Nhất Minh buông tay xuống, “Em nghĩ Bích Quy nghĩ vậy đấy.”

Tô Bùi giật thót, “Ừ đương nhiên, đương nhiên là Bích Quy nghĩ vậy rồi.”

*

Sáng hôm sau, Hạ Nhất Minh và Tô Bùi cùng chuẩn bị cho buổi đi chơi dã ngoại. Đã lâu rồi Tô Bùi không rảnh rang đi chơi nên anh cũng háo hức chẳng kém gì Bích Quy.

Nhà Hạ Nhất Minh có đủ mọi đồ nghề cần thiết như thảm trải và lều trại, Tô Bùi cẩn thận hơn khi mang thêm cả khăn lau và chiếc chăn nhỏ.

Thực phẩm là quan trọng nhất. Tô Bùi gói một hộp đầy cherry và cà chua bi, xách theo bánh sâm panh, khoai chiên và thạch hoa quả làm đồ ăn nhẹ, không quên nước khoáng và nước dừa. Hạ Nhất Minh thì làm khoai chiên, salad, sandwich gà và cơm cuộn. Chưa kể là còn có cả chè và trứng luộc do cô giúp việc chuẩn bị sẵn.

Lúc Tô Bùi đang gói ghém đồ thì Bích Quy đánh răng xong, con bé lao vào nhà bếp phụ giúp bố.

Địa điểm dã ngoại nằm trên sườn núi phía sau, cách nhà không xa mấy, từ đây có thể ngắm nhìn toàn cảnh trang trại và hồ nước. Đang là đầu hè nên cây cối và mặt cỏ đều xanh tươi, trải thảm nằm lên khoan khoái vô cùng tận.

Hạ Nhất Minh vứt chiếc nạng và nằm kềnh lên thảm. Tô Bùi ngồi kế bên, mở từng hộp đồ ăn một. Bích Quy thì chạy lăng xăng, còn gọi đâu đó được hai đứa trẻ cùng với một con cún con đến, lũ trẻ với chó vừa nô đùa vừa ăn.

Tô Bùi cảm thán, “Nếu có rượu vang nữa thì hết sẩy.”

Hạ Nhất Minh nguýt anh, “Hôm qua mới nói gì hả?”

Tô Bùi đã lưng lửng dạ, anh cũng ngả lưng xuống, “Chỉ nghĩ thôi mà…”

Dạo gần đây công việc tương đối suôn sẻ nên anh không cần đến thuốc lá và rượu nữa.

Có lẽ do căng cơ bụng trùng cơ mắt hoặc do được phơi nắng quá ư là dễ chịu mà Tô Bùi thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Anh mơ thấy mình và Bích Quy đi dã ngoại, nhưng Bích Quy hãy còn bé, chừng hai, ba tuổi là cùng… con bé nghịch ngợm chạy khắp nơi trên bãi cỏ xanh rì của công viên, anh nghe thấy cả tiếng người văng vẳng, “Em kệ đấy, anh đi mà trông, đừng để con chạy lung tung!”

Anh trông theo Bích Quy chạy xa mãi xa mãi, anh hoảng hốt đuổi theo, dang tay tóm con bé.

“Tô Bùi!!”

Tô Bùi mở choàng mắt, anh nhận ra người mình tóm không phải Bích Quy mà là Hạ Nhất Minh vốn đang nằm ngay cạnh – hai tay anh ôm chặt một tay cậu, còn người thì dán chặt lấy cậu ta bằng một tư thế khó có thể tả thành lời.

Hạ Nhất Minh đang nhìn anh đau đáu.

Tô Bùi vội vã buông tay ra, ngồi bật dậy, rồi cười trừ, “Anh mơ…”

Anh liếc nhìn Bích Quy ở phía xa, con bé đang chơi với lũ trẻ và chẳng hề quan tâm đến tình hình ở đằng này.

Hạ Nhất Minh lặng thinh.

Tô Bùi nói, “Để anh đỡ cậu đứng lên đi lại.”

Họ dạo chơi thêm một lúc nữa, lũ trẻ và con chó quét sạch số thức ăn còn lại sau khi phá phách đã đời.

Tô Bùi bảo lũ trẻ dọn sạch rác, chất mọi thứ lên xe golf, rồi đưa Hạ Nhất Minh và Bích Quy về nhà. Bích Quy được nô đùa thỏa thích đến nỗi mặt con bé đỏ phừng phừng.

Vừa về đến nhà, cô giúp việc đã đón sẵn và thông báo với Hạ Nhất Minh, “Giám đốc Hạ, mẹ cậu đến đây đấy.”

Bà Trâu Vịnh Mai nghe thấy tiếng thì đi từ bếp ra, “Mẹ nghe cô giúp việc bảo mấy đứa đi dã ngoại nên không đi tìm, dù sao cũng đang rảnh nên mẹ qua xem con thế nào.”

Tô Bùi chào bà, Bích Quy cũng chào bà ngọt xớt.

Trâu Vịnh Mai biết và rất quý mến Tô Bùi, bà vẫn nhớ khi biến cố xảy đến với gia đình bà vào năm ấy, chính Tô Bùi đã ở bên cạnh làm chỗ dựa cho Hạ Nhất Minh. Thêm bé Bích Quy đáng yêu rất biết lấy lòng người lớn tuổi, Trâu Vịnh Mai khen cô bé đã lớn nhường này rồi, trông lém lỉnh và thông minh quá, bà rất quý con!

Vừa nói bà vừa liếc xéo cậu quý tử nhà mình.

Ý tứ thì rõ ràng chẳng cần thốt thành lời, rằng anh nhìn người ta mà học tập đi, con người ta lớn thế này rồi mà anh còn chưa lập gia đình, bao giờ thì anh mới chịu lấy vợ sinh cháu cho mẹ đây? Nom con bé đáng yêu chưa này, sau này con anh cũng xinh xắn thế này cho mà xem!

Hạ Nhất Minh hỏi bà, hôm nay có hội chùa mà sao bà không đi?

Trâu Vịnh Mai đáp, “Có việc đột xuất nên mẹ không đi nữa, tiện thể sang xem con thế nào.”

Kỳ thực ra không phải vậy. Vì Hạ Nhất Minh bị gãy chân lại mò đến trang trại để nghỉ dưỡng làm bà lấy là lạ, bà tưởng cậu quý tử nhà mình muốn gặp riêng ai đó nên mới đến kiểm tra đột xuất xem con mình đang hẹn hò với hạng người nào mà phải lén lút đến vậy?

Ai ngờ lại gặp bạn cũ của con.

Chuyện này đời nào bà khai ra được.

*

Bữa cơm tối đó vì có thêm Trâu Vịnh Mai mà Tô Bùi được đà khen nấy khen để Hạ Nhất Minh. Bà Trâu Vịnh Mai nghe vậy thì tự hào lắm, cũng khen Tô Bùi vừa làm biên kịch vừa gà trống nuôi con. Hạ Nhất Minh thì chả hé răng nửa lời, ngồi im nghe hai người họ tâng bốc nhau.

Tô Bùi khen, “Trang viên này tuyệt vời lắm cô à, nghỉ ở đây mấy hôm mà cháu thấy thư giãn cả người.”

Trâu Vịnh Mai đáp, “Ừ, đều do đích thân thằng Nhất Minh thiết kế đấy, tất cả mọi thứ từ bố trí đến đồ đạc, nó có cho ai mó vào đâu.”

*

Sau bữa cơm, Trâu Vịnh Mai ra vườn tưới cây rồi lên tầng nghỉ ngơi.

Tô Bùi tiếp tục viết kịch bản, Hạ Nhất Minh mở máy giải quyết một số công việc. Được một lúc thấy Hạ Nhất Minh muốn đứng dậy, Tô Bùi lập tức hỏi, “Sao thế?”

“Em đi lấy chứng thư số, nó ở phòng làm việc tầng trên.”

Tô Bùi hỏi, “Để anh đi lấy cho, cậu để đâu? Nó như thế nào?”

“Là một chiếc USB đen, em để ở ngăn kéo bên phải bàn làm việc.”

Tô Bùi lên tầng thì bắt gặp bà Trâu Vịnh Mai đang ở trong phòng chơi phỏm trên máy tính bàn.

Tô Bùi nói, “Cháu lên tìm USB cho Hạ Nhất Minh.”

Anh nhanh chóng tìm thấy chiếc USB trong ngăn kéo, nhưng có một món đồ khác khiến anh chú ý hơn, một chiếc đồng hồ thể thao.

Tô Bùi cầm lên, “Cái đồng hồ này…”

Trâu Vịnh Mai trông thấy thì cười bảo, “À, chiếc đồng hồ ấy cũ lắm rồi.”

Tô Bùi định thốt lên rằng không ngờ chiếc đồng hồ này vẫn còn đây. Đó là món quà sinh nhật anh tặng cho Hạ Nhất Minh khi nhận được tiền nhuận bút đầu tiên hồi còn ngồi trên giảng đường đại học, vì biết Hạ Nhất Minh rất yêu thích thể thao nên anh đã mua nó. Tiếc rằng chiếc đồng hồ trị giá một nghìn tệ đã không còn phù hợp với Hạ Nhất Minh của hiện giờ, nhưng không ngờ cậu vẫn giữ gìn nó nguyên vẹn.

Trâu Vịnh Mai nói, “Nó là của cô gái mà Hạ Nhất Minh thích tặng đấy.”

Tô Bùi bật cười, “Đâu ph…”

Rồi anh im bặt.

Trâu Vịnh Mai nói, “Cháu biết cô bé đó không? Nhất Minh bảo là của bạn thân tặng, nhưng người ta không thích nó, sau đó lập gia đình rồi. Cô thấy nó vẫn nhớ con bé đó lắm.”

Tô Bùi không thể nói gì ngoài ậm ừ trong cổ họng.

Trâu Vịnh Mai thở dài, “Cháu cũng khuyên nó sớm ổn định giúp cô với nhé.”

Tô Bùi lặng lẽ đặt chiếc đồng hồ về vị trí cũ, cầm USB đi xuống tầng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi