KIM GIA HIÊN ĐI NƠI NÀO


Cảm xúc liên quan đến nghi thức của nụ hôn đầu tiên, Thượng Dương vẫn còn tràn đầy ảo tưởng về tình yêu của một chàng trai trẻ trong suốt ba mươi hai năm, không thể tránh khỏi từng tưởng tượng qua, còn không chỉ là một lần nữa.
Chỉ là giữa những hình ảnh tưởng tượng ấy, đối tượng về nụ hôn đầu tiên của anh đều là những cô gái có khuôn mặt mơ hồ không biết tên, cô gái ấy nếu theo thẩm mỹ của anh thì sẽ có bảy tám phần là một cô gái thuộc kiểu người dịu dàng.
Để tạo bầu không khí sẽ có hoa hồng, rượu vang đỏ, nến đỏ….

vân vân và mây mây.

Nếu không thì ít nhất phải có một chút khác biệt nào đó, trong bầu không khí lãng mạn ấy, anh sẽ vén mái tóc xoăn dài của cô gái lên một chút, sau đó hỏi: Anh có thể hôn em không?
Sau khi được đối phương gật đầu đồng ý thì liền có thể bắt đầu nụ hôn đầu tiên lãng mạn theo một cách tự nhiên a.
Mà trong hiện thực, lại là chính bản thân anh trả lời đối phương: Có thể.
Sau đó thì cũng không lãng mạn cho lắm.
Không có hoa hồng, rượu vang đỏ hay nến đỏ này kia, thậm chí còn chưa nói một lời yêu thương chính thức nữa.
Cách sự dịu dàng kia còn ở xa vạn dặm aaaaa.
Hiện tại là anh bị Kim Húc ấn lên trên vách kính trong phòng tắm, bị đối phương hôn đến thất điên bát đảo, trong đầu chỉ còn một đống hồ nhão a.

Lại còn mơ mơ hồ hồ bị hắn ôm từ trong phòng tắm đi ra, rồi không biết như thế nào liền vào phòng của anh, sau đó thì bị ấn ngã lên trên giường tiếp tục hôn, chờ đến khi thật vất vả mới khôi phục được một chút thần trí, thì anh lại vừa bị hôn vừa suy nghĩ.
Trong cả quá trình, anh cảm thấy bản thân mình không khác gì đang say rượu cho lắm, ý thức của anh chỉ dừng lại ở cảm giác luôn không ngừng hôn môi này.

Vũ trụ có bao nhiêu mênh mông, sinh linh có trăm vạn dạng người cùng với những quy tắc tiêu chuẩn tự nhiên của cảnh vụ…… Anh … đã không còn nhớ rõ cái gì nữa rồi.
Chính là, sao anh lại ở trên giường thế này?!
Ngoại trừ đầu óc không rõ ràng, anh còn rất mệt nga, tứ chi bủn rủn, chỉ muốn nằm bất động mà thôi.
Thì ra hôn môi cũng là việc cần phải có thể lực như vậy nha.
Người này còn muốn hôn đến khi nào đây? Cứ như vậy hôn đến hừng đông luôn sao? Ngày mai anh còn phải đi làm đó, đến đơn vị quẹt thẻ trước, sau đó lại tiếp tục phá án, thủ phạm chính của vụ án đe dọa còn chưa có sa lưới đâu……
Mà thôi, sao cũng được, cảm giác bị động khi hôn thế này cũng không tệ lắm, anh cảm thấy cả thể xác và tinh thần của mình đều lâm vào một loại trạng thái vui thích xưa nay chưa từng có, vừa thả lỏng lại vừa khẩn trương, vừa nguy hiểm lại vừa an toàn.
…… Từ từ? Đây là cái gì?
Lần đầu tiên anh rong chơi trong cảm giác này, tựa như bị hôn đến mê muội vậy, giống như mộng du mà giơ tay lên, muốn bắt được xúc cảm làm anh cảm thấy hoang mang kia.
Kim Húc: “……”

Thượng Dương: “?”
Kim Húc buông môi anh ra, mặt đỏ tai hồng nói: “Cậu làm gì thế?”
Thượng Dương: “……!”
Anh rốt cuộc cũng phản ứng lại.
Kim Húc chật vật đứng dậy, đưa lưng về phía anh, nói: “Tôi…… cậu mau ngủ đi.”
Nói rồi hắn bước nhanh rời khỏi phòng của Thượng Dương, ngay sau đó truyền đến tiếng đóng cửa của phòng tắm ở bên ngoài.
Thượng Dương ngơ ngác một chút, lại không nhịn được mà cười ra tiếng.
Anh trở mình cuộn chăn ôm vào người, nhấp nhấp đôi môi bị hôn đến nóng lên kia, cảm giác được độ nóng đang dần dần lan tràn ra, tứ chi mới vừa rồi mềm nhũn càng trở nên vô lực hơn, anh lười biếng chẳng muốn nhúc nhích, trong lòng lại rất tích cực, rì rào rì rào nổi lên một ngọn lửa nhỏ.
Nửa giờ sau, Kim Húc tắm xong, tay chân nhẹ nhàng đi ra, phát hiện trong phòng của Thượng Dương còn đang mở đèn, hắn chầm chậm ôm theo mong đợi mà bước đến trước cửa lặng lẽ nhìn vào.

Hắn muốn nhìn người kia một chút, muốn xem người sẽ nói chuyện yêu đương với mình, có vì nụ hôn vừa rồi mà nổi sóng ở trong lòng dẫn đến khó có thể đi vào giấc ngủ hay không.
Nhưng mà, Thượng Dương chỉ là quên tắt đèn mà thôi, anh đã ngủ say đến không biết gì nữa rồi.
Anh nằm nghiêng ở nơi đó, lộ ra nửa khuôn mặt còn phiếm hồng, đôi môi bị hôn qua càng đỏ hơn lúc bình thường, như thể là nó đang rỉ máu vậy.
Kim Húc vốn dĩ là có chút thất vọng, nhưng khi đứng nhìn Thượng Dương trong chốc lát, có lẽ là vì dư vị lúc nãy, hắn cũng cảm thấy tối nay như vậy là đủ rồi, đời này của hắn, chưa từng có ngày nào tốt đẹp như hôm nay nga.
Hắn nhẹ nhàng tắt đèn đi, lại lẳng lặng dựa vào cánh cửa chừng một phút, sau đó mới xoay người đi ra ngoài sô pha ngủ.
Sáng sớm.
Bức màn phòng khách không có kéo lại, tia nắng ban mai yếu ớt tràn vào.
Đêm qua, phải khuya lắm mới đi vào giấc ngủ, Kim Húc ở trong mộng còn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, hắn theo quán tính trở nên cảnh giác, thình lình mở mắt ra.
Thượng Dương đang ngồi trước ghế sô pha, chăm chú nhìn hắn, cho nên không kịp chuẩn bị khi hắn đột ngột tỉnh lại, trên gương mặt hiện lên vẻ xấu hổ, nói: “Vừa định gọi cậu đấy.”
Kim Húc: “?”
Hắn tin chắc là Thượng Dương đang nói dối, cái tư thế gần như quỳ một gối ở trên thảm này, tuyệt đối không phải là dáng vẻ của người mới ngồi nhìn trong chốc lát nha.
Thượng Dương nhìn hắn như vậy để làm gì? Trong nháy mắt này, hắn nhớ lại dư vị của nụ hôn trải nghiệm tối hôm qua.
“Tôi ngủ ngáy đánh thức cậu sao?” Kim Húc lại sờ cằm, ngượng ngùng nói, “Râu của tôi mọc có chút nhanh, không được chê tôi xấu nga.”
“Chỉ dài ra một chút thôi, cậu không nói tôi cũng không nhìn ra được.” Tay của Thượng Dương chống lên mép ghế sô pha, anh đang muốn đứng lên.
Kim Húc thuận thế bắt lấy tay anh, phảng phất như hắn vốn có ý định nắm tay anh từ trước rồi, hắn nói: “Mới sáng sớm đã tìm tôi hôn môi? Tới đi, hôn a.”
Thượng Dương: “……”
Động tác muốn rút tay về của anh, Kim Húc đã nhận ra.

Đều đã đến một bước này rồi, cũng không thể dọa người ta chạy mấy nha.

Kim Húc dè dặt buông anh ra, mạnh mẽ nói sang chuyện khác: “Sáng nay muốn ăn gì?”
Thượng Dương nói: “Gì cũng được, đi ra ngoài ăn đi.”
Anh đứng dậy đi đến bên cạnh ngồi xuống, giương mắt nhìn nhìn Kim Húc, có vài phần muốn nói lại thôi.
Trong lòng Kim Húc lộp bộp một cái, đây là suy nghĩ cả đêm, mới phát hiện là đã hối hận rồi sao? Ngày hôm qua có phải mình hơi quá đáng rồi không? Đặc biệt là nụ hôn sau cùng kia, đã mạo phạm đến cậu ấy rồi sao?
“Ngày hôm qua……” Thượng Dương nói, “Cái kia……”
Kim Húc nói: “Cậu giận sao?”
Thượng Dương đang tự hỏi nên mở miệng như thế nào, khi nghe hắn nói như vậy thì mê mang mất mấy giây, sau đó mới hiểu được hắn là có ý gì.
“Là có giận một chút.” Thượng Dương nói.
“Biết rồi, sau này tôi sẽ tự khắc chế mình.” Kim Húc ngồi ở trên sô pha, tóc còn hơi rối vì mới ngủ dậy, thật giống một chú sư tử đang buồn bực a.
“Sao trông cậu còn tức giận hơn tôi thế?” Thượng Dương nói.
“Không có.” Kim Húc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng, hắn đoán thời gian đại khái là sắp 8 giờ rồi, lại phải đi phá án, quả thực là phiền muốn chết, nhưng hắn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh nói, “Chính thức mời An Nhiên về cục tra hỏi đi, trong vòng hôm nay bắt được sơ hở của cô ta là có thể kết án rồi.”
Thượng Dương buồn cười nói: “Còn chưa tới thời gian đi làm đâu, nhiệt tình như vậy cũng sẽ không cho cậu phí tăng ca đâu.”
Kim Húc cũng nói giỡn lại với anh: “Lãnh đạo, còn có phí tăng ca sao? Sao lại không nói sớm, nếu cậu nói sớm thì tôi đã kéo dài vụ án này thêm mấy ngày rồi, còn có thể cọ thêm được không ít bữa cơm đâu.”
Thượng Dương không tiếp lời hắn, nhìn hắn một lát, đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy thái độ của cậu đối với tôi thật giống như lúc cậu đối diện với người bị tình nghi vậy.”
Kim Húc: “? Cái gì?”
Thượng Dương nói: “Luôn làm bộ làm tịch ở trước mặt tôi, vừa muốn trêu chọc tôi, nhưng lại sợ trêu chọc quá mức sẽ rút dây động rừng.”
Kim Húc dừng lại một chút, nói: “Cậu không hiểu đâu, đây là bị tu dưỡng ra từ khi giác ngộ việc bản thân mình đang yêu thầm nga.”
“Hiện tại đều đã không còn là yêu thầm nữa, có thể vứt bỏ một chút tu dưỡng đó được rồi.” Thượng Dương sờ sờ cái mũi, che giấu tâm tình muốn cười của chính mình, nói, “Cậu rất thích tôi, nhân chứng vật chứng đều đủ cả rồi, tôi biết mà.”
Kim Húc ngạc nhiên nói: “Nhân chứng? Vật chứng? Đều đủ?”
Thượng Dương chỉ chỉ hắn: “Nhân chứng.
Lại chỉ đầu ngón tay xuống phía dưới: “Vật chứng.”
Kim Húc: “……”
Sau khi Thượng Dương nói xong thì không khỏi cười rộ lên, bất quá lại vội hạ tầm mắt xuống, có hơi xấu hổ khi nhìn thẳng hắn.

Kim Húc cũng thẹn thùng rồi, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi không phải cậu nói mình tức giận sao?”
Thượng Dương nói: “Cho nên mới sáng sớm liền tìm cậu trút giận a.


Kim Húc trong lòng như có suy nghĩ, nhướng mày, hỏi: “Cậu định trút giận thế nào đây?”
Thượng Dương thầm nghĩ, cậu còn muốn nói lời cợt nhả sao? Cho cậu xem một chút lợi hại của tôi nầy.
“Đương nhiên chính là muốn……” Bất quá không như mong muốn, anh căn bản là không có can đảm như bản thân đã nghĩ a.

Anh cảm thấy tối hôm qua còn không có hôn đủ, cho nên buổi sáng vừa mới tỉnh lại liền muốn đi tìm người ta để hôn tiếp.

Chính là hiện tại, anh cứ ấp úng nói không nên lời, cũng không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ lại nói thẳng ra là tôi muốn hôn cậu nữa sao? Vậy thì quá không có đẳng cấp rồi.
Kim Húc bừng tỉnh nói: “Đã hiểu, lãnh đạo tức giận, muốn ôm ấp hôn hít để nâng cao tinh thần nga.”
Thượng Dương nghĩ thầm đây là đang nói nhăng nói cuội gì thế? Anh vừa lễ độ lại vừa lạnh lùng trào phúng nói: “Ai thèm.”
“Có phải hay không cũng được, cũng là ý tứ như vậy thôi.” Một khi Kim Húc đã biết là anh không có tức giận thì sẽ hoàn toàn không để bụng hiện tại anh nói cái gì, duỗi tay nói, “Lại đây đi.”
Thượng Dương thầm nghĩ, có nên đi qua không? Nên đi qua chứ? Theo bản năng lại đưa tay cho Kim Húc rồi.
Kim Húc dùng chút lực nắm lấy tay anh, lực bàn tay đó cực lớn, kéo anh đi qua.
Chủ nhiệm Thượng ngày thường thích làm dáng, rất ít khi tiếp xúc tay chân với người khác, càng đừng nói đến tứ chi thân mật gần gũi đâu.

Anh không hề phòng bị một chiêu này của hắn, cứ thế mà theo quán tính ngã vào người Kim Húc.
Kim Húc liền thuận thế ôm vòng lấy eo của anh.
“Không phải, tôi không có ý này đâu.” Thượng Dương chỉ cảm thấy trong đầu mình lập tức muốn nổ tung rồi, ngay cả tay chân đều không biết nên đặt ở chỗ nào nha.
“Vậy cậu có ý gì?” Lúc này, Kim Húc giống như một con sư tử đã bắt được con mồi, hắn mềm nhẹ ấn Thượng Dương vào lòng ngực mạnh mẽ hữu lực của mình.
Hai người họ nếu thật sự muốn động thủ động cước, thì ngược lại cũng chưa chắc là ai sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối hơn ai.

Bất quá, Thượng Dương lại không hề có chiến ý này, anh chẳng qua là nửa muốn chạy trốn, lại nửa như không muốn, chau mày lại mâu thuẫn đến cực điểm.
Anh là một người đàn ông có thể dùng hai từ “xinh đẹp” để hình dung, khuôn mặt vừa anh khí lại vừa thanh tú đẹp đẽ, từ lúc nhập học vào trường đại học ngày đầu tiên đã là như thế rồi.
Kim Húc nhìn Thượng Dương rất kỹ, hắn nhớ lại những khoảnh khắc đã qua rất lâu rồi, trong mấy năm đi học đó, hắn luôn bị người này chọc tức, khi đó hắn còn không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy thật chán ghét a.

Ai ngờ mấy năm sau, khi hắn quay đầu lại, thì những cảm xúc chán ghét đó lại lên men biến hóa thành một thứ tâm tình khác khi bản thân mình nhìn thấy người đó.
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hơi đỏ lên, vẫn có thể nhìn ra mấy phần thẹn thùng nga.


Nhưng có lẽ bởi vì cảm giác được đối phương cũng đã muốn xác định rồi, nên ánh mắt của hắn khi nhìn đối phương càng trắng trợn hơn so với đêm qua, cũng càng trở nên kiên định hơn.
Thượng Dương nghĩ thầm, thiên à, nam nhân này hảo soái.
“Ý của tôi là,” Anh hít sâu một hơi, nói, “Vì lý do công bằng, hôm nay nên để tôi hôn cậu.”
Buổi sáng, Thượng Dương đến đơn vị quẹt thẻ trước.
Bị đồng nghiệp hỏi, miệng cậu làm sao vậy?
Anh ấp úng nói, thời tiết khô quá nên có thể là bị môi viêm.
Dị ứng cái quỷ.
Tiểu tử Kim Húc này thuộc họ nhà cẩu mà.
Sau khi ra ngoài, anh liền đeo khẩu trang lên, cũng không cho Kim Húc đang đứng chờ ở bên ngoài một chút sắc mặt tốt nào.
Hai người họ cùng nhau xuất phát đến phân cục Hải Điện, họp mặt với Khúc Liệu Nguyên đã chờ sẵn ở đó.
Khúc Liệu Nguyên đã lấy được giấy tờ chính thức để bắt Diêm Hàng và An Nhiên về cục làm biên bản thẩm vấn.
Trên đường ba người đến trường đại học.

Vẫn là Kim Húc lái xe, Thượng Dương ngồi ở ghế phó lái, Khúc Liệu Nguyên ngồi ở hàng phía sau.
Thượng Dương kéo khẩu trang xuống, uống nước trong bình giữ ấm xong lại li3m li3m chỗ bị trầy trên môi.
Khóe mắt của Kim Húc nhìn anh mang theo một chút ý tứ trêu đùa.
Bị anh nhìn ra, cho Kim Húc một ánh mắt vô tình: Tự cậu thử đi rồi hiểu.
Ngồi ở hàng ghế phía sau Khúc Liệu Nguyên cảm thấy kỳ quái mà quan sát hai vị bạn học của mình.
Thượng Dương chột dạ, bóp bóp mũi kẹp khẩu trang, nghĩ thầm, đạo lý gì thế này? Rõ ràng hôn môi là chuyện chủ chốt của hai người, dựa vào cái gì chỉ có một mình anh che che giấu giấu chứ? Lần sau, lần sau nhất định phải làm Kim Húc nếm thử sự lợi hại của mình.
“Lớp trưởng, cậu nhìn cái gì thế?” Anh đánh đòn phủ đầu nói.
“Hai người các cậu,” Khúc Liệu Nguyên cúi người về phía trước, giọng điệu như đang thẩm vấn nói, “Đã làm chuyện gì ở sau lưng tôi rồi?”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc trấn định thật sự, giống như không hề có chuyện gì xảy ra, hỏi lại: “Cậu nói xem chúng tôi đã làm cái gì?”
Khúc Liệu Nguyên một bộ tinh tường, tâm sáng như gương, tỏ vẻ là ai cũng đừng hòng che giấu được ta, khoanh tay lại, cười lạnh một tiếng, nói: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, các cậu nghĩ kỹ rồi thì lo mà chủ động khai thật với tôi đi.”
Thượng Dương còn chưa chuẩn bị sẽ comeout a, cả người liền lập tức cảm thấy không ổn.
Kim Húc vậy mà lại nghiêm trang nói: “Là như thế này, ngày hôm qua sau khi giải tán, tôi và Thượng Dương đi ăn lẩu cay ngay trong đêm hôm qua luôn.”
“Cái gì?!” Khúc Liệu Nguyên cũng chưa thật sự nhìn ra được cái gì, chỉ là nghe lời Kim Húc nói xong thì căm phẫn nói, “Hôm qua đi ăn đồ Nhật, tôi cũng không có no a! Nửa đêm còn phải xuống giường chạy đi nấu bún ốc ăn a, còn hôi đến mức khiến cho ca của tôi tỉnh ngủ, sau đó lại ăn một trận mắng.

Các cậu vậy mà lại lén đi ăn lẩu, còn không thèm gọi cho tôi? Có còn là huynh đệ hay không hả?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi